Việc đã đến nước này, Tần Tiêu cũng không nên lảng tránh, vì vậy đi tới bên cạnh nàng, nói:
- Lúc ăn cơm không thấy ngươi, vì vậy đi tới đây xem. Thấy ngươi thanh tu không quấy rầy, ta định rời đi.
- Như vậy sao được? Nếu có chuyện gì phái nha hoàn tới thông báo là được. Lão công cần gì tự mình quay đây.
Lý Trì Nguyệt dẫn Tần Tiêu vào trong bàn ngồi xuống, rót chén nước cho hắn, mỉm cười nói:
- Lão công thỉnh uống trà.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Trì Nguyệt, người một nhà đừng có khách khí như vậy. Hai ngày nay ngươi đã quen chưa? Chúng ta là người một nhà, đều là hòa khí với nhau, không nên câu nệ tiểu tiết, ngươi cứ như vậy là không thân mật đấy.
Lý Trì Nguyệt không dám ngồi xuống, lẳng lặng đứng ở một bên, có chút gật gật đầu:
- Trong nhà đúng là hòa hợp êm thấm, Trì Nguyệt nên cảm giác mọi người là một nhà đi. Chỉ có như vậy mới không phân tôn ti làm cái gì.
Tần Tiêu kéo tay nàng lại, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, sau đó nói:
- Vì cái gì nhất định phải phân tôn ti? Đi ra ngoài vì lễ nghi và mặt mũi như vậy không gì đáng trách. Nhưng mà ở trong nhà không nên như vậy, mọi người là thân nhân, nên dựa vào nhau, cần gì phải phân chia rõ ràng như vậy? Có lẽ nhất ban đầu ngươi còn chưa quen, thường xuyên sẽ tốt hơn đấy. Mọi người đều là người khăn khít thân mật, nhưng có một chuyện vô cùng thoải mái.
Lý Trì Nguyệt có chút mờ mịt lắc đầu:
- Trì Nguyệt chỉ biết phu quân là trời, thê thiếp là tất nhiên. Thê thiếp phải hoàn toàn nghe theo phu quân, bằng không chính là tội đại nghịch. Người phải phân ra chủ yếu và thứ yếu, hành vi quái đản là không thuận sẽ bị tội đại ác, lão công, Trì Nguyệt ngu muội, nếu có cái gì không đúng, làm chưa tốt, kính xin lão công chỉ ra chỗ sai. Trì Nguyệt nhất định sẽ sửa.
Tần Tiêu có chút buồn bực. Xem ra trúng độc rất sâu nha, nhất thời sửa chữa không được. Muốn cho nàng dung nhập vài cái nhà này còn phải dụng tâm nhiều hơn. Tần Tiêu khẽ cười cười, tận lực làm cho mình hiền hòa.
- Trì Nguyệt nên quay về hậu viện của chúng ta mà ở đi. Người một nhà ở cùng một chỗ mới náo nhiệt, nếu ngươi muốn thanh tu thì tùy thời quay lại đây là được...
- Trì Nguyệt tuân lệnh!
Lý Trì Nguyệt thấp cúi đầu, quả thực là nhu thuận như con dê nhỏ. ‘Tuân mệnh’? Tần Tiêu âm thầm cười khổ, nói:
- Khóa thanh tu hôm nay xong chưa? Nếu như xong thì cùng quay về với ta, Tiên nhi các nàng đang chơi đùa cao hứng đấy, ngươi cũng đừng có không thích ở cùng như vậy! Sau này buổi tối có thể nói chuyện chơi mạt chược, cho ngươi biết, đây là phương thức giải trí đặc biệt của Tần phủ chúng ta đấy.
Lý Trì Nguyệt đứng dậy đi thu thập kinh thư và lư hương, nghi hoặc hỏi thăm:
- Chơi mạt chược là cái gì? Nghe cái tên thật kỳ quái! Là ca múa khúc nhạc hay là cầm kỳ thư họa!
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Cũng không phải. Là đánh bạc!
Lý Trì Nguyệt lập tức ngây người:
- Đánh bạc, bạc? Nữ tử cũng đánh bạc?
Tần Tiêu thật vất vả mới có thể thỉnh tiểu mỹ nhân tu đạo này ra khỏi Thanh Tú Các, hai người đi ra hậu viện.
Lý Trì Nguyệt vẫn rớt lại sau lưng Tần Tiêu hai bước, Tần Tiêu mấy lần dừng bước đời nàng sóng vai cùng di, nàng cũng dừng lại, không chịu tiến lên.
Trong nội tâm Tần Tiêu cảm giác trong lòng buồn bực, cũng không hề miễn cưỡng, tự đi về phía trước.
Trong nội tâm Lý Trì Nguyệt có chút thấp thỏm lo âu: Lão công xem ra không phải rất thỏa mãn với mình...
Thời điểm hai người đi tới đồng cỏ, Lý Tiên Huệ các nàng đang chơi rất cao hứng, đầu to cùng nữu nữu cũng hào hứng tăng vọt, nhao nhao vui sướng cười to. Lý Tiên Huệ nhìn thấy Tần Tiêu dẫn Lý Trì Nguyệt tới. Cảm thấy có chút vui mừng. Liên tục đứng dậy chào đón, kéo tay Lý Trì Nguyệt:
- Muội muội mau tới, chúng ta chơi chung!
Lý Trì Nguyệt cũng khó được cười rộ lên, đi theo Lý Tiên Huệ lên phía trước ngồi lên bãi cỏ. Đầu to lập tức nhào qua phía người xa lạ. Còn muốn cầm tay của nàng dẫn đi chơi. Lý Trì Nguyệt cười khanh khách, trên mặt lộ ra nụ cười chất phát như hài tử, dùng phất trần trêu chọc đầu to.
Tần Tiêu nhìn ở trong mắt, thầm nghĩ: Nàng vẫn là hài tử.
Đúng lúc này hai người hầu từ từ hậu viện chạy tới, nhìn thấy Tần Tiêu thì bẩm báo:
- Đại Đô Đốc, có khách nhân tới từ cửa hông.
- Đi cửa hông? Người nào vậy, có bái thiếp không?
Tần Tiêu nghi hoặc, không phải đánh giao tình chứ? Chính mình quay về Trường An vài ngày, vẫn bận rộn việc công. Người lôi kéo làm quen không gặp ai cả.
Người hầu đưa bái thiếp, Tần Tiêu xem xét, có chút giật mình: Diêu Sùng, Tống Cảnh, hai quan to tứ phẩm nha, cũng là người có giao tình với ta tại sao lại đi cửa hông?
- Mau mời bọn họ vào, dẫn tới đại sảnh, không được lãnh đạm.
- Vâng!
Người hầu chạy đi, Tần Tiêu nhìn Lý Tiên Huệ các nàng nói ra:
- Các ngươi ở chỗ này chơi đi, trong nhà khách đến thăm, ta đi xã giao một chút.
Lý Tiên Huệ cầm tay đầu to vẫy Tần Tiêu:
- Bye bye!
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Bye bye, nhi tử!
Lý Trì Nguyệt nghi hoặc mở tro mắt nhìn:
- Tiên nhi tỷ tỷ, nó có nghĩa gì?
Lý Tiên Huệ cười khanh khách:
- Còn không phải học từ lão công sao. Còn có rất nhiều đấy, sau này ta dạy cho ngươi.
Tử Địch ôm nữu nữu đi qua, cười nói:
- Nói thí dụ như, ba cái rắm!
Cũng không lâu lắm, người hầu dẫn Diêu Sùng Tống Cảnh tới, Tần Tiêu nghênh đón:
- Ai nha, nhị vị đại nhân, thật sự là đã lâu không gặp!
Diêu Sùng cùng Tần Tiêu tương đối quen thuộc, lúc này gặp cố nhân nên cao hứng, vui tươi hớn hở nói ra:
- Đại Đô Đốc từ vạn dặm xa xăm trở về, xưa đâu bằng nay nha! Vị này chính là đông cung hữu thứ tử, thẩm tra đối chiếu hình bộ thượng thư Tống Cảnh, Tống đại nhân, hảo hữu chí giao của Diêu mỗ.
Tống Cảnh lạnh nhạt mỉm cười chắp tay nói:
- Đại Đô Đốc từ khi quay về không có chuyện gì chứ?
Diêu Sùng nghi ngờ nói:
- Các ngươi quen nhau từ trước?
Tần Tiêu cười ha hả dẫn hai người đi vào đại sảnh ngồi xuống:
- Ở Lạc Dương bái tế ân sư Địch công đã gặp một lần.
Người hầu đưa nước trà tới, ba người hàn một hồi, Diêu Sùng nhập chính đề.
- Đại Đô Đốc, kỳ thật hai người chúng ta hôm nay tới là có chuyện yêu cầu nhờ Đại Đô Đốc hỗ trợ.
- Ah?
Tần Tiêu có chút nghi ngờ:
- Không biết là chuyện gì, có gì cần Tần mỗ giúp đỡ? Diêu đại nhân không cần quá mức khách khí, các ngươi xem như bằng hữu cũ, lúc trước ngươi chấp chưởng Hình bộ, Tần mỗ tại Đại Lý Tự, tính ra ngươi còn là lãnh đạp trực tiếp. Nếu có chuyện không ngại nói thẳng.
Diêu Sùng mỉm cười:
- Không biết trong nhà Đại Đô Đốc nói chuyện có thuận tiện không?
Xem ra là chuyện trong yếu! Tần Tiêu âm thầm nghĩ ngợi, đứng dậy nói ra:
- Có gian phòng đánh đàn, rất là thanh nhã. Nhị vị đại nhân không chê thì dời bước qua đo.
Diêu Sùng cùng Tống Cảnh nhìn nhau cười cười:
- Rất tốt. Như thế liền quấy rầy Đại Đô Đốc.
Ba người tới phòng đánh đàn ngồi xuống, Tần Tiêu nghi ngờ nói:
- Nhị vị đại nhân tới đây chơi, tất nhiên là có chuyện trọng yếu. Không biết là chuyện gì mà phải giữ bí mật như thế?