Lý Tiên Huệ gật gật đầu:

- Tần đại nhân, kế tiếp nên làm thế nào bây giờ? Ta nên làm những gì?

Tần Tiêu suy nghĩ một chút, nói ra:

- Ta đã có chủ ý rồi, nhưng lo lắng nàng bị ủy khuất.

Lý Tiên Huệ cười nhạt một tiếng:

- Ngươi hãy nói xem.

Tần Tiêu hơi có xấu hổ cười cười: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Hỏa Phượng không phải muốn nàng cùng Ngô Hưng Quốc kéo lung ta sao, để cho ta gia nhập. Không bằng chúng ta thuận nước đẩy thuyền. Ta đáp ứng lấy nàng, sau đó xem có cơ hội để cho ta tự mình đi tiếp xúc với Phượng tỷ kia một chút, từ đó tìm hiểu chuyện hạch tâm của tổ chức Hỏa Phượng, như vậy cũng xem như hốt thuốc đúng bệnh.

- Tốt.

Lý Tiên Huệ nói rất khẳng định, nói:

- Kỳ thật ta cũng nghĩ như vậy. Không có gì gọi là ủy khuất, nếu ngươi không nói ra thì ta cũng có dự định làm vậy. Hiện tại địch tối ta sáng, muốn đấu với bọn chúng thì phải hiểu chúng trước tiên. Nếu có thể làm cho chúng thò đầu ra thì không gì có thể tốt hơn.

- Tốt, cái kia quyết định như vậy.

Tần Tiêu đứng dậy, ngưng trọng nhìn qua Lý Tiên Huệ, hạ giọng:

- Còn có một việc từ giờ trở đi vì mục đích an toàn, trừ ta ra thì không nên tin bất luận kẻ nào. Những chuyện chúng ta nói qua hôm nay không được cho bất cứ kẻ nào biết, nhớ kỹ chứa?

- Bất luận kẻ nào?

Lý Tiên Huệ hơi nhíu mày, thấp giọng nói ra:

- Theo ta được biết phụ tử Ngô Thứ Sử là người tốt, có thể tín nhiệm. Ngô Thứ Sử không vì bảo hộ ta cũng không bị tổ chức Hỏa Phượng ép buộc và lợi dụng. Nhưng mà vì phòng ngừa vạn nhất cho nên ta nghe theo ngươi.

- Tốt, ta đây cáo từ.

Tần Tiêu quay người đi tới cửa, mở cửa thì thấy Tịch Nhi đang cầm một hộp cơm, đứng ở bên ngoài cửa.

- Cầm vào đi thôi, Tịch Nhi. Tiểu thư chắc đã đói lắm rồi.

Tần Tiêu nhìn qua Tịch Nhi cười cười, quay người đi ra khỏi lầu các.

Vừa đi được mấy bước thì Tịch Nhi ở sau lưng đang nói vọng tới:

- Tần đại nhân, Ngô đại nhân cùng Phạm đại nhân đang ở chánh đường chờ đại nhân đấy.

- A..., ta biết rồi.

Tần Tiêu cũng không quay đầu lại mà bước ra ngoài, trong nội tâm thầm suy nghĩ Lý Tiên Huệ nói: phụ tử Ngô Thứ Sử có thể tín nhiệm được sao? Chẳng lẽ trong phủ Thứ Sử này không có người của Hỏa Phượng? Mà Phượng tỷ kia dựa vào cái gì mà yên tâm như vậy, đem một Lý Tiên Huệ trọng yếu như thế giao cho một Ngô Hưng Quốc? Vừa rồi ta cùng Lý Tiên Huệ nói chuyện thì bốn phía không có người nào nghe trộm, đây có phải là coi nhẹ quá mức hay không?

Đi vào chánh đường, quả nhiên trông thấy Ngô Hưng Quốc cùng Phạm Thức Đức đang ngồi ở bên trong, bọn họ đang bưng chén trà trò chuyện với nhau. Nhìn thấy Tần Tiêu tới thì nhao nhao đứng dậy nghênh đón.

Ngô Hưng Quốc vẻ mặt nóng bỏng tiến đến Tần Tiêu bên người, trầm thấp nói ra:

- Đại nhân, đã nói chuyện với tiểu nữ thế nào?

Tần Tiêu nháy mắt mấy cái, đỉnh đạc nói ra:

- Ah, coi như cũng được.

Trong nội tâm lại cười thầm nói: ngươi a, làm gì lại dùng ánh mắt khác thường này nhìn ta? Nếu từ biểu lộ của ngươi thì chẳng lẽ cho rằng ta và con gái của ngươi ở trong khuê phòng lâu như vậy làm những chuyện hạ lưu sao?

- Coi như cũng được? Lời này có ý gì?

Ngô Hưng Quốc có chút ngây ngốc khó hiểu nhìn qua Tần Tiêu, sau đó đem ánh mắt nhìn qua Phạm Thức Đức. Phạm Thức Đức bĩu môi một cái, làm ra biểu lộ không thể làm gì.

- Coi như cũng được, chính là coi như cũng được a!

Tần Tiêu tùy ý nói một câu.

- Cứ vậy đi, Ngô đại nhân. Sắc trời đã tối, bổn quan cáo từ!

Dứt lời liền chắp tay sải bước đi ra ngoài.

Ngô Hưng Quốc nhanh chóng đuổi theo, ngăn trước người của Tần Tiêu, nói:

- Đại nhân, sắc trời đã tối, lần này đi dịch quán còn lộ trình mấy dặm, không bằng đêm nay đại nhân ở lại trong phủ của hạ quan, nghỉ ngơi một đêm nhé? Dù sao ngày mai đại nhân cũng phải tới phủ làm việc, đến lúc đó lại chạy một lần nữa thì vừa tốn thời gian vừa mệt mỏi. Đại nhân, người xem, cái này...

Tần Tiêu nhìn qua Ngô Hưng Quốc, làm bộ suy nghĩ một chút, xúc động nói ra:

- Như thế cũng tốt, vậy tạ ơn Ngô đại nhân. Phạm tiên sinh, chúng ta phải quấy rầy phủ Thứ Sử rồi, quấy rầy Ngô đại nhân một đêm a.

Trong nội tâm lại nói thầm: ngươi muốn lưu ta thì ta cũng cho ngươi mặt mũi xuống thang vậy. Nhưng nếu ta có ý rời đi chỉ sợ vừa mới bước ra khỏi phủ Thứ Sử này sẽ có phiền toái không lớn không nhỏ a? Ngô Hưng Quốc, ta ngược lại muốn nhìn một chút, kế tiếp ngươi muốn diễn trò gì với ta.

Ngô Hưng Quốc mặt lộ vẻ vui mừng:

- Vậy thì hạ quan mời đại nhân vào sương phòng nhé? Thỉnh!

Trong nội tâm Tần Tiêu có chút buồn cười: đường đường một Thứ Sử lại chạy chân như tiểu nhị, có ý tứ. Ta thấy mặt mũi của mình không có dát vàng, nhưng mà mặt mũi lại quá lớn a, làm cho một Thứ Sử " nhạc phụ " tự mình hầu hạ ta.

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức đi sau lưng của Ngô Hưng Quốc, nhắm thẳng vào hậu đường mà đi, đi vào sương phòng to nhất của phủ Thứ Sử.

Gần sương phòng này vẫn lâm vào trong bóng tối, Ngô Hưng Quốc cũng không có gọi người hầu đốt đèn dẫn đường, tự mình dựa vào trí nhớ mà đi tới. Thật vất vả mới đi tới một gian phòng độc lập mới dừng lại. Ngô Hưng Quốc đang chuẩn bị tiến lên đi mở cửa thì chân lại vấp phải bậc gỗ nên lảo đảo ngã về phía trước.

Tần Tiêu vội vàng tiến lên trước đỡ lấy, vừa vặn bắt được bàn tay của hắn, hắn đưa tay ngăn cản:

- Đại nhân cẩn thận! Cảnh tối lửa tắt đèn té cũng không hay.

Ngô Hưng Quốc kinh hãi một phen, thở gấp chửi thề:

- Hổ thẹn hổ thẹn, thật sự là già rồi không dùng được. Mái hiên phía đông này đã lâu rồi không dùng cho nên đi lại không quen.

- Ha ha, Ngô đại nhân nói quá lời, ngài không phải vẫn còn tráng niên sao?

Tần Tiêu cười ha ha ứng phó, trong nội tâm lại âm thầm có một ít kinh nghi: Ngô Hưng Quốc này xuất thân quan lại an nhàn sung sướng, tại sao xương cốt vừa to vừa cứng rắn thế này, trong tay còn có vết chai đặt biệt? Hẳn là...

Ba người vào nhà, Ngô Hưng Quốc thắp sáng một ngọn đèn cầy, nhìn Tần Tiêu nói ra:

- Tần đại nhân, Phạm đại nhân, đông hiên này là hạ quan chuyên môn chuẩn bị dùng tiếp đãi thượng khách. Hôm qua còn chưa thu thập xong, vì vậy xin mời nhị vị vào trong chính sảnh nghỉ ngơi. Hôm nay thu thập xong nên mỗi phòng đều có mấy gian để ngủ, nhị vị đại nhân thấy có thoải mái không?

Tần Tiêu cười cười:

- Ngô đại nhân an bài chuyện gì thì chắc chắn không sai đâu, tự nhiên là làm cho người ta vừa lòng rồi. Sắc trời đã tối, Ngô đại nhân cũng nên nghỉ ngơi đi, chúng ta tự tiện là được.

Không ngờ Ngô Hưng Quốc vẫn đứng ở nơi đó, không có ý định rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, nhẹ giọng nhìn Tần Tiêu nói ra:

- Đại nhân, nên xem một chút đi!

Bên cạnh Phạm Thức Đức thanh khục một tiếng:

- Nhị vị đại nhân chậm rãi trò chuyện, hạ quan nghỉ ngơi trước.

Dứt lời nhìn qua Tần Tiêu một cái, tự đi vào trong gian phòng bên cạnh, khóa cửa lại.