Tần Tiêu đưa binh phù cho hắn, lại nhìn hắn một lúc, muốn tiếp tục dặn dò thêm vài câu, lại sợ bản thân mình có vẻ dông dài, vì vậy không tiếp tục nói thêm, cùng Kim Lương Phượng rời khỏi quan ải mang theo nhân mã hướng Doanh Châu đi qua.
Lý Giai Lạc đứng trên quan ải nhìn theo Tần Tiêu đi xa, lại nhìn nhìn binh phù trong tay, không khỏi mỉm cười lẩm bẩm:
- Từ khi nào đại soái biến thành nhát gan như vậy sao? Phải, đây gọi là “cẩn thận”, cẩn thận!
Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa mang theo năm ngàn Hổ Kỵ sư đi một lúc gặp được Mặc Y, Hoàn Tử Đan cùng Lý Vi Ấn, bốn đội nhân mã tụ tập ở một địa phương cách Doanh Châu không xa. Sắc trời đã tối, đại quân dừng lại dựng lều trại, chuẩn bị qua đêm.
Bên trong soái trướng trung quân, đốt lên đống lửa, hâm bình rượu tốt nhất. Tần Tiêu cùng nhóm người Kim Lương Phượng ngồi bên cạnh đống lửa trò chuyện cùng nhau.
Từ sau khi rời khỏi Du Quan, trong lòng Tần Tiêu vẫn luôn cảm giác không thoải mái. Giống như có sự tình gì đó bị hắn xem nhẹ, nhưng hắn lại nghĩ mãi không ra, luôn có chút sầm mặt tối tăm.
Mặc Y đưa chén rượu cho hắn, có chút bận tâm hỏi:
- Làm sao vậy lão công? Nga, đại soái!
Tần Tiêu miễn cưỡng cười:
- Không có việc gì, chỉ có cảm giác có tâm sự gì đó, nhưng nghĩ lại vẫn không biết là gì. Kim tiên sinh, ngươi nói xem, đoạn đường này của chúng ta có phải đã xem nhẹ thứ gì đó hay không?
Kim Lương Phượng tinh tế suy nghĩ một lúc:
- Hẳn là không có đi? Đại soái vẫn không yên tâm về Du Quan sao?
Tần Tiêu chậm rãi gật gật đầu:
- Thật sự là không yên tâm. Địa phương Du Quan kia quá trọng yếu, mặc dù Lý Giai Lạc là một lão tướng, lại tinh tường tình thế Liêu Đông, nhưng ta xem hắn giống như có chút không quá chú tâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì sơ suất, sự tình nháo lớn!
- Những lời này của đại soái chỉ có thể nói ở đây, không thể để cho người khác nghe thấy.
Kim Lương Phượng nói:
- Nguyên tắc trong quân chính là dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Nếu như đại soái đã đem trọng trách này giao cho hắn, thì không nên có lý do tiếp tục hoài nghi hắn, hoặc đổi người khác thay hắn. Nếu không như vậy đi, đại soái an bài một đội ngũ khác qua lại tuần tra khu vực Doanh Châu cùng Du Quan, tận lực làm không có sơ hở.
- Cũng tốt! Dù sao từ U Châu đến Loan Hà tới Du Quan, chúng ta thiết lập nhiều trạm gác cùng trạm kiểm soát, nhiều hơn một chỗ cũng không sao.
Tần Tiêu nói:
- Như vậy đi, ngày mai sau khi chúng ta đến Doanh Châu, ta sẽ an bài Tả Kiêu Vệ tướng quân Thiệu Hoành mang theo một vạn nhân mã luân phiên tuần tra khuyên giải từ Du Quan đến Doanh Châu.
- Hoàn cảnh địa lý của Doanh Châu đích thật là quá phức tạp.
Kim Lương Phượng nói:
- Vị trí địa hình của nó chẳng khác gì một chiếc hồ lô lớn. Sĩ Hộ Chân Hà cùng Bạch Lang Thủy ở phía tây Doanh Châu hình dáng giống như miệng hồ lô. Lỗ hổng chính là Du Quan. Hơn nữa hồ lô này còn không có đáy. Phía bắc chúng ta đi qua Sĩ Hộ Chân Hà chính là Khiết Đan, lão đối thủ của chúng ta. Mà mặt đông chính là Bạch Sơn Hắc Thủy Mạt Hạt. Những người này luôn giảo hoạt thay đổi thất thường, hơn nữa binh lực hùng hậu dã man hiếu chiến. Cho nên Doanh Châu đích thật là một địa phương thụ địch bốn phía. Muốn xây dựng lại trước phải đứng vững gót chân.
- Ta đã có một thiết tưởng về việc đóng giữ binh lực.
Tần Tiêu nói:
- Lần này ta mang theo bảy vạn nhân mã, trong đó có năm vạn Tả Kiêu Vệ, hai vạn Hổ Kỵ sư. Lúc trước ở trên đường đi tới Du Quan, đã bỏ lại một vạn người đóng giữ trạm gác cùng trạm kiểm soát. Hiện tại ý tưởng của ta là làm cho Thiệu Hoành mang theo một vạn người phân thành nhiều đội ngũ luân phiên khuyên giải tuần tra từ Du Quan đến Doanh Châu. Kỵ tào tham tướng Quách Tri Vận suất lĩnh một vạn thiết kỵ đóng giữ khuyên giải tại Bạch Lang Thủy. Chu Dĩ Đệ mang theo một vạn người đi Doanh Châu Liêu Tây huyện đóng quân bố phòng. Địa phương kia cũng trọng yếu, ngươi biết không Chu tướng quân?
- Dạ, mạt tướng hiểu được.
Chu Dĩ Đệ đứng lên, nghiêm túc đáp:
- Mạt tướng nhất định không phụ kỳ vọng!
- Ân, ngồi xuống nói chuyện, còn chưa tới lúc phát quân lệnh.
Tần Tiêu khoát tay, sau đó lại nhìn qua Lý Vi Ấn luôn im lặng, chậm rãi nói:
- Thiếu đầu lĩnh, ta cho ngươi một vạn nhân mã, đóng giữ tại bờ nam Sĩ Hộ Chân Hà, phòng bị người Khiết Đan vượt biên đột kích!
Mấy ngày nay Lý Vi Ấn luôn vô cùng yên lặng, cơ hồ không ai nghe hắn nói qua một câu.
Lúc này hắn có chút ngạc nhiên quay đầu ngơ ngác nhìn Tần Tiêu, lẩm bẩm nói:
- Ngươi...tin được ta? Ta là người Khiết Đan, hiện tại còn là thiếu đầu lĩnh Khiết Đan!
- Ta luôn luôn tin được ngươi.
Tần Tiêu hờ hững nói:
- Bằng không ngươi không có khả năng còn sống bên cạnh ta đến bây giờ, lại càng không phải nói cho ngươi mang binh ra trận. Ngươi là người thế nào, trong lòng ta rõ ràng. Cho nên không cần nói thêm lời vô nghĩa.
Mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn Tần Tiêu, Lý Vi Ấn có chút khó tin nhìn hắn hồi lâu, rốt cục cúi đầu lặng lẽ không lên tiếng.
Tần Tiêu nhìn Kim Lương Phượng nói:
- Tiên sinh nghĩ ta an bài như vậy hợp lý không?
- Chiếu theo lời nói của đại soái, trung quân Hổ Kỵ sư hẳn sẽ trú đóng trong Doanh Châu áp trận đi?
- Phải!
Kim Lương Phượng gật gật đầu:
- Vấn đề lớn không có, nhưng chỉ có cảm giác an bài một vạn quân ở vùng Bạch Lang Thủy có chút dư thừa. Một vạn tinh kỵ của Quách Tri Vận không bằng điều tới Sĩ Hộ Chân Hà. Dù sao người Khiết Đan mới là đối thủ chủ yếu của chúng ta.
Tần Tiêu thản nhiên hỏi:
- Lý do đây?
Kỳ thật trong lòng hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ của Kim Lương Phượng. Phía bắc Bạch Lang Thủy là Doanh Châu, phía nam là nước phụ thuộc Tân La, thuộc An Đông đô hộ phủ Đại Đường, chắc sẽ không có địch nhân. Một vạn người ở lại nơi đó có vẻ như dư thừa.
Hơn nữa thân phận Lý Vi Ấn quá mức phức tạp, tựa hồ không đáng giá tín nhiệm. Nếu như phái Quách Tri Vận mang theo một vạn kỵ binh giám sát sẽ càng thêm ổn thỏa.
Tần Tiêu tựa hồ nhìn thấy mặc dù Lý Vi Ấn không nhúc nhích nhưng vẫn vảnh tai lắng nghe lời của Kim Lương Phượng. Kim Lương Phượng mỉm cười:
- Gần bên Bạch Lang Thủy đều là lãnh thổ của Đại Đường, không có địch nhân xâm phạm. Thay vì để họ lưu nơi đó, không bằng cùng đến phía bắc tăng cường phòng ngự.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn qua Lý Vi Ấn, thấy hắn không chút tỏ vẻ, liền nói:
- Ta an bài như vậy tự nhiên có đạo lý của ta. Vùng Bạch Lang Thủy là đồng cỏ thiên nhiên rất tốt, cả mấy trăm dặm có thể chuyên chăn nuôi, hơn nữa ta dự tính khai khẩn đồng ruộng nơi này, sao có thể không đóng quân đây? Một vạn tinh nhuệ kia ta không thể cho họ rỗi rảnh một khắc nào. Nếu nhàn rỗi phải nuôi ngựa cùng khai khẩn đồng ruộng cho ta. Một khi có chiến sự bọn hắn có thể nhanh chóng tiếp viện các nơi. Ngươi đừng xem thường kỵ tào tham tướng Quách Tri Vận kia, hắn là một người Hán nhưng có thể ở dưới trướng đại tướng quân người Hồ như Lý Giai Lạc làm việc tự nhiên phải có chỗ độc đáo của hắn. Lúc trước ta còn dự định chuyển hắn vào Hổ Kỵ sư, nhưng Lý Giai Lạc chết sống không chịu thả người đâu.