Tần Tiêu cùng Trương Nhân Nguyện cưỡi hai ngựa mang theo hơn ba vạn tả uy vệ, một đường cao hứng bừng bừng đi vào tòa thành phía bắc Hoàng Hà. Nơi này từng là thánh địa ‘Phất Vân Từ’ người Đột Quyết trước khi xuất chinh cầu nguyện, bị Trương Nhân Nguyện hủy đi thành đất bằng, dựng lên tòa thành trì này, ngay cả gỗ đá cũng không lãng phí. Người Đột Quyết nếu biết rõ khẳng định nhảy dựng lên ngay.

Trình Bá Hiến, Trương Kính Trung là tướng lãnh Hữu uy vệ, đã dựng phòng tuyến ngoài tám trăm dặm rồi, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ đợi Tần Tiêu tả uy vệ vừa đến thì hai quân hợp lại tiến về Trường An.

Tần Tiêu ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, ngẩn đầu nhìn qua tòa thành uy vũ này, không khỏi chậc chậc khen:

- Đại soái, ta không thể không tân bốc thí ngươi mà. Thành trì khổng lồ như vậy mà ngươi trong ba tháng dựng lên ba tòa, mặt khác cón có tám trăm phong hỏa đài trên núi, lợi hại nha!

Trương Nhân Nguyện vuốt râu cười cười:

- Không có gì lớn cả, lão phu lại chưa từng dời qua một viên gạch, tất cả đều là tướng sĩ phục vụ quên mình, dân chúng tương trợ. Đương nhiên, nếu không có triều đình hỗ trợ, dùng quốc lực mạnh mẽ đưa tới thì đầu nghĩ có vật liệu mà xây, nói chi là hoàn thành nó.

Xem một hồi, Tần Tiêu có cảm giác khác thường, không khỏi quay đầu nhìn Phạm Thức Đức nói ra:

- Phạm tiên sinh, ở tòa thành này ngươi có cảm giác không được tự nhiên không?

Phạm Thức Đức gật đầu cười khẽ:

- Thật ra có chút quái dị, bởi vì nó không có xây ‘huyền môn’.

Bên cạnh Trương Nhân Nguyện nghe được mắt hổ tinh quang lóe lên, ha ha cười nói:

- Dùng binh chi đạo là ở chỗ tiến thủ. Tòa thành này không chỉ không xây huyền môn, càng không chuẩn bị khí giới công thành. Một khi có quân địch xâm phạm chỉ có ra khỏi thành tử chiến lui địch. Nếu như chỉ lo rút vào trong thành cố thủ, không chỉ mất chiến cơ cũng mất đi khí thế. Sóc phương quân ta vất vã đánh Mạc Bắc ra uy vọng, cũng không còn sót lại cái gì.

Tần Tiêu khen ngợi gật đầu:

- Tử chiến đến cùng, đập nồi dìm thuyền... Không tệ, đây là một loại khí thế cũng là tự tin. Nếu thầm nghĩ dựa vào tường cao mà ngăn địch, cứ thế mãi, quân coi giữ sẽ sinh lòng lười biếng, ha ha, đại soái cao minh!

- Ân, người hiểu ta. Tần lang dã!

Trương Nhân Nguyện cười tủm tỉm nói ra:

- Gió lớn và nhiệt độ hạ xuống, khả năng sắp có bão tuyết. Chúng ta nên gấp rút qua sông rồi nói sau. Một khi tuyết rơi nhiều thì không dễ đi.

Lúc trước Tần Tiêu đảm nhiệm tiên phong mở đường đã xây dựng tám cầu nổi, hôm nay vẫn đang dựng thẳng, nằm ở sau tòa thành. Hơn nữa vì dễ dàng vận chuyển vật tư, Trương Nhân Nguyện cũng cố ý gia cố rộng hơn. Cho dù thời điểm Hoàng Hà nước đầy cỏ dại lan tràn cũng không thể hủy cầu lớn ươợc. Hôm nay Sóc Phương quân tám vạn đại quân đang đi qua sông, thực sự có thể qua được dễ dàng.

Tần Tiêu dắt ngựa sánh vai với Mặc Y đi ở đằng trước, đi theo sau là soái kỳ tung bay.

Gió bấc như đao, thổi vào trên mặt sinh ra đau đớn, ẩn ẩn còn có ý xâm nhập da thịt.

Sau khi qua sông, Tần Tiêu không tự chủ được nhìn qua cầu cầu phía bắc. Ánh mắt nhìn qua dãy núi bắt mắt, ở xa hơn là một khu rừng rậm. Mấy tháng trước Hoàng Hà mở rộng thật lớn, hôm nay đến mùa khô hạn đã biến thành đồng bằng phì nhiêu. Đoạn thời gian này qua đi có cảm giác giật mình như mộng.

Đại quân bình yên qua sông. Trời lúc này cũng đã bắt đầu có tuyết rơi xuống. Trương Nhân Nguyện đem Tần Tiêu mời ra ngoài thương nghị:

- Lão đệ, sắp qua ba mươi rồi, cũng không thể làm cho các tướng sĩ ăn mừng năm mới trên đường tuyết được. Nếu không chúng ta nên đóng quân ở đây, ăn mừng năm mới trong trại, sau khi tuyết dừng lại lên đường.

Tần Tiêu vui vẻ nói ra:

- Hoàn toàn đồng ý, không có bất kỳ ý kiến. Cũng không thể cho tướng sĩ vừa đi vừa ăn bánh mật a.

Hai người ăn nhịp với nhau, Trương Nhân Nguyện lập tức hạ lệnh, đại quân dừng lại, đóng quân xuống ăn mừng năm mới nói sau. Các tướng sĩ không thể trở về Trung Nguyên ăn năm mới cũng phiền muộn, lúc này nghe quân lệnh nhân tính như thế cũng hoan hô tung tăng như chim sẻ, trước khi tuyết rơi nhiều đã hạ trại.

Trương Nhân Nguyện nói ra:

- Nói đến bánh mật, hiện tại phía nam rất thịnh hành đấy, lão phu đúng là chưa được ăn đặc sản bánh mật phương nam. Nghe nói bánh mật này xuất xứ từ Dương Châu a?

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Hình như là vậy, gia tộc của ta thời điểm ở Bành Trạch hàng năm cũng có ăn. Nghe các lão nhân nói bánh mật ở Dương Châu đều làm theo kiểu dáng tường thành, nghe nói là Ngũ Tử Tư làm ra, chuẩn bị cho hậu nhân phòng nạn đói. Năm đó bánh ngọt được chôn sâu dưới đất, không ngờ qua lâu mà không bị hư, vì vậy giải quyết được nạn đói khi Ngô quốc vây thành.

- Có ý tứ.

Trương Nhân Nguyện cười nói:

- Hoàng Trùng tiểu tử kia nhất định đang làm. Hắn cũng cho lão phu ăn thử bánh mật rồi. Trước tối đêm ba mươi, lão đệ nhớ rõ mang theo đệ muội cùng vào trướng của lão phu làm khách! Mọi người không say không nghỉ!

- Đi, đến lúc đó ta sẽ bảo Hoàng Trùng làm bánh mật cùng mang tới.

Tần Tiêu ôm quyền thi lễ, sau đó hắn thúc ngựa đi vào doanh trướng. Lý Tự Nghiệp cùng Vạn Lôi dẫn theo đại quân đi vào doanh trướng, thỉnh Tần Tiêu cùng Mặc Y đi vào né tránh gió tuyết trước, sau đó các tướng sĩ cũng tiến vào sau. Hỏa đầu quân cũng đào bùn làm bếp lò và nấu cơm, cả đại doanh khí thết ngất trời.

Hình Trường Phong cùng Quách Tử Nghi ở trong doanh trướng ngồi trước lò than, xin mời Tần Tiêu cùng Mặc Y ngồi xuống. Tất cả mọi người xúm lại làm ấm thân thể, hóa tan bông tuyết trên người, ngồi trên lưng ngựa có chút đông lạnh các khớp tay chân, bây giờ ấm áp thì cảm giác thoải mái dễ chịu.

Trên lò lửa treo nấu một ấm nước nóng, Mặc Y ngâm một ly trà cho mọi người, vây quanh lửa than trò chuyện. Cũng không lâu lắm, loay hoay làm Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi cùng Phạm Thức Đức cũng nhao nhao đi vào trong doanh trướng, đều vây ngồi cùng một chỗ. Hoàng Trùng lấy một con dê béo lớn tới. Mọi người bắt đầu nướng thịt dê.

Sau khi bỏ thêm các loại gia vị thì mùi thơm bốc lên, mọi người bắt đầu chảy nước miếng.

Tần Tiêu xoa xoa tay nói ra:

- Lại hai ngày nữa chính là lễ mừng năm mới. Mọi người chúng ta đúng là có duyên a, có thể cùng trong quân ăn mừng năm mới.

Phạm Thức Đức cười tủm tỉm nói ra:

- Lão hủ dường như còn nhớ rõ, năm trước đó chúng ta cùng lách vào trong phủ Đại tướng quân ở Trường An ăn mừng năm mới, năm trước thì trên đường chạy tới kinh sư, hình như lúc đó ăn mừng năm mới ở dịch trạm Đặng Châu nhỉ? Ta nhớ lúc đó Mặc Y cô nương còn cố ý mua vài món xiêm y em bé ở Đặng Châu, là chuẩn bị mang hộ cho công tử hay là tiểu thư của đại tướng quân?

Mặc Y mỉm cười nói:

- Đúng nha, trí nhớ Phạm tiên sinh thật tốt. Mấy món quần áo đó đang còn trong rương đấy, bỏ cùng chỗ với khăn quàng cổ và áo choàng của Đại tướng quân. Nhưng không biết những vật này lúc nào mới có thể đưa đến tay của hai vị phu nhân và công tử, tiểu thư đây.