Vừa nháo như vậy, không khí rõ ràng hòa hoãn hơn rất nhiều. Tần Tiêu nhìn mọi người đi phía sau, trên đường ai cũng mệt mỏi, dù sao cũng nên dàn xếp nghỉ ngơi mới tiếp tục bàn lại việc công. Vì vậy cũng không vội vã tiến phòng nghị sự, đi vòng ra hậu viện trong phủ, hậu viện này là chỗ ở của Tiết Nột trước kia.

Ba tòa nhà ngói, một cho người nhà, một cho tùy tùng thân binh, một cho tôi tớ người hầu. Cách cục cũng cực kỳ đơn giản, là một tòa lầu thanh gạch hai tầng rắn chắc, có khoảng bảy tám gian phòng, hai phòng khách, đây là chỗ ở của đại đô đốc. Bên cạnh là hai nhà trệt, là nơi ở của thân binh cùng người hầu, có thể ở được vài trăm người. Phòng của người hầu nằm phía tây, cũng là phòng bếp cùng nhà kho nơi đó. Cuối dãy phòng phía tây là chuồng ngựa cùng nơi ở của mã phu. Sau chủ trạch có hai hành lang đơn giản thông hướng hai sân viện, xem như nơi ở cho khách nhân, hoặc địa phương mở tiệc đãi khách.

Có thể nói loại cách cục cùng khí phái này đối với một vị đại đô đốc khai phủ mà nói thật sự là có chút bủn xỉn. Địa phương giàu có nhộn nhịp như Quan Trung, chỉ là một quan chức lục thất phẩm hoặc là tiểu thương có chút tiền trong nhà còn xinh đẹp hoa lệ hơn như thế. Hiện tại tòa nhà này được dựa theo nguyên tắc “dùng vào thực tế” đến kiến tạo, hết thảy những gì không cần thiết toàn bộ không hề được nhìn thấy.

Trong quân lữ, luôn là cảnh tượng như thế này. Hết thảy dùng vào thực tế làm chủ yếu, đơn giản và đại khí, mộc mạc nhưng không mất trang nghiêm.

Lý Tự Nghiệp mang theo nhóm người Tần Tiêu đi vào, Tần Tiêu để Thạch Thu Giản cùng Hoàn Tử Đan thu xếp chỗ ở cùng ăn uống, trang phục cho thân binh Thiên Binh Giám. Sau đó hắn chỉ mang theo Mặc Y, Lý Giai Lạc, Kim Lương Phượng cùng Lý Tự Nghiệp đi tới phòng nghị sự.

Trở lại tiền trạch, Tần Tiêu nhìn thấy La Vũ Phong đã sớm đem soái kỳ thêu chữ Tần treo cao lên cột cờ, soái kỳ theo gió tung bay, trở thành điểm cao nhất trong thành U Châu.

Chẳng hề quan tâm nghỉ ngơi, Tần Tiêu vô cùng bức thiết muốn biết rõ tình huống của U Châu hiện tại. Còn có vị huynh đệ Hắc Đản đáng thương này của hắn rốt cục bị thương nặng bao nhiêu, trong lòng uất ức đến bao nhiêu!

Đẩy ra cửa phòng nghị sự, Tần Tiêu bước vào.

Trong tầm mắt liền thấy được trên vách tường đối diện cửa có một bản đồ thật lớn, cao hơn thân người. Ở góc bên trái phía dưới có vài dòng chữ lớn: Liêu Đông Bình Lỗ Đồ.

Lý Tự Nghiệp bước theo sau, chỉ vào bản đồ nói:

- Đây là do Tiết Nột dựa theo Liêu Đông đồ mà Lý Tĩnh lưu lại năm xưa, sau có căn cứ theo bản thân khảo sát nhiều năm tự tay vẽ xuống, là bản đồ chi tiết về vùng đông bắc cùng Bắc Địch. Bên trên này có núi cao sông ngòi, quan ải cây cối toàn bộ đều được vẽ rõ chi tiết. Khi Tiết Nột rời đi, tổng cộng chỉ có hai xe. Một xe là chở gia quyến, một xe chỉ có chút quần áo cùng thật nhiều bộ sách. Trước khi hắn rời khỏi có nói qua, mặc kệ đại đô đốc U Châu hạ nhiệm là ai, khẩn cầu hắn nhất định phải bảo quản thật tốt bức bản đồ này.

Tần Tiêu chậm rãi đi về phía trước, bước lên từng bậc thang, đi tới bên cạnh bản đồ. Đích thật là một bức bản đồ được vẽ thập phần tinh tế. Nơi nào có núi, có nước, nơi nào cần tăng cường đề phòng, nơi nào có thể đóng quân hạ trại, biểu thị thập phần rõ ràng. Còn có địa lý địa hình quốc nội của Hề, Khiết Đan, Mạt Hạt, Thất Vi, Đột Quyết cũng được miêu tả vô cùng tường tận.

Tần Tiêu không khỏi cảm thán nói:

- Đây chính là tâm huyết mà Tiết Nột tích lũy suốt mấy chục năm tại Hà Bắc, ta làm sao dám không kỹ càng bảo quản cùng tiến hành vận dụng đây? Lý Giai Lạc, ngươi đi gọi Hoàn Tử Đan đến đây.

Lý Giai Lạc ôm quyền ứng tiếng, thối lui ra khỏi phòng nghị sự.

Tần Tiêu nhìn bản đồ, không khỏi ngẩn người. Hiện tại địa phương hắn đang đứng, U Châu, ở trên địa đồ cũng là một khối địa phương lớn cỡ nắm tay. Xa về phương hướng đông bắc đi tới chính là Doanh Châu. Mà phương bắc U Châu trực tiếp đối diện Đột Quyết, Hề cùng Khiết Đan. Cũng may còn có quan ải Trường Thành. Bằng không U Châu đã sớm trở thành một địa phương thụ địch bốn phía.

Nếu muốn từ một địa phương chật hẹp như vậy đánh đi ra, thu phục Doanh Châu sẽ rất khó khăn, còn muốn định Bắc Địch...nói dễ hơn làm!

Qua một lúc, Hoàn Tử Đan đi vào. Tần Tiêu gọi hắn tới bên người, chỉ vào bản đồ nói:

- Tử Đan, trong Thiên Binh Giám có truyền thụ kỹ thuật chế tạo sa bàn không?

- Có.

Hoàn Tử Đan nói:

- Kỹ năng mà đại soái dạy xuống đều không hề bỏ qua môn nào. Hơn nữa Hình đại các lĩnh còn đặc biệt tự mình truyền thụ chế tạo sa bàn. Bởi vì các huynh đệ đặc chủng doanh trước kia chưa từng chế tạo trong thực chiến, khi ở Sóc Phương một năm, bình thường chỉ tranh thủ thời gian đánh tao ngộ chiến cùng trú đóng.

- Tốt.

Tần Tiêu hài lòng gật đầu nói:

- Ngươi cho các huynh đệ Thiên Binh Giám nghỉ ngơi một ngày hôm nay. Từ ngày mai trở đi, dựa theo dấu hiệu địa điểm trên bức bản đồ này đi ra ngoài dò hỏi tình huống. Ta muốn có một bức bản đồ sa bàn lấy U Châu làm cơ sở, thẳng đến Doanh Châu, cùng giao giới Hề tộc Khiết Đan. Một tháng thời gian có đủ không?

- Ty chức lập tức mang theo các huynh đệ xuất động!

Hoàn Tử Đan nghiêm túc đáp:

- Đại nguyên soái không ngại lao khổ còn chuyên cần như thế, những huynh đệ chúng tôi làm sao có thể ham hưởng thụ? Đừng nói là làm sa bàn, chính là trực tiếp xâm nhập Hề cùng Khiết Đan tạo sa bàn thế công hành quân cũng có thể làm ra được.

- Hiện tại không vội.

Tần Tiêu nói:

- Trước tiên ngươi làm theo lời ta nói, ta muốn đầu tiên hiểu rõ địa lý diện mạo của vùng Liêu Đông này thật rõ ràng. Trước khi biết người phải biết rõ mình trước. Về phần sa bàn hành quân, đến lúc đó nói sau, tự nhiên sẽ phái các ngươi đi ra.

- Dạ, ty chức lĩnh mệnh!

Hoàn Tử Đan ôm quyền, nghiêm túc xoay người đi ra ngoài.

Lý Tự Nghiệp nhìn theo bóng lưng của hắn, ha ha cười nói:

- Không tệ ah. Nghé con năm xưa hiện tại đã trưởng thành lão hổ, rất có phong thái của đại nguyên soái đâu. Một đôi sư đồ võ trạng nguyên các ngươi, lần này xem như cùng sân khấu biểu diễn tài nghệ.

Tần Tiêu thoáng cười:

- Tiểu tử Tử Đan đích xác không tệ, chịu khổ, cầu tiến. Nhưng so sánh với Hình Trường Phong, còn có chút chênh lệch. Tâm huyết có thừa, trầm ổn không đủ. Các ngươi đừng ngay mặt thổi phồng hắn, miễn cho hắn kiêu ngạo, không muốn phát triển.

Mặc Y nở nụ cười:

- Xem đi, người đã làm cha nói chuyện đều không giống với lúc trước đâu! Lúc còn ở nhà, thường xuyên nói với chúng tôi, làm sao làm sao giáo dục nhi đồng.

Tần Tiêu cười cười, sau đó nói với Lý Tự Nghiệp:

- Hắc Đản huynh đệ, vài năm không gặp ngươi đã có thê thiếp có hài tử rồi đi?

Lý Tự Nghiệp hắc hắc cười:

- Cưới hai người, chỉ sinh một hài tử, còn chưa đầy một tuổi. Nhà của ta nằm ở địa phương cách đại đô đốc phủ không xa, sắp tới mời đại nguyên soái qua ngồi chơi một chút. Ta đón mẫu thân đến được hai năm, còn thường xuyên nhắc tới đại soái đâu!