Tần Tiêu lập tức gật đầu:
- Được, ngày mai chúng ta xuất phát cùng đi Dịch Châu đón tỷ tỷ của muội cùng Ngọc Hoàn về đây. Gia đình ta chuẩn bị ăn tết thôi!
Tử Dịch không khỏi có chút nghi hoặc nói:
- Nha, sao hôm nay huynh vui vẻ như vậy, muội nói gì huynh cũng không tranh cãi với muội đây? Xem ra nam nhân sao, ưa thích thăng quan phát tài thôi. Hoàng đế ban cho huynh nhiều chức quan lớn như vậy, làm cho huynh vui đến như thế.
- Vừa lúc ngược lại, ta vui vẻ là vì ta đã bỏ quên chức quan được ban cho.
Tần Tiêu cười nói:
- Còn ném một củ khoai lang phỏng tay về cho hoàng đế làm quà mừng năm mới.
Tử Địch chớp đôi mắt to nghi hoặc nhìn Tần Tiêu, lắc đầu tiếp tục thêu hoa:
- Việc của huynh làm muội chẳng hiểu gì hết. Mặc kệ huynh, muội phải thêu đây, huynh đừng quấy rầy muội, tự mình múc nước rửa chân đi ngủ đi...
Mùng hai tháng Giêng hoàng thành Trường An, trong ngự thư phòng Hàm Nguyên điện tại Đại Minh cung.
Diêu Sùng giẫm chân rũ xuống bông tuyết trên người, trong lòng nghi hoặc nghĩ thầm: Hiện tại vì sao hoàng thượng đột nhiên triệu ta đến đây? Lúc này đã đến lúc nghỉ tết, nha môn cũng đã sắp xếp xong người trực ban. Từ trước tới nay bệ hạ cũng không thích quấy rầy ngày nghỉ ngơi của triều thần, sao thái độ hôm nay lại khác thường...
Trong lòng Diêu Sùng mang theo vẻ không yên đi theo Cao Lực Sĩ đến ngự thư phòng. Cuối cùng Cao Lực Sĩ đã bỏ xuống gánh nặng tiễn lương sứ Hà Bắc, thanh thản quay về trong cung làm thủ lĩnh thái giám của mình. Nhờ vào công sức đốc thúc lương thảo, Liêu Đông đại thắng cũng xem như có phần công lao của hắn. Về phần hành vi đánh cướp tại Hoài Nam, hoàng đế cùng các đại thần đều biết rõ là do Tần Tiêu hạ lệnh cưỡng chế hắn đi làm, đương nhiên không trị tội hắn. Khi quay về Cao Lực Sĩ vẫn được trọng dụng, được hoàng thượng sủng ái nhiều hơn. Hôm nay triệu kiến đại thần đến hoàng cung nghị sự, để cho hắn đi ra tiếp đón người, trong lòng Diêu Sùng hiểu rõ khẳng định không phải là chuyện nhỏ.
Trong ngự thư phòng đốt một bếp than, Lý Long Cơ mặc áo cừu dày, bộ dạng có chút uể oải ngồi trên giường đang xem tấu chương. Diêu Sùng tiến vào bái lễ, Lý Long Cơ gọi hắn đến bên người cho ngồi cạnh bếp lò.
- Diêu Sùng, năm mới lại triệu ngươi đến, trong lòng trẫm thật không yên tâm.
Lý Long Cơ nhìn hắn mỉm cười nói, đưa cho hắn một phần tấu chương:
- Nhìn xem đi, thật thú vị.
Diêu Sùng hồ nghi tiếp nhận tấu chương nhìn qua, không khỏi bật cười:
- Bệ hạ, Tần Tiêu lại chơi trò gì đây, làm cái quỷ gì chứ? Tự thỉnh biểu xin từ chối năm chức vụ, thỉnh cầu giảm miễn thực ấp. Việc này...chẳng lẽ hắn không phải vừa thắng trận lớn, nên được phong thưởng sao?
Lý Long Cơ mỉm cười nhìn Diêu Sùng:
- Như thế nào, ngay cả ngươi cũng nhìn không thấu tâm tư của hắn, còn giả vờ hồ đồ? Trước mắt cũng không có người ngoài ở đây, hôm nay trẫm đặc biệt triệu kiến một mình ngươi chính là muốn hỏi thăm ý tứ của ngươi một chút.
- Thần không dám khi quân!
Diêu Sùng có chút lo sợ không yên nói:
- Bất quá hành động này của Tần Tiêu thật sự có chút quái dị. Hắn không phải làm đại đô đốc ở U Châu rất tốt sao? Vì sao muốn từ chức vụ này? Nếu hắn từ chức còn có ai đảm nhiệm được ah?
- Như thế nào, Đại Đường vương triều trừ Tần Tiêu không còn ai đảm nhiệm được chức đại đô đốc U Châu sao?
Vẻ mặt Lý Long Cơ mỉm cười nhìn Diêu Sùng hỏi.
Diêu Sùng nhất thời có chút kinh ngạc nói:
- Nga không, bệ hạ! Vi thần không phải ý tứ này. Chẳng qua trước mắt chỉ có Tần Tiêu thích hợp một chút mà thôi.
Trong lòng Lý Long Cơ thầm cười nói, muốn nói thông minh ngươi không kém gì Tần Tiêu. Nhưng bổn sự xem xét thời thế mưu cầu tự bảo vệ mình Tần Tiêu cao minh hơn ngươi rất nhiều. Trước mắt ta đang vì chuyện này sầu muộn, hắn lại tự mình thỉnh biểu xin tước quyền, còn xin phái người đến chia quyền lực của hắn. Nghĩa huynh của ta sao, đúng là kẻ dối trá!
Trong lòng Diêu Sùng cũng nói thầm, Tần Tiêu thân cận với hoàng thượng như vậy, giữa hai người có hiệp thương hay chơi trò gì bí mật, người ngoài như chúng ta làm sao chen miệng vào? Lần này hai người lại muốn làm gì đây?
Lý Long Cơ nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Diêu Sùng, xoa đôi tay, nói:
- Trước mặc kệ chuyện khác. Ngươi từng làm thượng thư Hình bộ, quen thuộc chương trình luật pháp của Đại Đường. Ngươi nói thử xem, việc Tần Tiêu dâng tấu chương, nhắc tới chuyện “cướp bóc” lương hướng của Hoài Nam lúc trước, theo vương pháp mà nói, có đủ xử phạt hắn hay không?
Diêu Sùng giật nảy mình, nhanh chóng cân nhắc ý tứ trong lời nói của hoàng đế.
Lý Long Cơ nhìn dáng vẻ do dự bất định của Diêu Sùng, thản nhiên nói:
- Nói đi, Diêu Sùng. Ngươi không phải luôn luôn có gan nói thẳng sao, hôm nay làm sao lại do dự như vậy?
Diêu Sùng xấu hổ chắp tay xá một cái:
- Hồi bệ hạ, việc này có chút trọng đại, vi thần phải suy nghĩ kỹ càng mới có thể trả lời. Sao bệ hạ không triệu tập các bộ cùng thương nghị giải quyết?
Lý Long Cơ thoáng cười, nhẹ xoa tay, bình tĩnh nói:
- Diêu Sùng, ngươi không cần đùa giỡn giả vờ trước mặt trẫm. Hôm nay trẫm cần ngươi đưa chủ ý. Sau khi Liêu Đông đại thắng, làm sao thống trị dân sinh mới là trọng yếu nhất. Hiện tại Tần Tiêu đưa ra ý muốn tước quyền giáng chức, chính là vì xuất phát từ đại cục. Ở điểm này chúng ta không thể không bội phục hắn! Bỏ qua vinh dự cùng ích lợi cá nhân, chú ý cân bằng cùng yên ổn toàn cục. Chuyện này trẫm tính toán chuyên quyền độc đoán một lần, không muốn đem sự tình đưa ra các bộ thương nghị giải quyết. Ngươi biết tại sao không?
Diêu Sùng quả thật có chút nghi ngờ:
- Vi thần ngu độn, thỉnh bệ hạ báo cho biết.
- Rất đơn giản, chuyện này ở các bộ thương nghị không ra kết quả.
Lý Long Cơ nói ra, sau đó có chút giảo hoạt nhìn Diêu Sùng.
Diêu Sùng thoáng sững sờ, lập tức ngầm hiểu gật gật đầu, cười nhẹ vài tiếng.
- Xem ra ngươi đã hiểu minh bạch rồi.
Lý Long Cơ tiếp tục nói:
- Tính tình của Tần Tiêu tuy rằng từ trước tới nay không thích luồn cúi kết đảng chắp nối với ai, nhưng những năm gần đây thanh danh của hắn rất cao. Các tể tướng trong các bộ nếu không phải trong lòng kiêng kỵ hắn, thì hoặc là đố kỵ hắn. Có người lại không muốn đắc tội một vị phò mã hoàng thân xuất tướng nhập tướng, thanh danh như mặt trời ban trưa của hắn. Nếu trẫm đưa ra chuyện tước quyền giáng chức hắn thương nghị tập thể, đưa ra ý kiến sẽ khó tránh khỏi bất công. Nói cách khác, đám người Trương Thuyết, Trương Thích Chi, Quách Nguyên Chân không phải vẫn rất phản cảm chuyện trẫm dụng binh tại Liêu Đông sao? Trước mắt bọn hắn còn không nhân cơ hội lần này hung hăng chèn ép Tần Tiêu một chút sao? Tần Tiêu là đại công thần, có công với xã tắc thiên hạ. Trẫm đầu tiên cần mang một tâm tính công chính lẫn bảo hộ đi xử lý chuyện của hắn.
Diêu Sùng không khỏi có chút ngây ra, vội vàng chắp tay bái:
- Bệ hạ thật sự là khoan hồng đại lượng, luôn suy nghĩ cho thần tử. Vi thần có thể nghe được lời tâm huyết này của bệ hạ, thật sự vừa bội phục vừa hổ thẹn!