Thập Lý Tập!

Nhất Phẩm Trai vẫn mở cửa buôn bán sớm giống như ngày xưa, thực khách trẻ tuổi hằng ngày vẫn lui tới đông nườm nượp.

Hà Hiểu Nguyệt ngồi trong quán nhìn người qua lại trên đường đến ngẩn người.

Một đêm mất ngủ, gò má trơn bóng ẩn hiện nét tiều tụy, mang theo vài phần ưu sầu.

Chuyện ngày hôm đó, nàng cũng không hề tức giận, chỉ là trong nhất thời có chút không thích ứng, trong đầu loạn cào cào, cần phải có thời gian suy nghĩ.

Mẫu thân mất sớm, hai người phụ nữ sống dựa vào nhau, vốn ở nơi khác an ổn kinh doanh một tòa tửu lâu, nhưng bị ác bá bản xứ không những coi trọng tửu lâu nhà bọn họ mà ngay cả người cũng muốn chiếm lấy, khiến hai người phụ nữ đành phải chạy trốn suốt đêm, lặn lội ngàn dặm đến Trường An tính kế sinh nhai.

Nàng là một nữ tữ bình thường rất dễ dàng thỏa mãn, nếu như nói có dã tâm, chẳng quả là có nhiệt tâm đối với nấu nướng mà thôi, cho nên, món ăn nào cũng nàng cũng đều là mỹ vị, trù nghệ có thể so với ngự dụng đầu bếp trong hoàng cung.

Giống như bao nữ nhân bình thường khác trong thiên hạ, nàng chỉ muốn gả cho một người tốt, săn sóc trượng phu mình yêu, lặng lẽ sống hết một đời.

Đến Trường An mấy tháng, nàng kết bạn với một vài tỷ muội, từ các nàng mới biết đến đại danh Lôi Châu Đường công tử.

Đại nhân vật nổi danh trong thành Trường An có nhiều lắm, nhiều đến nỗi đếm không xuể, lúc ấy nàng căn bản không để ý, mãi đến kỳ kinh nguyệt, bọn tỷ muội âm thầm tiến cử cho nàng băng vệ sinh gần mới đưa ra thị trường mà cung đã không đủ cầu, tâm hồn

lặng yên như mặt nước của nàng lúc này mới nổi lên từng trận gợn sóng.

Dùng qua băng vệ sinh, thậm chí còn dùng qua băng vệ sinh Kiều Sảng đối với nàng mà nói có chút xa hoa, cảm giác phi tường tốt, hoàn toàn có thể khẳng định, phát minh ra hai dạng đồ vật này đã giải quyết được phiền não dai dẳng của toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ.

Trong lòng cảm kích, sùng kính nhưng không thiếu sự tò mò, một đại nam nhân, có thể nghĩ ra loại đồ vật này, thật sự...

Tóm lại, toàn bộ nữ tử trong thiên hạ Đại Đường, đối với Đường công tử đều cảm kích, sùng kính, thậm chí tò mò, thậm chí ái mộ.

Một khi sinh ra tò mò đối với một người, chắc chắn sẽ hỏi thăm đủ loại sự tích về hắn, đương nhiên bao gồm cả cuộc sống riêng tư của hắn.

Hoặc từ trong miệng bọn tỷ muội, hoặc từ người bên ngoài hoặc từ trong miệng hàng xóm láng giềng, thực khách, ít nhiều hiểu được đại khái. Kỳ thật, Lôi Châu Đường công tử là chủ đề mà gần đây mọi người thảo luận nhiều nhất, cực kỳ nổi tiếng, muốn nghe chuyện

của hắn, căn bản không khó.

Từ diễm vũ của thanh lâu Lôi Châu, nội y gợi cảm đến báo tin tức Đại Đường ở Trường An, trang phục sườn xám, rồi đến băng vệ sinh, băng vệ sinh Kiều Sảng, phát minh nào mà không gây ra chấn động chứ?

Chỉ bằng như vậy, đã đủ để khiến người ta khâm phục sát đất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đối với những phát minh trên, chỉ khiến nàng cảm thấy cảm kích cùng khâm phục sùng bái, nhưng mà phát minh đậu hủ Ma Bà, đối với nữ tử có nhiệt tâm nấu nướng như nàng, là tuyệt đối vô cùng rung động, trong phương tâm, đã không tự chủ khắc sâu hình ảnh vĩ đại của hắn.

Đối với hắn, nàng đã trở thành một fan hâm mộ cuồng nhiệt, chẳng qua vì áp lực trong lòng nên không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Mà khi Đường Tiểu Đông đột nhiên quang lâm, ở trong phòng nàng yêu đương vụng trộm, cũng như theo lời đồn, quả thật tướng mạo cơ bản không xuất chúng, thậm chí tạo cho người ta ấn tượng thô kệch, nhưng trái tim của hắn thì hoàn toàn trái ngược với tướng mạo của hắn, chỉ có thế nói, trí tuệ của hắn, không người nào có thể vượt qua.

Trời sanh tính phong lưu cũng không giả, bên cạnh hắn đã có không ít hồng nhan, người sau đẹp hơn người trước, hơn nữa đều có thân phận địa vị, ngoại trừ Kha Vân Tiên.

Bất quá trong truyền văn, Kha Vân Tiên xuấtthanh lâu, gia cảnh bình thường tuổi tác lại lớn, nhưng lại là người được Đường Tiểu Đông yêu thương nhất, điều này khiến rất nhiều con vịt xấu xí có gia cảnh bần hàn địa vị thấp không khỏi sinh ra ảo tưởng, ngóng trông một ngày nào đó, người trong mộng đột nhiên xuất hiện trước mặt, cho dù là vương tử không cưỡi ngựa cũng được.

Dù cho không hề có ảo tuởng, nhưng chỉ bằng những sự tích này, Hà Hiểu Nguyệt không thể không thừa nhận, ít nhiều trong lòng của nàng đã vô tình khắc sâu thân ảnh của Đường Tiểu Đông.

Đây cũng là sai lầm mà nữ nhân bình thường luôn luôn phạm phải, từ cảm kích, sùng kính, tò mò phát triển đến ái mộ.

Một câu kia của Đường Tiểu Đông, đã hoàn toàn biểu lộ tâm ý với nàng, điều này khiến nàng không khỏi vừa vui mừng vừa lo lắng.

Nàng chỉ là một nữ tử bình thường, người ta dựa vào gì nhìn trúng nàng? Là nhìn trúng dung mạo hay trù nghệ của nàng?

Bất quá có tiền lệ của Kha Vân Tiên phía trước, việc này cũng khó nói, tóm lại khiến phương tâm của nàng vừa mừng vừa sợ, xen lẫn chút mơ màng.

Tuy rằng hắn chưa lập gia đình, bất quá danh phận đã định, địa vị vợ cả tựa hồ không thoát khỏi tay thiên kim tiểu thư Đằng Giao của hữu tướng đại nhân.

Nếu như nàng gả tới, thân phận qua cửa sẽ là gì đây? Là tiểu thiếp thứ mấy?

Giữa nữ nhân cũng có truyền lưu một câu nói dân nghèo xuất giá vào cửa phải làm thiếp, mà những nữ nhân làm thiếp này, đại đa số vận mệnh rất bi thảm...

Làm thiếp, nàng không cam lòng. Hơn nữa cha nàng cũng sẽ không đáp ứng.

Đây mới là điểm làm nàng ưu sầu phiền não.

Ánh mắt vô tình rơi vào trên người một cô gái trẻ đang đi trên đường, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác níu kéo khó hiểu.

Tuy rằng khuôn mặt tú lệ của nàng kia biểu hiện thong dong điềm tĩnh, nhưng Hà Hiểu Nguyệt lại cảm thấy rất khẩn trương.

Nữ tử trước mặt có khuôn mặt như vẽ, làn thu thủy vừa nhu hòa, bình tĩnh, lại ẩn chứa vô cùng cơ trí. Thân thể mảnh mai xinh đẹp, làn da trong suốt như ngọc, khiến cho người ta có cảm giác giống như là một vị tiên tử giữa chốn hồng trần, một đóa u lan ấm áp tĩnh lặng không tranh giành với đời.

Không biết tại sao, Hà Hiểu Nguyệt có một loại dự cảm, tựa hồ đối phương đến vì nàng.

Hai gò má đối phương bóng láng mịn, chợt nở ra một nụ cười thân mật, hướng về phía nàng đi tới.

Trong hành lang vốn chật ních thực khách trẻ tuổi, giờ phút này đột nhiên lại xuất hiện một đại mỹ nhân, ánh mắt mọi người lập tức hướng về phía nàng. Đại đường vốn đã yên tĩnh, giờ phút này lại càng thêm yên tĩnh.

Lập tức có người mang hai đại mỹ nhân trong sảnh ra so sánh.

Khí chất tựa hồ đồng dạng, một người là tiểu gia bích ngọc, một người lại giống như tiên tử không nhiễm bụi trần, chỉ có thể nhìn, không thể khinh nhờn.