Dù sao lo trước khỏi họa, nhóm lão bản thanh lâu lập tức có hành động đối phó, đồng loạt đại hại giá, ứng đối với cơn bão mãnh liệt sắp càn quét qua. Sau khi hạ giá, tuy rằng lượng khách nhân đến chơi kỹ nữ so với ngày thường nhiều hơn không ít. Nhưng chuyện này lại khiến cho đám lão bản càng thêm lo lắng, cảm giác áp lực cực lớn.
Các cô nương bán rẻ tiếng cười lại càng khổ, tiền kiếm được lại càng ít, lượng công việc so với ngày thường tăng gấp đôi, mệnh khổ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ai bảo các nàng theo nghiệp này.
Đối với giao tế vũ mà mọi người đang bàn tán xôn xao, nội tâm các nàng cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Nếu quả thực như lời báo chí nói, không cần phải biết cầm kỳ thi họa, công việc nhẹ nhàng, tiền thù lao lại cao, lại được tự do, thực là vô cùng thích hợp với
các nàng.
Bất quá giao tế vũ còn chưa chính thức khai trương, còn phải chờ xem tình hình thực tế. Nếu quả thực là như vậy, mang tất cả tích lũy trong những năm này lấy ra, thay mình chuộc thân chuyển qua nghề khác, dù thế nào so với cái nghề đêm đêm động phòng cùng người mới này còn tốt hơn rất nhiều.
Dù sao tất cả mọi người đều có tính toán riêng trong lòng, hết thảy đều đang đợi giao tế vũ mở cửa khai trương.
Phòng khiêu vũ được lắp đặt hoàn tất, ban đầu Đường Tiểu Đông có ý định lấy tên là hộp đêm, ngẫm lại cuối cùng đổi thành trung tâm ngu nhạc.
Ba ngày sau trung tâm ngu nhạc sẽ được khai trương, trước mắt đang bắt tay vào chuẩn bị khâu cuối cùng, tất cả mọi người đều vô cùng bận bịu.
Toàn bộ vốn xây dựng trung tâm ngu nhạc đều do Lý Lâm Phủ bỏ ra, xem như là sính lễ cho nữ nhi bảo bối. Ngày khai trương, tự nhiên là do lão cắt băng khánh thành. Dù sao không biết lợi dụng quan hệ là đồ ngu ngốc, đám gia hỏa kia cho dù là quan nhất phẩm hay nhị phẩm gì gì đó đều không hơn được Lý Lâm Phủ. Có lão bảo kê, đám gia hỏa muốn làm xằng làm bậy cũng phải suy nghĩ một chút đến hậu quả rồi.
Hữu tướng đại nhân tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
…
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, dưới sự mong chờ tha thiết cùng hiếu kỳ mãnh liệt của mọi người, trung tâm ngu nhạc rốt cục cũng chính thức khai trương.
Hữu tướng đại nhân quyền khuynh thiên hạ tự mình cắt băng khánh thành.
Văn võ bá quan trong triều đều mang theo hậu lễ đến chúc mừng. Chỉ riêng lễ vật thu vào cũng tương đương với một phần ba số ngân lượng bỏ ra để kiến tạo khu trung tâm ngu nhạc này.
Mặt mũi của hữu tướng đại nhân, ai dám không nể?
Không đến cổ động, ngày mai vào triều có việc vui để xem rồi. Nhẹ thì làm khó dễ giáng cấp trao quyền cho cấp dưới, nặng thì bãi quan, thậm chí chém đầu cả nhà, tịch biên tài sản cũng có thể...
Bên trong khu trung tâm ngu nhạc chật kín người, bên ngoài người qua lại tấp nập, đều là hiếu kỳ chuyện lạ đến xem xem náo nhiệt. Cũng may là có rất nhiều quan binh thủ vệ, duy trì trật tự, bằng không, cho dù trung tâm ngu nhạc vừa được cải tạo lại cho kiên cố cũng bị người ta chen chúc đến sập.
Ngày đầu khai trương chỉ là tiếp đãi những đại quan triều đình đến mừng đã đông nghịt, người quá nhiều, so với dự đoán còn nhiều hơn gấp mấy lần, bàn ghế không đủ, phải tạm thời kê một vài băng ghế, quan hơi nhỏ chỉ có thể ngồi trên băng ghế, cho dù nội tâm bất mãn thì cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Các cô nương ăn mặc xinh đẹp liên tục đi qua đi lại trong đám người, mang lên rượu nhạt, bánh ngọt, nước trà, còn có một vài đồ ăn nhẹ nữa. Các nàng bận rộn vừa mang đồ ăn nên, vừa uốn éo eo mông, tạo nên từng trận gió thơm mê người, khiến cho một ít quan còn trẻ tâm rất ngứa ngáy nhưng không dám làm càn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Quy củ phòng khiêu vũ vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa lão bản của trung tâm ngu nhạc Đường công tử trịnh trọng tuyên bố, ai dám động tay động chân đối với các cô nương, không quản ngươi quan cao thế nào, hết thảy không giải thích!
Cảnh cáo cũng đã nói trước rồi, ai dám làm xằng bậy?
Lệ hành công sự, đương nhiên là do hữu tướng đại nhân tay cầm bản thảo diễn thuyết phát biểu hùng hồn, đơn giản chính là tuyên truyền đủ loại lợi ích của giao tế vũ. Sau đó trong tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng, mấy vị nam tử đẹp trai kéo bạn nhảy lên sân khấu biểu diễn làm mẫu, hòa cùng khúc nhạc, nhịp điệu ưu mỹ, kỹ thuật nhảy mềm mại như nước chảy mây trôi, khiến cho mấy vị đại quan triều đình càng thêm ngứa ngáy chân tay.
Trong mắt phái bảo thủ, giữa thanh thiên bạch nhật nam nữ ôm ấp nhau thế kia còn ra thể thống gì? Quả thực là thương phong bại tục, nhưng ngạ mặt mũi tướng gia cho nên không dám phát tác. Số còn lại thì hiếu kỳ, cảm thấy cái này rất giống như trong lời
tuyên truyền, phương thức giao tiếp hoàn toàn mới, hoàn cảnh ưu nhã, tiếng nhạc du dương, chỉ nghe thôi trong đầu đã cảm thấy thoải mái dễ chịu, đủ loại không vui đều vứt khỏi đầu.
Mỗi ngày cơm nước no nê, buổi tối trừ một vài hoạt động tẻ nhạt, tới nơi này ôm tiểu mỹ nhân nhảy khiêu vũ cũng không tệ, có thể giải sầu, cũng có thể tập thể hình, giảm cân, hành động bất tiện...
Mấy vị cô nương khác đón gió đi tới, đối với mấy vị đại quan nhẹ nhàng thi lễ, mời bọn hắn lên đài khiêu vũ.
Các cô nương cũng rất thông minh, chọn lựa những vị quan văn hơi gầy, thư sinh tay trói gà không chặt, còn những vị võ quan tướng mạo uy mãnh thân thể cường tráng như bò đực hoặc mấy vị quan mập như heo, lập tức bỏ qua.
Cũng khó trách các nàng chỉ chọn những người gầy, bị to như voi kia giẫm lên một cước, bàn chân nhỏ nhắn của mình không vỡ nát mới là lạ. Đám quan văn này vốn là tài tử kinh luân đầy bụng, coi thanh lâu như nơi dung thân, mỹ nhân đến mời, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ có điều bọn hắn chưa bao giờ thấy qua loại vũ bộ đơn giản lại kỳ lạ như vậy, đành phải để cho các cô nương tay bắt tay dạy.
Vũ bộ rất đơn giản, chỉ cần ngươi dụng tậm, rất nhanh sẽ học được, chênh lệch chỉ là phối hợp thêm thành thạo mà thôi.
Đương nhiên cũng có vài thành phần phản ứng chậm chạp, các cô nương phải kiên nhẫn chỉ dạy. Còn những người đã học thuộc thì dương dương đắc ý ôm bạn nhảy trên sàn nhảy.
Một ít người ngứa ngáy tay chân đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy, được các cô nương dẫn lên sàn nhảy chỉ đạo luyện tập.
Bất quá chỉ có mười vị cô nương căn bản là không ứng phó nổi, đành phải phái thêm mấy vị nam tử lên sàn.
Trong tiếng nhạc ưu mỹ nhẹ nhàng, trên sàn nhảy chật ních người, có đôi đang khiêu vũ, có đôi vẫn còn luyện tập, tóm lại là vô cùng náo nhiệt. Đứng ở dưới đài quan sát, Kha Vân Tiên che miệng cười nhẹ, mấy người Lý Đằng Giao, Đường Điềm nhất thời mờ mịt. Đợi cho đến khi nàng thì thầm to nhỏ bên tai, chúng nữ đều che miệng cười khúc khích.
Giao tế vũ vốn nên là nam nhân làm chủ, nữ nhân phối hợp. Mà giờ phút này, những vị quan văn kia đều bị các vị cô dương dắt theo phối hợp, hoàn toàn là chủ khách điên đảo.
Các cô nương đang khiêu vũ cũng phát hiện ra điểm này, đều hé miệng nhẹ cười, nụ cười tươi như hoa>
Trước đó đã xem qua quy định khi khiêu vũ, những quan văn này từ trước đến giờ đều khiêm tốn tự nhận là quân tử, ngoại trừ bộ vị nên cầm, cộng thêm dưới vạn chúng chú mục, tất nhiên là phải thành thật.
Lý Lâm Phủ ngồi ở ghế thủ tích, cười ha hả, thỉnh thoảng lại quay sang nói vài câu cùng người bên cạnh.
Đường Tiểu Đông cười một tiếng, tiến lên phía trước hành lễ.
- Phải chăng nhạc phụ đại nhân cũng nên nhảy một khúc?
Lý Lâm Phủ vuốt vuốt chòm râu, khuôn mặt hồng hào, cười lớn, khoát tay nói.
- Lão hủ già rồi, chân tay không nhảy nổi nữa, tốt hơn vẫn là nên nhường cho ám trẻ tuổi các ngươi, ha ha!
Mấy tên đại thần râu tóc hoa râm ngồi ở một bên cười gật đầu phụ họa, thỉnh thoảng lại nói vài câu tâng bốc, vuốt mông ngựa, càng khiến cho Lý Lâm Phủ cười vui vẻ hơn. Đường Tiểu Đông nhăn mày nhăn mặt, nội tâm buồn bực không thôi.
Từ khi Hoắc Hàn Yên bị người bắt cóc, Lý Lâm Phủ trở nên vô cùng suy sụp, cả người toát ra vẻ già nua không có cách nào tưởng tượng nổi, hắn còn một mực cùng Lý
Đằng Giao không ngừng an ủi. Chẳng qua vài ngày không gặp, thần thái của lão đã hoàn toàn đồi khác.
Nhìn lão mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, tựa hồ gặp được thiên đại hỷ sự gì đó.
Trong nội tâm vô cùng buồn bực, hắn kéo Lý Đằng Giao qua một bên hỏi bóng gió, tiểu ni tử cũng không hiểu tại sao, mờ mịt lắc đầu.
Đường Tiểu Đông cười khổ, mấy ngày này Lý Đằng Giao đều ở bên cạnh trợ giúp mọi người, ngay cả nhà cũng không có quay trở lại, buổi tối về ngủ cùng Đường Điềm, căn bản là không nắm rõ tình hình trong tướng phủ.
Trong đầu dị thường buồn bực, bất quá dù sao vẫn phải chào hỏi khách khứa.
Trong đám đại quan triều đình, có một số ít là dẫn theo phu nhân cùng tiểu thiếp đến. Những nữ nhân kia cũng không kìm nổi lòng hiếu kỳ, nhao nhao đứng dậy đi lên sàn nhảy học tập vũ bộ. Nhân thủ không đủ, đành phải để Kha Vân Tiên xuất hiện, tự mình dạy bảo những phu nhân, tiểu thiếp kia.
Đợi đến khi nàng thở dốc quay trở lại hậu trường, đặt mồng ngồi bệt xuống băng ghế, xoa xoa khớp chân, mười vị phu nhân, mỗi người giẫm lên chân nàng một cái cũng đã vượt quá sức chịu đựng của nàng. So với nhóm cô nương, nhóm nam tử còn thảm hơn nhiều, tuy rằng bọn họ da dày thịt béo, nhưng đối tượng dạy nhảy đều là mấy vị quan to như voi, bị giẫm một cước thôi cũng đã vượt quá sức chịu đựng của bọn họ.
Chuyện mới lạ luôn khiến cho ngườita cảm thấy hiếu kỳ, những vị đại quan vừa mới học xong giao tế vũ, bừng bừng cao hứng nhảy, lắc lắc, di chuyển, mười vị cô nương căn bản là không đủ đáp ứng, cũng may mấy vị quý phụ học hỏi rất nhanh, sau đó kéo lão công của mình lên sàn nhảy.
Trong tiếng nhạc du dương ngẫu nhiên lại vang lên một vài tiếng la bất mãn cùng trách cứ vì bị bạn nhảy dẫm vào chân. Sau hơn mười khúc, trên cơ bản mọi người đều đã thuần thục hơn, tiếng kêu vì bị giẫm phải chân cũng giảm bớt rõ ràng.
Ngày đầu khai trương, náo nhiệt cho đến tận lúc nửa đêm mới tan cuộc.
Đại quan triều đình xuất môn đều có một đám tùy tùng trước sau hộ vệ. Lý Lâm Phủ lại càng không cần phải nói, từ lần bị tập kích trên đường trước đó, hiện tại lúc lão xuất môn đều mang theo một đại đội nhân mã, không một ngàn thì cũng phải đến mấy trăm người.
Đại đội nhân mã dẹp đường hồi phủ, Đường Tiểu Đông cùng Lý Đằng Giao cũng đi theo bên người lão phụng bồi.
Trên đường đi, Lý Lâm Phủ vô cùng tán thưởng vị nữ tế tương lai, đồng thời hỏi thăm tình hình học tập của hắn tại thư viện, biểu lộ cực kỳ quan tâm.
Trở lại tướng phủ, Lý Lâm Phủ theo thói quen đi vào thư phòng nghỉ ngơi, Lý Đằng Giao nhu thuận giúp phụ thân đấm lưng, Đường Tiểu Đông ngồi ở bên cạnh lão.
- Lão gia về rồi à!
Thanh âm nũng nịu, cửa phòng mở ra, một mỹ nữ tay nâng trà thơm, yêu kiều tiến đến.
Đường Tiểu Đông trợn trừng mắt, cả kinh nhảy dựng lên.
- Hàn Yên...
Đường Tiểu Đông cả kinh hồn phi phách tán, đầu óc trống rỗng.
Không phải Hàn Yên đang ẩn náu tại một địa phương phi thường bí mật hay sao? Như thế nào lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ đã bị Lý Lâm Phủ phát hiện?
Hắn rùng mình một cái rùng mình một cái, phản ứng đầu tiên chính là sờ lên cò súng.
Lý Lâm Phủ cười ha hả.
- Ngay cả hiền tế cũng nhận lầm rồi, ha ha.
Đầu ngón tay đã đặt sẵn lên cò súng, Đường Tiểu Đông nhìn kỹ, nội tâm thầm hô may mắn.
Nữ tử này xác thực cùng Hoắc Hàn Yên có bảy, tám phần tương tự, chỉ có điều không có loại khí chất nhu nhược u buồn động lòng người của Hoắc Hàn Yên, thân thể so với Hoắc Hàn Yên cũng đầy đặn hơn. Bất quá nếu vừa gặp mặt, quả thực khiến cho người khác tưởng rằng nàng chính là Hoắc Hàn Yên. Khí chất của cô giá này ngược lại có vài phần giống Lôi Mị, đều nhu mị đáng yêu làm say lòng người. Chỉ có điều so với nhiều hơn nhiều hơn một tia yêu mị quỷ dị, câu hồn thực cốt.
- Tiểu tế tưởng rằng Hàn Yên... Di nương... Khiến cho nhạc phụ chê cười rồi...
Vừa rồi kinh hãi, ba hồn bảy vía ly thể, dọa cho hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, phi thường không thoải mái.
Đứng sau lưng Lý Lâm Phủ, Lý Đằng Giao cũng trừng mắt ngây người, nửa ngày sau mới vỗ vỗ bộ ngực sữa.
- Đằng Giao còn tưởng là cửu di nương, thực sự là quá giống rồi...
Nữ nhân rất giống Hoắc Hàn Yên che miệng cười nhẹ, nũng nịu nói.
- Lão gia, mời dùng trà.
Sau đó xoay người khẽ thi lễ với Đường Tiểu Đông Lý Đằng Giao Lý Đằng Giao.
- Thiếp thân Liễu Nguyệt Cơ ra mắt Đường công tử, Đằng Giao tiểu thư.
Trái tim Đường Tiểu Đông đập mạnh một nhát ôm quyền thi lễ.
Trong mắt phượng nhu mị câu hồn của Liễu Nguyệt Cơ chợt hiện lên vẻ cổ quái, mặc dù chỉ lóe lên trong thoáng chốc, nhưng hắn vẫn có thể phát hiện ra. Trên mặt Lý Lâm Phủ hiện lên vẻ thống khổ, thở dài một tiếng.
- Đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích của Hàn Yên.
Đến tận bây giờ Lý Lâm Thủ đối với Hoắc Hàn Yên vẫn nhớ mãi không quên, đủ để thấy được lão đối với Hoắc Hàn Yên sủng ái đến mức nào.
Lại một lần nữa bắt gặp ánh mắt cổ quái của Liễu Nguyệt Cơ, trái tim Đường Tiểu Đông lại nhảy dựng lên.
Nữ nhân này không đơn giản một chút nào!
Ánh mắt nhìn về phía Lý Đằng Giao, trên mặt tiểu ni tử tràn đầy vẻ cổ quái, tựa hồ đối với Liễu Nguyệt Cơ này có chút không ưa.
Ừ, chỉ cần tiểu ny tử không ưa Liễu Nguyệt Cơ này là được, chỉ cần châm thêm chút lửa nữa là được.