Mặc Y mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu:
- Nam nhân kia đúng là kỳ quái!
Đêm đó Tần Tiêu mang theo Tần Ảnh xuất hiện trong quân doanh. Hắn cũng không lo lắng người này là trinh thám Khiết Đan, xuất phát từ một loại trực giác bản năng, hắn cảm thấy nam nhân kia đáng giá tín nhiệm. Tuy rằng từ lúc hắn xuất hiện cho tới bây giờ chưa nói qua được mười câu.
Trực giác phán đoán có đôi khi không cần lý do.
Tần Ảnh mặc quân phục tiểu tốt tử, trong lòng ôm kiếm vẫn đứng tại địa phương cách Tần Tiêu không đầy ba bước. Trên gương mặt như tro tàn tuy rằng đã rửa qua, nhưng vẫn giống như che phủ một tầng bụi mờ, làm cho người ta nhìn vào không chút thoải mái. Giống như hắn căn bản chỉ là một động vật máu lạnh, trên người không hề có chút sinh khí nào. Cả đêm huấn luyện hắn không nói một lời nào khác. Hơn nữa khi quay về đại đô đốc phủ, quái nhân kia lại xếp bằng ngồi trên bậc thềm ngoài phòng Tần Tiêu, trong lòng ôm kiếm, nhắm mắt lại.
Nhưng không ai nghĩ hắn đang ngủ, hắn chỉ cho người ta cảm giác có thể tùy thời nhảy dựng lên, đâm ra thanh kiếm kỳ quái kia.
- Hắn vẫn chỉ đem mình xem như một nô lệ.
Trong lòng Tần Tiêu thầm cười khổ:
- Cũng giống như Thiết Nô năm xưa.
Trong lúc nhất thời mọi người ra vào đại đô đốc phủ đều biết Tần Tiêu mới thu nhận một sát thủ Khiết Đan làm người hầu, nhưng không ai tìm hắn nói chuyện. Bởi vì người khác nói mười câu trăm câu, nhưng hắn cũng không trả lời một chữ. Lúc ăn cơm hắn chỉ lấy hai bánh bao, sau đó đi thật xa tự ăn một mình. Giống như chỉ cần có thể sống sót, hắn hoàn toàn không để ý gì khác. Mỗi buổi tối hắn vẫn ngồi trước cửa phòng Tần Tiêu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc ban ngày lại quay về chuồng ngựa nhắm mắt chốc lát.
Một người quái dị, mọi người đều cho ra kết luận giống nhau. Sau khi lòng hiếu kỳ đi qua, mọi người cơ hồ đều xem hắn không tồn tại. Dù sao hắn cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không chặn đường ai, càng không chủ động phản ứng ai.
Tần Tiêu càng ngày càng phát giác trên thân người Khiết Đan này nhất định còn cần cất giấu nhiều tâm sự, hoặc là nói, bí mật.
Ba tháng huấn luyện cường độ cao kết thúc, rốt cục đã không còn người nào bị cảm nắng mà té xỉu. Trên mặt từng tướng sĩ giống như phủ lên một tầng khí chất, làn da ngăm đen tỏa sáng. So sánh với ba tháng trước các tướng sĩ giống như đã biến hóa thay da đổi thịt, trên người bọn họ đã dần dần hội tụ đủ khí chất trầm ổn, nội liễm, cường hãn, phục tùng của một quân nhân cần phải có.
Tình thế thập phần khả quan, trong lòng Tần Tiêu thầm cao hứng.
Sáng sớm Tần Tiêu ra khỏi phòng, cảm nhận được trong gió mang theo không khí của mùa thu. Gió tây, làn gió suy bại. Bão cát quan ngoại Trường Thành sắp tiến vào quan nội, địa phương U Châu đã đến ngày nghênh đón bão cát. Không khí trở nên lạnh và khô ráo, cỏ cây bắt đầu úa vàng.
Đã tới tháng chín ưng bay, là thời khắc mà người Bắc Địch du mục có thói quen xuôi nam đánh cướp. Một mùa hè dê bò của bọn hắn đã được ăn no nê. Vừa đến mùa thu bọn hắn bắt đầu săn bắn bốn phương, hoặc là xâm nhập đánh cướp. Đây là cuộc sống của bọn họ, tựa như dân chúng Trung Nguyên đến mùa thu thì gặt lúa nước, hái trái cây.
Ở Trung Nguyên, trong mắt Bắc Địch chính là luôn có sẵn kho thóc cùng kho tiền. Bọn hắn nhất định phải xâm lược mới có thể cướp đoạt được lương thực qua mùa đông hoặc vải vóc áo bông đủ loại tài nguyên, cùng nữ nhân, công tượng, dân lao động dùng để nô dịch.
Tần Tiêu ngửi trong không khí mang theo hương vị khói lửa chiến tranh, cảm giác giống như hít thuốc kích thích, không khỏi cảm thấy kích động cùng phấn khởi.
Tần Ảnh vẫn giống như trước kia, ngồi trước bậc thềm mái hiên, nhìn thấy Tần Tiêu đi ra không rên một tiếng chạy tới chuồng ngựa. Nhắc tới thật kỳ lạ, Đạm Kim mã vốn luôn cao ngạo vô cùng, người bình thường đều không dám đến gần nó. Chỉ riêng quái nhân kia mỗi khi tiếp cận nó tuyệt đối chưa từng phát tác bao giờ. Tần Tiêu không ngừng nghĩ thầm trong lòng, người xuất thân dân tộc thảo nguyên, xem ra trong nội tâm đều có bản năng hàng phục ngựa hoặc là cỗ khí chất nào đó...Loại hiện tượng này vô cùng kỳ quái. Súc vật đối với loại “khí tức” này thật mẫn tuệ, vì vậy sẽ không chống cự.
Ảnh Tử, đích thật là một quái nhân!
Tần Tiêu ném một chiếc áo miên sam cho Tần Ảnh, nói với hắn:
- Mặc vào, từ ngày mai trở đi đi tới lầu một phía đông mà ngủ.
Tần Ảnh đờ đẫn lắc đầu:
- Tôi muốn hộ vệ chủ nhân.
Tần Tiêu hờ hững nhìn thẳng vào hắn, thản nhiên nói:
- Đây là quân lệnh.
Tần Ảnh cúi đầu:
- Tuân mệnh...
Tần Tiêu khoát tay chặn lại:
- Gọi vài tiểu tốt tử đi triệu tập Kim Lương Phượng, Đỗ Tân Khách, Lý Tự Nghiệp, Lý Giai Lạc. Nói cho bọn hắn biết hôm nay nghị sự.
Tần Ảnh xá một cái, lặng yên không tiếng động rời đi.
Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng của hắn, âm thầm cau mày. Người này đi theo mình ba tháng, còn chưa nói vượt qua trăm câu. Hơn phân nửa thời gian hắn chẳng khác gì một pho tượng, làm cho người ta không cảm giác được sự tồn tại của hắn. Ngẫu nhiên xuất hiện lại chẳng khác gì quỷ mị, mang theo một thân hàn khí. Hơn nữa cho tới bây giờ không thấy hắn lôi kéo làm quen với ai. Tựa hồ hắn đã không giống như một con người, bởi vì hắn đã không còn tham vọng, không tham tài, không cầu sắc, ngay cả ấm no cũng không cần. Trong lòng của hắn chỉ còn lưu lại nỗi cừu hận.
Tần Tiêu thầm lắc đầu, đi tới phòng nghị sự tới bên cạnh đại sa bàn. Trong tay hắn cầm lên hai tiểu quân kỳ, ngẩn người suy tư, đang suy nghĩ nên cắm vào đâu.
Mùa thu đã đến, Bắc Địch đã an tĩnh hơn nửa năm hẳn là sẽ có hành động. Bất kể là truy trục thảo tràng hay cướp giật đều có lý do cho bọn hắn xuôi nam. Đại bình nguyên đông bắc U Châu kỳ thật vẫn luôn có Hề tộc cùng người Khiết Đan đơn lẻ chăn nuôi. Bọn hắn cũng gan lớn thật sự, từng có một lần làm Tần Tiêu thật căm tức, làm vậy chẳng phải không xem mười hai vạn đại quân U Châu ra gì sao? Vùng Doanh Châu thậm chí còn có người Khiết Đan lập trại, xem nơi đó là lãnh địa của bọn hắn, nhàn nhã tự tại tại thủy vực Bạch Lang săn thú.
Tần Tiêu đã nhịn thật lâu, hiện tại nên cho bọn hắn chút giáo huấn nhìn xem.
Tháng chín ưng bay, Bắc Địch cần săn thực, hổ đông bắc của ta cũng cần xuất động!
Tần Tiêu còn đang trầm tư, nhóm người Kim Lương Phượng đi vào, đồng loạt đi tới bên cạnh sa bàn. Tần Tiêu chào hỏi bọn họ, dùng gậy nhỏ chỉ vào vùng bình nguyên đông bắc U Châu nói:
- Mùa thu đã đến, Bắc Địch sắp xuôi nam, chư vị có ý kiến gì không.
Lý Tự Nghiệp đã sớm uất ức thật lâu liền rống lên:
- Làm thấy mẹ nó! Theo chân bọn hắn mà làm! Còn muốn vào U Châu cướp đoạt sao? Cửa sổ cũng không có!
Tần Tiêu thoáng cười:
- Làm thì khẳng định phải làm. Vấn đề ở chỗ nên làm như thế nào. Cuối thu khí sảng, đúng thời dụng binh thôi! Tuy rằng hiện tại Liêu Đông quân còn non nớt, nhưng không ngại thử xem đôi cánh một chút.