- Còn cười! Đã bị thương thành như vậy mà còn cười!

Tử Địch đau lòng cẩn thận vuốt vuốt đầu vai của hắn:

- Đau không?

- Không đau.

Tần Tiêu vỗ vỗ vai nàng:

- Tốt lắm, để ta mặc áo giáp, còn phải mang binh ra trận đuổi theo Mặc Xuyết.

- Muội muốn đi!

Tử Địch nhảy dựng quơ nắm tay kêu lên:

- Muội muốn giết địch quân, báo thù cho lão công!

Tần Tiêu liếc mắt nhìn nàng, tự mặc áo giáp không trả lời. Tử Địch khẩn trương dán tới, nhỏ nhẹ nói:

- Lão công, mang muội cùng đi đi...

Tần Tiêu mặc áo giáp, Tử Địch nhiệt tình hỗ trợ. Tần Tiêu quyết đoán kiên trì nói:

- Không được.

- Vì sao?

- Quá nguy hiểm.

- Huynh có thể đi, vì sao muội không thể đi?

Tử Địch kích động kêu lên:

- Huynh đã nói nguy hiểm, lại nhẫn tâm để muội ở nhà lo lắng cho huynh sao? Muội nhất định phải đi theo bên người huynh. Nói cho huynh biết mấy ngày nay muội ngủ không yên, vừa nằm mơ đã mơ thấy huynh bị thương, toàn thân đầy máu! Hiện tại đúng rồi, muội vừa về đã thấy huynh bị thương. Không được, muội nhất định phải đi! Nhất định!

- Tử Địch...

Tần Tiêu chớp mắt nhìn nàng:

- Muội lén lút từ Dịch Châu chạy tới đây, ta còn chưa tính sổ với muội, muội còn muốn lòng tham không đáy? Chiến trường là địa phương nào, đây không phải là phòng bếp nhà chúng ta. Đi ra chiến trường tùy thời đều sẽ mất mạng!

- Huynh!

Tử Địch ủy khuất trừng mắt nhìn hắn:

- Huynh còn muốn theo muội tính sổ? Bỏ đi, bỏ đi! Muội nhìn thấy trong lòng huynh rõ ràng là không có muội. Uổng cho muội mỗi ngày đều lo lắng cho huynh, huynh luôn xem muội thành rườm rà cùng gánh nặng! Nếu như vậy năm đó vì sao huynh phải lấy muội? Chúng ta là phu thê, là phu thê nha! Phu thê phải đồng cam cộng khổ. Vì sao tỷ tỷ có thể đi theo bên cạnh huynh công khai ra trận giết địch, muội vì sao không thể? Huynh bất công, rõ ràng là xem thường muội!

Dứt lời Tử Địch oán hận giậm chân, lớn tiếng òa khóc chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lau nước mắt.

Tần Tiêu không khỏi có chút ngạc nhiên. Tử Địch từ khi nào lại trở nên để ý tới như vậy? Còn ghen tỵ với tỷ tỷ của nàng...Chẳng lẽ ta thật sự có chút vắng vẻ nàng sao? Hay là tiểu nha đầu này giống như lời nói của tỷ tỷ nàng, sau khi thành thân mới thực sự phát hiện trong lòng mình vẫn có ta?

Tần Tiêu không còn kịp nghĩ ngợi, sải bước đuổi theo. Tử Địch cũng thật thông minh không chạy đi quá xa, hơn nữa sau khi ra khỏi phòng cũng không lớn tiếng gào khóc, chỉ đứng cạnh chuồng ngựa nắm lấy Thất Tuyết hoa mã của Mặc Y cúi đầu trộm lau nước mắt.

Tần Tiêu cười thầm, đi đến cạnh chuồng ngựa hỏi nàng:

- Chạy ah, vì sao lại không chạy?

- Chạy cái gì, muội ở chỗ này, chờ huynh.

Tử Địch chợt mỉm cười, hai mắt đẫm lệ thấp giọng nói:

- Muội mặc kệ, hôm nay nếu huynh không cho muội đi theo, cả đời này muội không thèm để ý tới huynh nữa.

Tần Tiêu cười khẽ, dẫn ngựa đi ra xoay người nhảy lên:

- Lên ngựa!

- A? Hì hì!

Tử Địch lập tức vui vẻ nở nụ cười, xoay người nhảy lên lưng ngựa, có vài phần xấu hổ lại đau lòng, xen lẫn đắc ý, còn có vài phần nhu tình nhìn Tần Tiêu, thấp giọng hỏi:

- Thật sự không đau sao?

- Không đau.

Tần Tiêu phất roi ngựa, nhìn nàng mỉm cười ôn nhu:

- Nên xuất binh, đi thôi, Anh Dực tướng quân!

- Dạ, đại nguyên soái!

Tử Địch hân hoan vui mừng, ôm quyền nói:

- Mạt tướng đi theo bên người đại nguyên soái, không rời một bước!

- Ha ha!

Hai người cưỡi ngựa rời khỏi phủ đại đô đốc đi tới cửa thành phía bắc.

Kim Lương Phượng đang ở nơi đó chờ Tần Tiêu, hồi báo một chút tình huống thống kê công tác thương vong.

Nhân số thương vong của Liêu Đông quân khoảng năm ngàn người, chỉ có Hổ Kỵ sư thương vong ít nhất, chỉ hơn bảy trăm người. Trước mắt Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc đã tập hợp tại cổng thành, đã quét dọn xong chiến trường, bất kể là chiến sĩ Đường quân hay Khiết Đan tử vong hoặc chiến sĩ bị thương đều đã được an bài ổn thỏa.

Tần Tiêu nhìn Kim Lương Phượng nói:

- Việc này không nên chậm trễ, ta dẫn người đuổi theo Mặc Xuyết. Chúng ta trì hoãn một canh giờ, Lý Tự Nghiệp phải cực khổ thêm một canh giờ. Trước mắt xem ra cuộc chiến này chỉ mới tiến hành được gần phân nửa, cuộc diễn chân chính vẫn còn chờ phía sau. Kim tiên sinh, ngươi cần vỗ an tù binh Khiết Đan mới thu phục được. Nhất là thủ lĩnh các bộ cùng Đại Hạ Mạc Tòng Ly – chính là Tần Ảnh – Lý Vi Ấn. Việc này ngươi am hiểu hơn ta, giao cho ngươi. Nhớ kỹ một nguyên tắc, đối xử bình đẳng.

- Đại soái yên tâm!

Kim Lương Phượng chắp tay nói:

- Đã có uy thế cùng thắng lợi trên chiến trường, làm tiếp việc này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ta sẽ đem người Khiết Đan dàn xếp ổn định xuống dưới.

Tần Tiêu gật đầu:

- Tả Uy Vệ kỵ tào tham tướng Triệu Thiết Đầu trận vong, thật đáng tiếc. Theo ta xem, cứ để cho Tác Mạc vừa quy phục kia đảm nhiệm chức vụ đó đi. Hắn là cậu của Mạc Tòng Ly, ổn định xong hai người họ ngày sau càng dễ dàng làm việc, sẽ có thật nhiều chỗ tốt.

- Dạ!

- Vậy được rồi, chúng ta đi!

Tần Tiêu phất roi ngựa, cùng Tử Địch đi ra cửa bắc. Ngoài cửa thành, Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc đã chờ đợi xuất phát, Hoàn Tử Đan cùng Lý Đại Bô đều đang ở nơi này.

Ngoài ý muốn chính là Tần Ảnh cùng Tác Mạc đều có mặt. Hai người nhìn thấy Tần Tiêu đi ra đều thúc ngựa chạy đến đón chào.

- Đại soái!

Tần Ảnh tiến lên, đưa tay lên ngực cúi người thi lễ nói:

- Cho chúng tôi đi cùng đại soái truy bắt Mặc Xuyết đi. Hắn hại chết nhiều tộc nhân của chúng tôi như vậy, chúng tôi phải báo thù cho những người đã hi sinh!

Tần Tiêu nhìn dáng vẻ tràn đầy ý chí chiến đấu của hai người, lắc đầu:

- Không được, các ngươi vừa trải qua cuộc chiến kịch liệt, thương vong thảm trọng, cần được chỉnh đốn nghỉ ngơi. Hiện tại ta mang theo Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc sẽ giảm bớt thương vong, thể lực lại sung túc.

- Thế tử, đừng nói với hắn!

Tác Mạc tức giận kêu lên:

- Người Hán ưa thích đem lời nói thật dễ nghe, nhưng hắn thật sự không tin được chúng ta! Chúng ta đi!

- Chờ một chút, thất cửu!

Tần Ảnh cuống quýt ngăn cản hắn, liên tục hướng Tần Tiêu giải thích:

- Thật xin lỗi, đại soái. Cậu của tôi là người tính tình thẳng thắn nóng nảy, ngài đừng nên trách tội.

- Ta không trách các ngươi.

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Ngày sau hắn sẽ rõ, thời gian sẽ chứng minh hết thảy. Tần Ảnh, hiện tại ngươi xem như là một phần tử của Liêu Đông quân, tuân thủ quân lệnh là việc đầu tiên cần phải làm, cứ như thế, chúng ta đi!

Lúc này, trên Ma Tùng sơn tại Loan Hà.

Màn đêm đã sắp buông xuống, nhiệt độ hạ thấp. Từng đợt gió bắc gào thét thổi tới, gió rít u u tạo thành thanh âm thật quái dị.

Lý Tự Nghiệp xoa xoa bàn tay giá lạnh, thở ra một hơi, oán hận thấp giọng mắng:

- Mẹ nó, tên Mặc Xuyết kia, còn chưa chịu tới. Thật muốn đông lạnh chết người!

Một người bên cạnh nói:

- Đại tướng quân, thời tiết thật sự quá lạnh, hay là cho các huynh đệ đốt lửa sưởi ấm đi!

- Nói bậy bạ gì đó? Hiện tại là lúc nào, làm sao mà đốt lửa?

Lý Tự Nghiệp trừng mắt, lớn tiếng quát: