Phong Lưu

Chương 11: Vũ y xinh đẹp

- Ai, đại tỷ, ngày hôm nay dung quang tỏa sáng, chuẩn bị có hỉ sự gì nha…

- Cái gì là dung quang tỏa sáng, là mặt mày hàm xuân, đại tỷ có người trong lòng rồi…

- Đúng nha, nữ nhân trong thời gian yêu say đắm đều là xuân tình nhộn nhạo, không biết nam nhân nào có bản lĩnh như vậy, có thể để đại tỷ yêu thương nhung nhớ?

- Ngẫm lại không biết có bao nhiêu vương công quý tộc vì đại tỷ tranh giành lẫn nhau, nếu như không phải hắn rất có bản lĩnh, làm sao có thể để đại tỷ vui vẻ? Hì hì…

Cảm giác được ánh mắt là lạ của Lôi Mị n

hìn chằm chằm chính mình, lại thỉnh thoảng chuyển qua nhìn Kha Vân Tiên, Đường Tiểu Đông không dể ý nàng, cũng không nhìn Kha Vân Tiên cười tủm tỉm bên dưới, đốc xúc các cô nương gia tăng luyện tập.

Lúc này đây, các cô nương đã mặc vũ y chế tạo gấp gáp luyện tập, những y phục lót mặc trên người này, ngoại trừ che khuất được hai bộ vị yếu hại nhất, so với xích lõa căn bản không có gì khác biệt.

Tuy rằng thanh lâu rất thịnh hành tại Đường triều, văn nhân mặc khách lấy việc trà trộn trong đó làm thú vui phong nhã, thế nhưng ăn mặc như vậy, quả thực có chút kinh thế hãi tục.

- Ôi, xấu hổ chết người rồi…

Mấy cô nương vóc người tốt xấu hổ che mặt.

- Chậc chậc chậc, mặc vũ y như vậy, nam nhân không điên cuồng mới là lạ.

- Thực sự quá yêu mị rồi, cái này là khẳng định… Hì hì…

- Ngày khác, ta cũng muốn tự mình may vài món, tương lain ha, cũng cho phu quân gia thương yêu nhiều hơn… Hì hì…

- Mai tỷ phong tao a…

- Tới địa ngục đi…

Lôi Mị một bên má ngọc ửng hồng, trái tim không hiểu ra sao nhảy loạn, y phục đồ lót này quả thực yêu mị nói không nên lời, nếu như giữa phu thê với nhau, thê tử mặc trang phục như vậy, trong khuê phòng, không biết tăng lên bao nhiêu tình thú.

Ai, trong đầu hắn rốt cuộc làm cách nào nghĩ ra được nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái như vậy? Còn thỉnh thoảng có cử động ngôn ngữ kinh người?

Theo điều tra, trước đó hắn bị một cơn thần bí thổi đi, biến mất mấy ngày, bá mẫu vì vậy khóc rống suốt bao nhiêu ngày, người người đều cho rằng hắn đã chết, không nghĩ tới hắn còn sống một cách kỳ tích.

Nếu như không phải có người nhìn thấy hắn sử dụng ám khí độc môn của giang hồ Phích Lịch Đường --- Kinh Thiên Lôi, lại có ai nghĩ tới hắn ẩn giấu sâu như vậy.

Dường như hắn rất tham tiền, vì tiền tài dĩ nhiên không sợ bôi nhọ thanh danh Thục trung Đường Môn, tiến vào hành nghiệp thanh lâu, chẳng lẽ có mục đích gì hay sao?

Chung quy mà nói, trên người hắn tràn ngập khí tức thần bí.

Các cô nương nhỏ giọng nghị luận, khuôn mặt Kha Vân Tiên trầm xuống:

- Những vũ y này chính là vũ khí bí mật trọng chấn Di Tình Lâu chúng ta, ai cũng không được phép tiết lộ ra ngoài, cũng không cho phép may riêng, chí ít trước khi khai trương không được phép, bằng không đừng trách ta vô tình!

Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:

- Di Tình Viện thành bại tại nhất cử này, hi vọng mọi người tuân thủ quy củ, sau khi buôn bán lời tiền, mọi người muốn ở lại hay đi tùy ý, diễm vũ là bán nghệ không bán thân, các ngươi coi trọng, muốn bán cũng tùy các ngươi.

Lời hắn nói đưa tới hơn mười đạo ánh mắt trợn tròn, bao hàm cả Kha Vân Tiên, Lôi Mị má ngọc ửng đỏ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong ngượng ngùng mang theo trách cứ.

Trong thiên hạ có bao nhiêu người nguyện ý đắm mình, bán thân vào thánh lâu? Những nữ tử thanh lâu này trên cơ bản đều là cùng đường, hoặc là bị người lừa ta gạt, sinh hoạt bi thảm mỗi ngày phải giữ giương mặt cười, qua đêm thay đổi không biết bao nhiêu người.

Biết chính mình nói sai lời, Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, cười gượng che giấu.

Hiện tại mặc y phục gợi cảm mê người luyện tập, lúc đầu các cô nương còn xấu hổ nhăn nhăn nhó nhó, rất lâu sau mới buông khăn che mạt ra, giãy dụa vòng eo, ứng với nhịp điệu khúc nhạc, lấy kỹ thuật nhảy cực kỳ khiêu khích cởi từng chút từng chút y phục vốn đã ít ỏi trên người, hương diễm tới mức ngay cả Kha Vân Tiên cùng mấy nữ xung quanh đều cảm thấy tâm thần nhộn nhao, khó có thể giữ mình.

Vũ đạo kích thích hương diễm như vậy, kích thích thị giác vô cùng cường liệt, ngay cả nam nhân còn như vậy, càng không nói tới nam nhân.

Mọi người tin tưởng mười phần, tin tưởng vững chắc dựa vào loại vũ đạo hương diễm này, Di Tình Lâu nhất định có thể quật khởi một lần nữa, nghĩ muốn kiếm chút tiền, sau đó lập gia đình, các cô nương đều phi thường nỗ lực chăm chú, để Đường Tiểu Đông cảm thấy rất thỏa mãn.

Vào đêm, ngâm nước tắm thoải thoải mái mái, Đường Tiểu Đông với tâm tình rất tốt hừ hừ khúc nhạc trong miệng, trở về gian phòng của chính mình, ngã xuống giường chờ đợi Kha Vân Tiên.

Nghĩ tới thân thể trắng trẻo ôn nhuyễn của Kha Vân Tiên, tiếng gọi sàng khiến kẻ khác phải sôi sục máu nóng, toàn thân hắn trở nên kích động.

Y, là hương vị gì?

Đường Tiểu Đông cố sức hít hít, uhm, trong gian phòng xác thực có chút hương vị son phấn nhàn nhạt, chỉ là không phải loại hương vị của Kha Vân Tiên hay dùng, cỗ hương vị này rất nhẹ, như có như không rất dễ chịu, cũng có chút quen thuộc.

- Lôi Mị?

Hắn cả kinh nhảy bật dậy từ trên giường.

Dưới tia sáng âm u, Lôi Mị ngôi trong góc, trong tay thưởng thức một thứ gì đó, tung lên tung xuống.

- Cẩn thận!

Đường Tiểu Đông sợ tới hồn phi phách tán la hoảng lên:

- Cô nãi nãi, cẩn thận, chơi đùa sẽ nổ đó…

Lôi Mị cười khúc khích, thứ trong lòng bàn tay vẫn tiếp tục lên lên xuống xuống, nhưng lại không hề va chạm với nhau, có thể thấy được công phu của nàng vô cùng cao minh.

- Đây là cái gì?

Hai quả lựu đạn quân dụng cấp tốc chuyển động trong lòng bàn tay của nàng, đột nhiên bắn lên, ném thật cao giữa không trung.

Đường Tiểu Đông cả kinh hồn phi phách tá, luống cuống tay chân tiếp nhận, cẩn thận từng chút một để bên cạnh gối:

- Cô nãi nãi, không thể chơi đùa được, sẽ chết người đó…

- Đây là thứ gì?

Thấy khẩu súng lục loay hoay trong tay của nàng, Đường Tiểu Đông sợ tới mặt cắt không còn chút máu, vội vội vàng vàng tránh khỏi họng súng đen ngòm:

- Ách, Lôi tiểu thư a, những thứ này không thể chơi đùa được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Ai, ngươi còn không nói cho ta biết, những thứ này là cái gì?

Không để ý tới biểu tình bất mãn của Lôi Mị, hắn cầm lấy súng lục, MP5, cả quả lựu đạn còn lại, lúc này trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng của Đường Tiểu Đông mới hạ xuống.

- Cái này… Là… Ám khí…

Đầu lông mày nhíu chặt của Lôi Mị xòe ra, nhưng vẫn tràn ngập hiếu kỳ:

- Có thể cho ta kiến thức uy lực một chút hay không?

Đường Tiểu Đông từ chối phắt:

- Không được!

- Quỷ hẹp hòi!

Lôi Mị hừ một tiếng.