- Trương Cửu Linh?

Trong lòng Tần Tiêu khẽ động:

- Đại sự này ngươi đã hỏi qua ý của hắn chưa?

- Ai...

Lý Long Cơ thở dài một hơi:

- Hắn nói chuyện, ý của hắn giống như đại ca. Không thể ngờ hai người các ngươi là cá mè một lứa! Đáng hận!

- A, xem lời này của ngươi nói thì cái này là anh hùng trọng anh hùng.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Sự thật cũng chứng minh chúng ta là đúng. Chỉ tiếc ta và Trương Cửu Linh đều là người nhỏ, lời nhẹ, không kéo được con lừa máu dồn lên não như ngươi lại.

- Móa, nói gì đó!

Lý Long Cơ phiền muộn trừng Tần Tiêu, hắn lại rót rượu cho mình.

- Lại nói tiếp, mặc dù ta có mấy hảo huynh đệ, nhưng mà tính cách của bọn họ gần giống phụ hoàng. Mặc kệ tất cả đại sự, không nói tới các chủ đề mẫn cảm. Hiện tại ta chỉ có thể tìm ngươi mà thôi. Ngươi cũng đừng chỉ lo 'trang Bức' mắng chửi người, nghĩ biện pháp thực tế giúp ta đi.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Ngươi nhìn ngươi đi, quả thực là có bệnh vái tứ phương, hoặc là nói, sợ lâm vào đường cùng chứ gì. Ta làm tướng quân làm sao có kế gì cho ngươi? Loại chuyện này ngươi nên đi hỏi Trương Cửu Linh.

- Bà mẹ nó. Còn ngồi đó trang bức!

Lý Long Cơ giận không kềm được, lúc này nhảy dựng lên lao qua Tần Tiêu.

- Lão tử liều với ngươi.

Tần Tiêu kinh hãi, không nghĩ tới Lý Long Cơ thực nổi điên, vội vàng không kịp chuẩn bị cho nên bị nắm áo. Lý Long Cơ đắc thế không buông tha người, dùng lực lượng toàn thân đẩy tới trước, Tần Tiêu ngồi trên ghế ngã xuống đất.

Lý Long Cơ liều mạng đè nặng Tần Tiêu, oán hận bóp cổ của hắn:

- Ngươi 'trang Bức' thành thần rồi, lão tử liều với ngươi!

Tần Tiêu dở khóc dở cười, cũng không nên ra chiêu đánh thái tử này, hai tay chỉ vào cổ và nói:

- Thật sự muốn đánh sao?

- Đúng vậy a, đánh đi! Lão tử nghẹn một bụng khí, muốn tìm người đánh nhau đấy! Võ Trạng Nguyên là hay lắm sao? Ngươi khác sợ ngươi chứ lão tử sợ cái lông.

Lý Long Cơ kêu to, hai người bình thường du côn vô lại, không ngờ bây giờ lại đánh nhau.

Tần Tiêu nhanh chóng ra tay đánh Lý Long Cơ một đấm, nói:

- Được, đánh thì đánh, lão tử còn sợ ngươi sao?

"Phanh" một quyền!

- Ah nha!

Hét thảm vang lên!

Âm thanh bàn ghế và chén dĩa vỡ tan vang lên.

Tần Tiêu thản nhiên đứng lên, đi qua mặt đất kéo Lý Long Cơ dậy, vui vẻ khi người gặp họa, nói:

- Còn đánh không?

- Đánh!

Hai nhân vật thân phận cực kỳ hiển hách ở trong tửu điếm đánh nhau như du côn phố phường, lời lẽ thô tục bay loạn xạ, cũng không để ý có ai nghe được.

- Dựa vào, ngươi dám nắm đầu của ta! Ngươi là đàn bà chanh chua!

Tần Tiêu cũng giận dữ tiến lên một bước gần Lý Long Cơ và không chút lưu tình vung quyền lên. Tuy chỉ dùng hai ba thành lực lượng cũng làm cho Lý Long Cơ kêu thảm bay ngược ra sau, nằm trên giường.

Tần Tiêu hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, bước nhanh tới trước áp lên thân thể của hắn, hắn đánh ra hơn mười tát.

Lý Long Cơ cảm giác trước mắt nổ đom đóm, lớn tiếng kêu lên.

- Cầu xin tha thứ không?

- Nói láo! Đánh chết lão tử cũng không cầu xin!

Lý Long Cơ không cam lòng yếu thế dùng chân đá.

Trong lòng Tần Tiêu cả kinh nói: Đúng là con lừa! Đánh hắn hỏng là không tốt, cho hắn phát tiết đi.

Tần Tiêu buông ra đứng dậy, vỗ vỗ tay:

- Không phải tuyển thủ cùng cấp bậc, đánh với ngươi không có ý nghĩa, không đánh.

Lý Long Cơ giận dữ, lập tức đứng lên:

- Rõ ràng coi rẻ ta!

Một cước đá vào người Tần Tiêu. Tần Tiêu không muốn trốn tránh, bị trúng một đá té xuống đất.

Lý Long Cơ ở phía sau cười to:

- Hắc hắc hắc! Huề nhau! Mẹ hắn đã ghiền ah!

Tần Tiêu bò dậy, Lý Long Cơ chỉ vào hắn cười ha ha:

- Ha ha...

Tần Tiêu khinh bỉ chỉ vào Lý Long Cơ cười to:

- Ngươi là con lừa mà!

Lúc này lão bản khách điếm chạy vào trong, quỳ gối trước mặt Lý Long Cơ, cũng không dám nhìn hai người.

Lý Long Cơ ném một thỏi vàng ở trước mặt hắn:

- Đi mua cho hai chúng ta hai bộ quần áo, số còn lại bồi thường cho ngươi, chuyện này mà truyền đi...

Lão bản lập tức lắc đầu liên tục khoát tay:

- Tiểu, tiểu nhân dù có một vạn lá gan cũng không dám nói ra chuyện này.

Tần Tiêu vịn cái ghế ngã lên, hai người ngồi xuống, thở hổn hển nhìn đối phương, cười rộ lên.

Lý Long Cơ thở dài một hơi.

- Kỳ thật, nếu có lựa chọn thì ta càng muốn làm Tần Tiêu, mà không phải Lý Long Cơ!

Bọn tay chân khách sạn làm rất nhanh, trước tiên thay đi chợ tây mua cẩm bào tốt nhất cho bọn họ, mang theo nước ấm cho hai người rửa mặt.

Tần Tiêu rửa mặt xong thì chê cười Lý Long Cơ:

- Như thế nào, vừa gặp chút ngăn cản đã muốn lùi bước? Đây không giống A Man mà ta quen biết nha.

Lý Long Cơ yên lặng thay quần áo và rửa mặt, cũng không đáp lời.

Bọn sai vặt hầu hạ hết hai người thay quần áo, lập tức thay cái bàn, bày tiệc rượu.

Cả gian phòng cũng không còn chút dấu vết đánh nhau nào nữa, không ngờ hiệu suất của quán rượu này quá là nhanh chóng.

Hai người ngồi vào bàn và cảm thấy rất đói, liền ăn như hổ báo, trong lúc ăn uống Lý Long Cơ thường xuyên đưa tay lên xoa mặt, xoa vào những chỗ đau đớn. Tần Tiêu thấy vậy thì vui sướng khi thấy người gặp họa nên châm chọc vào.

Sau khi ăn no, Lý Long Cơ dường như không còn kích động nữa, thở dài một hơi, cầm khăn nóng lau mặt.

- Thoải mái!

Lý Long Cơ giống như trút được gánh nặng.

Tần Tiêu cười mỉa, cũng im lặng.

Lý Long Cơ chép miệng nói ra:

- Nói đi, chuyện bây giờ ta nên làm gì cho phải?

Tần Tiêu cũng không dong dài nói giỡn với hắn cái gì, ngắn gọn nói một câu:

- Nhẫn.

- Nhẫn là không có vấn đề sao?

Lý Long Cơ khôi phục bình thường, không hề quan tâm hỏi ngược lại.

- Cho dù không thể giải quyết vấn đề, cũng không làm vấn đề lớn hơn.

Tần Tiêu nói ra:

- Có lẽ ánh mắt của ngươi nên nhìn xa một chút, đứng cao hơn một chút. Chính ngươi nghĩ lại đi, vài năm gần đây vận mệnh Đại Đường lên xuống bất định. Nhân tâm không an, bây giờ là lúc phát triển thái bình. Thái Bình công chúa sa vào quyền lực, đã không còn là công chúa sóng vai ngươi chiến đấu với cái ác, mưu cầu khôi phục Lý Đường. Có lẽ chính nàng ta còn chưa ý thức được một ít hành vi của nàng ta đã trở ngại bước đi của luật pháp, trở thành chướng ngại cho giang sơn Đại Đường. Nhưng mà trên phương diện chính trị không có ai đúng ai sai, nhưng mà từ đại cục mà nhìn thì nàng chính là đại địch của cả thiên hạ, là địch nhân của lịch sử, cũng là địch của lợi ích dân chúng. Cho nên nàng bại vong là tất nhiên.

Lý Long Cơ có chút ngu ngơ nhìn qua Tần Tiêu, khăn mặt trong tay không tự chủ rơi xuống bàn, nửa miệng mở rộng, nói không ra lời.

Tần Tiêu mỉm cười:

- Đừng nhìn ta như vậy. Kỳ thật chính ngươi tĩnh hạ tâm lại cẩn thận suy nghĩ đi, chỉ một việc như vậy ngươi còn không nghĩ ra được sao?

- Đúng, đúng...

Lý Long Cơ chậm rãi gật đầu, đại triệt đại ngộ nói ra:

- Thái Tông và Ngụy Chinh từng nói qua nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Chính là đạo lý này. Đại ca, thì ra ta bất tri bất giáp đi đấu pháp với nàng ta. Thật sự là quá ngu muội! Ta có lẽ nên cao hứng mới đúng, nhìn càng xa một chút. Đại thế nằm ở nhân tâm, đúng quá!