Lý Tự Nghiệp tràn đầy vẻ bi thương mà tự giễu cười:

- Vị huynh đệ kia bộ dạng vóc dáng cũng giống như tôi, toàn thân chẳng khác gì một khối sắt lớn. Nghe nói trước khi nhập ngũ từng luyện võ, một thân công phu khổ luyện, song chưởng có khí lực ngàn cân, người thường đánh một côn lên lưng hắn không hề tổn thương chút nào.

- Ân, còn có người như thế?

Tần Tiêu nghi hoặc nói:

- Tên là gì?

- Triệu Thiết Đầu, mới nhập ngũ. Tôi thấy hắn bộ dạng rắn chắc nên mang theo bên người trở thành trung hậu.

Lý Tự Nghiệp nói:

- Vị huynh đệ kia vẫn luôn cõng tôi chạy vài chục dặm, cuối cùng gặp được quân đội Đại Đường để cho tôi nhặt lại được tính mạng!

Tần Tiêu cảm thấy thật hứng thú:

- Lát nữa khi ăn cơm ngươi gọi hắn tới cho ta. Kỳ nhân như vậy chính là bảo bối trong quân đội ah!

- Được!

Lý Tự Nghiệp vui mừng đáp:

- Kỳ thật trước khi hắn đến Hà Bắc tòng quân, từng muốn đi vào Thiên Binh Giám. Chỉ là vóc dáng quá lớn như tôi, học không được những võ nghệ tinh tế nên không được tuyển.

- A, ha ha, có ý tứ.

Tần Tiêu không khỏi cười rộ lên:

- Đợi lát nữa đem các tướng quân Tả Uy Vệ cùng Tả Kiêu Vệ đều gọi đến đây đi. Ngoài lục phẩm đều gọi tới, nhưng cái gì mà thị xa, đô úy hay tư giai, chấp chưởng nghi trượng gì đó thì miễn. Đại tướng quân, tướng quân, kỵ tào tham tướng, những người này đều là tuyến đầu ra trận, ta muốn gặp mặt một lần.

- Được, ngài vừa nói như thế làm tôi nhớ tới một việc.

Lý Tự Nghiệp nói:

- Lần trước sau khi Tiết Nột chiến bại, tuy rằng cách chức của hắn, nhưng thật nhiều tướng quân khác đều bị chém đầu. Trong Tả Uy Vệ cùng Tả Kiêu Vệ chỉ còn lại có tôi, cùng Tả Uy Vệ tướng quân Đỗ Tân Khách. Nhưng Đỗ Tân Khách cũng đã bị biếm làm kỵ tào.

- Đỗ Tân Khách?

Tần Tiêu nghi hoặc nói:

- Vì sao phải giết những người kia mà chỉ riêng lưu lại Đỗ Tân Khách?

- Bởi vì lúc trước Đỗ Tân Khách từng góp lời không nên xuất binh. Hắn nói ngày hè xuất binh, thời tiết nóng bức trên đường nhiều cỏ cây, thật dễ dàng bị hỏa công trúng mai phục. Hơn nữa binh lính lẫn ngựa đều dễ dàng sinh bệnh. Nhưng Tiết Nột đã nhận hoàng mạng, làm sao dám không ra binh, kết quả đại bại. Sau khi trở về chỉ riêng tận lực bảo hộ tôi cùng Đỗ Tân Khách, những người khác... đều vì đủ loại nguyên nhân nên bị chém.

Lý Tự Nghiệp tràn đầy cảm khái nói:

- Những kẻ làm tướng quân như chúng ta, thắng lại là đương nhiên, bại phải bị chém đầu...

Tần Tiêu xua tay, ý bảo hắn dừng lại.

Tần Tiêu nói:

- Vậy Đỗ Tân Khách kia đích thật cũng là một nhân vật sao? Thật đáng giá gặp mặt. Sau khi ăn cơm xong, ta mang các huynh đệ cùng đến phòng nghị sự, nhìn xem U Châu sa bàn mới làm xong. Chúng ta xem địa điểm, phân tích nguyên nhân thực sự bị đại bại lần trước. Ăn một lần thua thiệt không biết khôn ngoan nhìn xa trông rộng, bị bại thật sự oan uổng. Trước mắt là ngày hè nóng nực, đối với người du mục Bắc Địch mà nói là ngày tháng trọng yếu nhất, bọn hắn đang phải tìm thảo nguyên chăn nuôi dê bò, tạm thời còn chưa có ý định tấn công. Thừa cơ hội này chúng ta phải làm nhiều chuẩn bị, trước tiên đem gót chân của mình dựng đứng vững vàng.

- Dạ!

Lý Tự Nghiệp oán hận gật đầu.

Lúc này Lưu Địch cũng là xong việc, dặn dò:

- Đại tướng quân ít nhất phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa tháng. Không được dùng sức quá nhiều, cũng không thể nổi giận. Mỗi ngày kiên trì uống thuốc ba lần, miệng vết thương phải đổi thuốc mỗi ngày mới khỏi hẳn. Nếu lưu lại gốc bệnh, tướng quân sẽ gặp hậu hoạn vô cùng.

- Nửa tháng? Trời ạ!

Lý Tự Nghiệp oán hận đứng lên, vừa mặc quần áo vừa than thở. Muốn một hán tử mãnh liệt như hắn im lặng nửa tháng, quả thật là quá khó tiếp thu. Tần Tiêu đứng một bên khuyên bảo:

- Lần này bất kể như thế nào cũng phải dưỡng tốt tổn thương, không thể tiếp tục tái phát lưu hậu hoạn. Đến khi đó cần đánh trận, nếu như không có ngươi ta sẽ thiếu đi một cánh tay!

Lý Tự Nghiệp cười hắc hắc:

- Nghe huynh đệ!

Trị xong tổn thương, Lý Tự Nghiệp mang theo vài người ra ngoài triệu tập người đến. Không qua bao lâu có bảy tám tướng quân cùng nhau đi tới hậu viện bái kiến Tần Tiêu. Kỳ thật đại đa số là người quen. Tả Kiêu Vệ đại tướng quân Lý Giai Lạc mới nhậm chức, tướng quân Chu Dĩ Đệ; Tả Uy Vệ đại tướng quân Lý Tự Nghiệp, tướng quân Thạch Thu Giản. Mặt khác còn có vài người không quen, Lý Tự Nghiệp đứng ra giới thiệu. Một người là Tả Kiêu Vệ tướng quân Thiệu Hoành (Mỗi vệ một đại tướng quân, hai tướng quân làm trợ thủ). Mặt khác có một người là từng là Tả Uy Vệ tướng quân Đỗ Tân Khách, đương nhiệm Tả Uy Vệ lục phẩm kỵ tào, là một nam nhân bốn mươi mấy tuổi lão luyện thành thục; Tả Kiêu Vệ kỵ tào tham tướng Quách Tri Vận còn chưa đầy ba mươi tuổi, là một vị tướng quân thô mãnh, dấu hiệu rõ ràng nhất là miệng lớn, đầy râu, tay dài, trời sinh chuyên sử dụng vũ khí sóc (một loại binh khí cổ, cán dài hơn mâu), thân hình cực kỳ cường tráng. Một người khác là “khách quý mời riêng” của Tần Tiêu, thất phẩm Tả Uy Vệ trung hậu, ân nhân cứu mạng của Lý Tự Nghiệp – Triệu Thiết Đầu.

Tần Tiêu chào hỏi xong những người này, mời bọn họ ngồi xuống cạnh bàn tròn mà hắn đặt làm. Mọi người không chịu cùng ngồi chung, Tần Tiêu nói:

- Những người như chúng ta đều cần ra trận cùng nhau giết địch, là huynh đệ sinh tử. Làm huynh đệ có kiếp này không có kiếp sau, hữu duyên tụ lại cùng nhau, nên thân mật cởi mở khắng khít lẫn nhau. Tần Tiêu này từ trước tới nay không thích bãi cái giá, trên chiến trường ta là đại soái, các ngươi đều phải phục tùng quân lệnh của ta, người trái lệnh xử theo quân pháp; Nói riêng tư, chúng ta đối đãi như huynh đệ bình thường, không cần phân chia rõ ràng như vậy, đừng tiếp tục nói nhảm, ngồi xuống đi! Ta đặc biệt mời người làm loại bàn tròn này chính là muốn cùng các huynh đệ cùng nhau ngồi chung uống rượu!

Lý Tự Nghiệp nhếch miệng cười to:

- Các huynh đệ, tôi đi theo đại soái lâu nhất, hiểu rõ cách làm người của đại soái. Những lời của đại soái đều là thật lòng, đại gia hỏa, đừng khách khí với hắn. Ngồi xuống, uống rượu ăn thịt là được rồi!

Mọi người đều là hán tử tâm huyết, cũng không dây dưa ha ha cười to ngồi vào. Tần Tiêu giơ chén, mời mọi người cạn trước một chén, xem như chào hỏi lẫn nhau.

Vừa mới uống chén kế tiếp, quân y Lưu Địch xuất hiện cứng rắn đoạt đi chén rượu của Lý Tự Nghiệp, đổi lại chén nước cho hắn. Lý Tự Nghiệp muốn liều mạng với hắn, nhưng Tần Tiêu nói một câu “đại phu phụ mẫu tâm”, cuối cùng làm cho Lý Tự Nghiệp phải nhẫn nhịn dùng nước thay rượu cùng uống với mọi người.

Rượu qua ba tuần, Tần Tiêu nói:

- Các vị tướng quân, ta tới đã sắp một tháng, cho đến hôm nay mới mời các vị đến nghị sự, tin tưởng mọi người hiểu được nỗi khó xử của ta. Trước mắt U Châu tan hoang xơ xác, dân chúng lầm than, lòng quân bất ổn. Mấy ngày nay ta đều phải vội vàng trợ giúp trưởng sử đại nhân xử lý công việc dân sinh. Mấy ngày nay cuối cùng có được một ít hiệu quả. Tin tưởng không qua bao lâu, thế cục tại U Châu có thể ổn định lại. Vì vậy ta nghĩ hẳn có thể bắt tay huấn luyện đại quân.