Tần Tiêu cùng Trương Nhân Nguyện đi tới, nhìn rõ ràng Thôi Thực tiếp quản quân quyền: Mắt lớn môi dày khung mặt vuông, chòm râu dài nhỏ có phần văn nhã, nhưng mà nhìn qua làm cho người ta chán ghét.

Nhưng Tần Tiêu nghĩ tới bọn người Võ Tam Tư mưu hại Trương Giản Chi, còn bổ sung con của mình đi tới làm Thị lang bộ binh, dưới mắt lại cướp binh quyền của mình, trong nội tâm có chút tức giận, nhìn qua không thuận mắt chút nào. Sau lưng Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi cùng Trình Bá Hiến, Vương Dịch hận không thể lao tới bắt thằng này lại, xé thành vài mảnh mới hả giận.

Thôi Thực nhìn thấy Trương Nhân Nguyện cùng Tần Tiêu tiến lên, liên tục cúi người nghênh đón, chắp tay bái dài:

- Đại soái, Đại tướng quân, Thôi mỗ hữu lễ.

Trương Nhân Nguyện xuống ngựa, miễn cưỡng nở nụ cười:

- Thôi đại nhân, khách khí khách khí!

Tần Tiêu cũng xuống ngựa, thuận miệng ứng phó vài tiếng, xem như bắt chuyện.

Thôi Thực đưa mắt nhìn qua những tướng sĩ kia, vẻ mặt oán nộ, trong nội tâm nhút nhát, liền nói:

- Đại soái, Đại tướng quân, Thôi mỗ được triều đình sai khiến mà tới, cũng không phải là ý của ta! Mong đại soái cùng Đại tướng quân nói với thủ hạ một câu, miễn cho bọn họ trong lòng có khúc mắc với Thôi mỗ, đến lúc đó bất ngờ làm phản thì không dễ làm.

- Thôi đại nhân, ngươi nói gì vậy!

Trương Nhân Nguyện mặt lạnh như sương, nặng nề nói ra:

- Sóc Phương quân của ta là binh mã triều đình, cũng không phải sản nghiệp của Trương Nhân Nguyện cùng Tần Tiêu. Triều đình làm thế nào thì làm, ta không nói hai lời. Thôi đại nhân không cần băn khoăn, cho dù bọn họ tạm thời bất mãn, cũng sẽ không làm ra chuyện gì.

- Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt... Thôi mỗ hiện tại muốn mang theo bọn họ đi về báo cáo kết quả.

Thôi Thực lúc này mới cảm thấy thoải mái, thở dài một hơi, sau đó nhìn qua hai người nói ra:

- Đại soái cùng Đại tướng quân, đều chuẩn bị cho tốt? Ý chỉ triều đình dồn dập, không nên chậm trễ.

- Lão phu lập tức đi ngay.

Trương Nhân Nguyện lạnh lùng ném ấn cho Thôi Thực, xoay người lên ngựa, vung tay ra sau, đã sớm có một vạn kỵ binh mang theo cờ hiệu phân ra, theo sau Trương Nhân Nguyện đi trước.

Tần Tiêu mang ấn của đại tướng quân ra vẻ cực không tình nguyện nhét vào trong tay Thôi Thực, thở dài một hơi nói ra:

- Ta không có gì cần chuẩn bị, chỉ mang theo vài người hầu cận là được.

Dứt lời cũng cưỡi lên ngựa, sau đó vẫy tay ra phía sau, Mặc Y cùng Quách Tử Nghi và La Vũ Phong mang theo soái kỳ rời đi.

Thôi Thực cầm hai ấn trong tay, trong nội tâm mừng thầm: Không ngờ thuận lợi như vậy... Một tên Thiên ngưu vệ phía sau cũng tự động mang đại kỳ chữ ‘Thôi’ giục ngựa lên trước quân. Lý Tự Nghiệp không có hảo ý dùng tay cầm mạch đao, rung động boong boong, làm cho tên Thiên ngưu vệ tay cầm đại kỳ sợ chảy mồ hôi lạnh, không dám quay đầu. Ngồi trên lưng ngựa như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Thôi Thực ngoài mặt cười nhưng lòng không cười chắp tay với Tần Tiêu:

- Đại tướng quân, vậy chúng ta cũng cáo biệt a!

Tần Tiêu lạnh lùng cười cười:

- Thôi đại nhân bảo trọng, sau này còn gặp lại!

Dứt lời vỗ ngựa chạy ra phương xa. Thôi Thực nhìn qua Phượng Sí Kim Đang trong tay của Tần Tiêu tỏa ra hàn khí, trong lòng hãi hùng khiếp vía, sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, trong nội tâm vẫn còn hoảng sợ.

Tần Tiêu và ba người ra roi thúc ngựa, đi đầu tiến vào Linh Châu. Sau đó không dừng lại chạy qua phía nam, làm bộ muốn dọc theo Hoàng Hà xuôi nam, đi tới Nam Đạo Thao Châu. Ven đường có dịch trạm nghỉ ngơi, cố ý trắng trợn đường hoàng xuất hiện trước mặt nhiều người.

Đến phân giới Lan Châu cùng Nguyên Châu thì mấy người tiến vào trong thôn nhỏ, thay quần áo thôn dân mua một chiếc xe ngựa ngồi vào trong, cho tọa kỵ kéo xa, binh khí giấu trong xe. Sau đó còn mướn một mã phu đánh xe, thần không biết quỷ không đi tới Nguyên Châu, chuẩn bị chặn ngang đuổi theo tới Khánh Châu, đi quan đạo gặp Sóc Phương quân.

Ba người ngồi trong xe ngựa, sau đó cười trộm. Tần Tiêu suy tư một hồi nói ra:

- Hiện tại ta duy nhất lo lắng chính là Hình Trường Phong cùng Điền Trân. Bọn họ mang theo đặc chủng doanh trở về Trường An tìm hiểu tin tức, còn phải hộ tống thái tử. Cũng không biết trong triều hiện giờ thế nào. Ta cách quân đội thì bọn họ muốn báo tin tức cũng khó khăn, hy vọng sẽ không có chuyện gì.

- Chắc có lẽ không a.

Quách Tử Nghi nói ra:

- Hình đại thúc là người tinh tế, hơn nữa Vạn đại thúc cũng từ trong đặc chủng doanh đi ra. Hai người bọn họ làm chuyện này cực kỳ bí mật, chắc không gì đâu.

- Chỉ hy vọng như thế a!

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cầu nguyện.

Xe ngựa lung la lung lay, chở mấy người đi tới, phu xe kia có chút mệt mỏi không chịu nổi, Tần Tiêu cho hắn chút bạc kêu trở về, sau đó tìm một phu xe khác chạy đi.

Trên đường đi màn trời chiếu đất, ăn ở đều tùy ý giải quyết.

Trái lại Thôi Thực bên này. Tướng sĩ Sóc Phương quân chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, tron nội tâm của hắn âm tình bất định, hối hận lúc trước tiếp chuyện này.

Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thúc giục Sóc Phương quân đi vội.

Sớm đến Trường An báo cáo kết quả công tác, tuy hắn thích làm Binh Bộ Thị Lang, nhưng mà chỉ là đệ tử thư gia, hắn muốn làm thừa tướng. Thế nhưng mà còn hắn chưa từng lăn lộn trong quân đội bao giờ, đối với chuyện trong quân không hiểu. Nhưng mà đại sự tiếp quản Sóc Phương quân này Vi hậu cùng Võ Tam Tư không thể đưa cho người ngoài, đành phải phái hắn là tâm phúc tới.

- Cũng may mang theo mấy vạn người đi mà thôi.

Trong nội tâm Thôi Thực không ngừng an ủi chính mình, mắt thấy gần Trường An thì nội tâm an ổn lại.

Bọn người Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi cùng Phạm Thức Đức thì âm thầm gặp Trình Bá Hiến, Vương Dịch là Hữu uy vệ tướng quân vào trong doanh trướng, đem tin tức hoàng đế băng hà nói cho bọn họ biết, đồng thời đem ý của Tần Tiêu truyền đạt lại.

Nhị tướng nghe nói hoàng đế bị hại, lập tức giận tím mặt, còn kém dẫn đại quân giết vào Trường An. Hiện tại biết được có Tần Tiêu đầu lĩnh có người tâm phúc, đều nguyện ý đi theo khởi sự.

Con mắt Thôi Thực mở to và hưng phấn, hắn không biết càng tiếp cận Trường An thì tính mạng của hắn càng không bảo đảm, vẫn còn đang đắc chí, nghĩ thầm cuối cùng cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ, đại công cáo thành.

Bọn người Tần Tiêu vẫn không ngừng đuổi theo, ngay cả ngựa cũng ôm một vòng, người cũng có chút hoảng hốt, đi đứng cũng cảm thấy dưới chân bất ổn. Không quá một tháng bọn họ đã đuổi kịp Sóc Phương quân, lúc này Thôi Thực đang ở bên ngoài huyện Trần Thương làm tiếp tế.

Tần Tiêu thở dài một hơi, ẩn phục đi vào bên ngoài huyện Trần Thương, nhìn quân trại quen thuộc, không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết, trêu tức nhìn đám người Quách Tử Nghi nói:

- Có khéo hay không, ám độ trần thương, đúng là huyện Trần Thương. Nơi này cách kinh sư ba trăm dặm. Đoạn đường này từ Linh Châu đến Kỳ Châu, chừng hơn nghìn dặm, cũng là nhờ Thôi Thực đem đại đội nhân mã giúp ta lĩnh đến nơi đây, ha ha!