May mắn lúc đó hắn mặc nhuyễn giáp hộ thân, ngực có mảnh ngọc bội che chắn ngay huyệt Thiên Trung, giảm bớt nhiều lực va đập vào. Bằng không bị trúng một chùy kia, nặng thì mất mạng, nhẹ thì rối loạn kinh mạch, biến thành một phế nhân.
Thiết Tam cau mày xoa bóp trên ngực Tần Tiêu, Tần Tiêu cắn chặt răng, mồ hôi lạnh tuôn đầy trên trán. Sau một lúc lâu Thiết Tam mới dừng tay, Tần Tiêu như trút được gánh nặng thở ra một hơi dài, ngồi dậy mặc quần áo.
Thiết Tam ở một bên nói:
- Đại soái, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh. Tử huyệt Thiên Trung bị đánh trúng một kích, lại chỉ bị thương ngoài da, tuy rằng tím bầm như vậy, nhưng dùng rượu nóng xoa bóp vẫn có thể tan đi, không đến nỗi gãy xương ngực, thật sự là phúc lớn mạng lớn.
- Ta không dễ chết như vậy, bằng không đã sớm chết từ lâu.
Tần Tiêu cười tự giễu, vừa cố sức mặc lại áo giáp, nhìn Thiết Tam nói:
- Công tác thống kê nhân số thương vong đã có rồi sao?
Thiết Tam giúp hắn mặc áo giáp, thấp giọng nói:
- Hi sinh hai ngàn sáu trăm bảy mươi bảy người, trọng thương hai ngàn ba trăm năm mươi người. Quân số giảm năm ngàn, vết thương nhẹ thì không thể thống kê, cơ hồ toàn bộ đều bị thương.
Tần Tiêu nhíu mày gật gật đầu:
- Các huynh đệ Thiên Binh Giám thì sao?
- Hi sinh ba mươi bảy người, trang bị tương đối khá, bị thương không nhiều lắm.
Thiết Tam nói:
- Đây là nhân số thương vong lớn nhất của Thiên Binh Giám từ trước tới nay.
- Lỗi của ta!
Tần Tiêu thở dài một hơi nói:
- Để cho thiên binh chém giết ngay mặt giống như quân chính quy sẽ làm mất đi thật nhiều ưu thế. Nhưng đây là không còn cách nào. Dưới tình huống ngay lúc ấy, không tìm được nhân thủ thích hợp đảm đương tiên phong đột kích, đành phải tự mình mang theo các ngươi xông lên trước. Cho tới nay đều do Hình Trường Phong dẫn đặc chủng doanh, đến khi các ngươi suất lĩnh thiên binh hiện tại, đích thật chưa có tổn thất qua. Đáng tiếc ah...cần bồi dưỡng một thiên binh bất kể là phí tổn hay tinh lực đều có thể đánh qua một trăm binh sĩ bình thường.
Trên mặt Thiết Tam hiện nụ cười:
- Đại soái, tận trung vì nước chết có ý nghĩa. Không phải chính là quang vinh lớn nhất của quân nhân chúng ta sao? Một quý nhân vương gia như đại soái còn không sợ chết, chúng ta có gì phải sợ?
Tần Tiêu cười khẽ:
- Đừng nói những lời vô dụng này. Cho tới bây giờ ta chưa từng cảm thấy mình có bao nhiêu tôn quý. Đúng rồi, người Khiết Đan có hành động gì không?
Hai ngày nay Tần Tiêu đều nằm trên giường, thứ nhất cần dưỡng thương, thứ hai muốn hồi phục lại tâm tình. Hắn biết mình không phải sắt thép, dưỡng tốt tổn thương, ổn định tâm thần mới có thể ứng đối chuyện sắp phát sinh. Những công việc khác hắn đều giao cho Lý Vi Ấn cùng Thiết Tam đi sắp xếp.
Thiết Tam nói:
- Khiết Đan lui lại năm mươi dặm, đến bên Cô Diệp hồ. Mỗi ngày đều có không ít thám báo thăm dò bên Sĩ Hộ Chân Hà này. Xem ra bọn hắn đang yên lặng theo dõi kỳ biến. Chúng ta cũng đã luân phiên phái ra thiên binh thăm dò tình hình, chặt chẽ giám thị bọn hắn. Nếu có tin tức liền lập tức truyền tin.
Tần Tiêu hừ một tiếng:
- Xem ra người Khiết Đan đã nhìn thấu tử huyệt của chúng ta. Bọn hắn biết chúng ta không có viện binh, không có lương thảo, tính toán khốn chết chúng ta, không đánh với chúng ta. Chiếu theo tình hình bây giờ mà xem, không qua năm ba ngày chúng ta sẽ hoàn toàn cạn lương thực, không chiến mà loạn!
Thiết Tam trầm mặc không nói, chuyện như vậy hắn không thể chen miệng vào. Tần Tiêu buồn rầu suy nghĩ một lúc, nhìn Thiết Tam bảo:
- Đi, gọi Lý Vi Ấn tới đây.
Lúc Lý Vi Ấn đi vào, Tần Tiêu đang xem bản đồ đến xuất thần. Lý Vi Ấn kêu một tiếng, Tần Tiêu gọi hắn đi tới trước bản đồ trong soái trướng.
- Lý Vi Ấn, ngươi tới xem địa hình trong phạm vi trăm dặm này đều là bình nguyên hoặc thảo nguyên, thật sự bất lợi với chúng ta.
Tần Tiêu nói:
- Không thể mai phục, không dùng được hỏa công, càng không cần nói tới thủy công. Chỉ nói về nhân số, chúng ta rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu. Sau một cuộc chiến quân số giảm năm ngàn người. Hiện tại chúng ta chỉ còn một vạn năm ngàn người đủ sức chiến đấu. Ngươi nói một chút, có biện pháp nào không?
- Người Khiết Đan bị tổn thất thảm trọng hơn chúng ta. Bọn hắn hi sinh ít nhất năm ngàn người, trọng thương trở về cũng không ít hơn bốn năm ngàn người.
Lý Vi Ấn thản nhiên nói:
- Tính ra trận này chúng ta vẫn thắng lợi. Phải biết rằng chúng ta đối mặt là kỵ binh tinh nhuệ Khiết Đan. Thứ cho tôi nói một câu bất kính, Đường quân giảm quân số năm ngàn, có thể làm Khiết Đan thiết kỵ tổn thất ba ngàn là tốt lắm rồi. Mà chúng ta lại làm bọn hắn tổn thất một vạn!
- Việc này không trọng yếu, ta xem trọng là kế tiếp nên làm gì bây giờ.
Tần Tiêu nói:
- Nơi này là lãnh thổ Khiết Đan, bọn hắn tùy thời sẽ có tăng binh. Dù bọn hắn không tăng binh, hai vạn thiết kỵ cũng đủ cho chúng ta choáng váng. Hơn nữa hiện tại ta cơ hồ bó tay hết cách.
Lý Vi Ấn trầm mặc một lúc, đột nhiên nói:
- Bản thân tôi lại hi vọng người Khiết Đan tăng binh.
Tần Tiêu cau mày:
- Lý do?
- Đại soái xem bên này.
Lý Vi Ấn chỉ vào một góc bản đồ:
- Nơi này bản đồ không có vẽ ra. Nhưng tôi biết nơi này có một thông đạo bí mật hiểm yếu vô cùng, nối thẳng vào bụng Khiết Đan. Năm đó tôi trốn ra từ nơi này, tránh thoát sự đuổi giết của đám người Khả Đột Vu.
- Ân?
Tần Tiêu vô cùng hứng thú nhìn hắn:
- Nói tiếp đi!
- Nơi này là “tuyệt địa” cùng “cấm địa” trong truyền thuyết của bộ tộc Khiết Đan. Tương truyền người đi vào chỗ này sẽ bị ác ma nguyền rủa độc địa trí mạng, không chết phải tổn thương. Mấy chục năm nay không có người nào dám tiến vào.
Lý Vi Ấn nói:
- Dù là thợ săn dũng cảm nhất cũng không ngoại lệ. Nhưng năm xưa tôi bị rơi vào tình huống đường cùng, phải chạy đi vào. Vả lại một mình lẻ loi xuyên qua nơi này. Nơi này là một sơn cốc hẹp dài, người Khiết Đan thói quen gọi nó là “Thiết Hoắc cốc”. Sau khi đi vào, ngoại trừ gặp mấy con rắn độc, cũng không thấy có gì. Có thể do vận khí của tôi thật khá, chỉ một đêm đã thông qua. Nghe nói nơi này ban ngày độc khí tràn ngập, khắp nơi đều là độc vật, đi vào thì phải chết. Tôi nhớ lại tình hình ngày đó hình như mình uống rượu hùng hoàng sau đó đi vào, ngoài ra không làm thêm việc gì đặc thù khác. Vì vậy tôi phỏng đoán, chỉ cần uống qua rượu hùng hoàng là có thể bình yên thông qua Thiết Hoắc cốc.
Tần Tiêu chậm rãi gật đầu:
- Ta nghĩ ta hiểu được ý tứ của ngươi. Ngươi muốn từ con đường vòng này đánh vào nha trướng Khiết Đan?
- Phải!
Lý Vi Ấn quyết đoán gật đầu:
- Tôi biết làm một người Khiết Đan, tôi làm ra chuyện như vậy chẳng khác gì quân bán nước. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, vì hòa bình cuối cùng giữa hai dân tộc, vì đại cục, tôi chỉ có thể làm như thế. Đại soái, thỉnh cho tôi ba ngàn bộ binh tinh nhuệ, tôi tự mình suất lĩnh bọn họ xuyên qua mật cốc này giết ra ngoài, trực thẳng nha trướng Khiết Đan. Không ai hiểu rõ hơn tôi làm sao đi qua nơi đây, cũng không ai hiểu rõ hơn tôi làm sao đi tới nha trướng Khiết Đan!