- Còn lại bốn quân trước sau trái phải theo bổn tướng thống lĩnh trung quân chiến đấu, giết sạch quân tiên phong của Đột Quyết man nô, giết cho tơi bời tan tác! Một ngàn kỵ binh bên trái doanh trại, hiện tại mai phục bên trái ở ngoài trại năm dặm theo hướng bắc, một ngàn kỵ binh một phải doanh trại thì mai phục bên phải ở ngoài trại năm dặm theo hướng Bắc. Huynh đệ trong quân trước đây nguyên là kỵ binh nay sửa lại làm bộ binh, cầm mạch đao cùng đoàn bài bày trận ở trước, Hậu quân theo sát phía sau cầm cung khảm sừng cùng cung khảm sừng nỏ bảo hộ cho trận mạch đao, bổn tướng tự mình thống lĩnh kỵ quân. Ở mạch đao trận áp trận gì đó, đến lúc đó chỉ cần nghe thấy tiếng pháo vang lên thì toàn bộ đồng thời xua quân đánh lén vây quanh, một người cũng không thể để bọn họ đào tẩu! Nghe rõ chưa?
- Hiểu rõ!
Đô Úy lục quân đều đứng dậy tiến lên tiếp nhận tiết phù binh mã. Lập tức, vạn người trong quân doanh, hàng ngũ tả hữu xuất phát, nhưng một chút cũng không hỗn loạn.
Đông, tây quân trại thanh long, bạch thú môn, hai ngàn kỵ binh chạy bộ ra, trong nháy mất liền biến mất trong tầm mắt. Chiến mã kỵ binh tiền quân đều lập tức tập trung vào, một người mang theo mạch đao, do Vạn Lôi thống lĩnh bày trận.
Tần Tiêu đứng ở trên đài điểm tướng, trông thấy đại quân ngay ngắn trật tự tập hợp xong trong tức khác thì trong lòng đều vô cùng thỏa mãn, trong chiến tranh mà dẫn đầu một đội quân như vậy thì thật đúng là quá mạnh!
Đứa nhỏ Sa Trá trung thành kia thật đúng là số khổ, nắm trong tay Linh Vũ quân, đội quân tinh nhuệ của Đại Đường mà lại bị người Đột Quyết đánh thành như thế, thật sự là làm mất mặt Đại Đường! Hiện tại ta muốn lấy lại mắt mũi cho Đại Đường.
Một trận chiến này ta nhất định phải bất động thanh sắc diệt sạch toàn bộ năm nghìn kỵ binh của quân Đột Quyết, nâng cao sĩ khí quân Đường bị nhục.
Một tên thám báo cuối cùng phi ngựa đến báo:
- Kỵ binh quân Đột Quyết bày trận tập kết ở trại bắc cách năm dặm, đang chuẩn bị đánh tới quân ta!
- Tốt! Trở về nói với Hình Trường Phong, phải cắt đứt hoàn toàn tiền phong và chủ lực của Đột Quyết, cho dù là một con ruồi bay qua cũng phải dùng nỏ sắt bắn rớt cho ta!
- Sao? A!
Tên lính thám báo ngạc nhiên ngẩn ngơ:
- Bắn thiệt sao? Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lập tức liền đỏ mặt, nở nụ cười:
- Mạt tướng biết, mặt tướng sẽ truyền lại lời của tướng quân!
Dứt lời liền phi thân lên ngựa chạy vội đi.
Thần kinh Tần Tiêu vốn căng thẳng lại bị một chuyện nhỏ xen vào khiến cho được nới lỏng bớt. Âm thầm thở dài một hơi, nói với chính mình: Ta là chủ soái, thời điểm vào trận chiến chỉ huy, nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo mới được!
Tần Tiêu nới với bên cạnh:
- Quách Tử Nghi!
Tinh thần Quách Tử Nghi chấn động, bái ở dưới đài:
- Đại tướng quân, Tử Nghi nghe lệnh!
- Cho ngươi 1500 kỵ binh, dàn trận ở cánh tả trận mạch đao. Chỉ cần đợi tiếng trống của bổn tướng vừa truyền ra thì ngươi liền dẫn quân ra giết sạch, làm thịt Đột Quyết man nô!
Dứt lời, Tần Tiêu liền đưa quân lệnh phù cho Quách Tử Nghi.
Quách Tử Nghi mừng rỡ, tiếp nhận binh phù quát lớn:
- Tử Nghi nhất định sẽ anh dũng giết địch, không phụ sự tin cậy của Đại tướng quân!
Tần Tiêu liếc mắt nhìn vài tay kỳ bài bên cạnh, phát hiện bọn họ không có biểu hiện ra cái gì bất mãn cả. Hiện tại xem ra những người Tả Vệ Uy này thật đúng là người có năng lực trong sa trường, đối với cách làm "Nhận lệnh bất nhận nhân" trước trận chắc là không có gì dị nghị. Quân lệnh vừa ra thì ai dám không tuân. Để cho hậu sinh Quách Tử Nghi còn trẻ như vậy, hơn nữa lại là một thân màu trắng bình dân dẫn theo một đội quân ra trận cũng là đặc biệt phá lệ rồi, nhưng những người này cũng không hề tỏ vẻ ra có gì bất mãn cùng kinh ngạc.
- Kim cổ thủ, hào giác binh!
Tần Tiêu nói:
- Nén hết khí lực của các ngươi lại, sau đó nhìn cờ hiệu của ta, đánh trống vang lên rung trời, dọa cho đám người Đột Quyết khiếp đảm.
- Dạ!
Hơn mười vạn người cùng kêu to rống lên.
Tần Tiêu cầm Phượng Sí Lưu Kim Đang, xoay người cỡi Đạm Kim mã:
- Các huynh đệ toàn quân, theo bổn tướng ra trận.
Quay lại nhìn thấy Mặc Y cũng liên tục theo bên Tả Vệ quân lấy được Tuyết mã, toàn thân nàng mặc áo bào trắng, áo giáp bạc xách theo một cây thiết thương, cũng đi theo ra ngoài. Tần Tiêu hơi nhíu mày liếc mắt nhìn nàng, Mặc Y quật cường lắc đầu, từ phía sau Tần Tiêu đi đến bên phải hắn. Trong lòng Tần Tiêu nóng ruột, cũng không muốn làm trò mở miệng gọi nàng trở về trước mặt mọi người, thấp giọng nói:
- Sau khi khai chiến thì đứng gần ta một chút.
Mặc Y khẽ gật đầu, cầm thật chặt thiết thương lạnh như băng trong tay. Hiện tại binh khí quân Đường phần lớn là đều dùng nước sơn để sơn thương, có chút uy mãnh, hoặc là dùng cây Mã giáo to dài tám trượng (thước đo nhà Đường tương đương với tám thước, ước chường khoảng hai mét rưỡi) như quân kỵ binh chủ lực tả Vệ dùng Mã Giáo chiếm được bảy thành. Mặc Y dùng thiết thương thế này là do thời điểm tới kinh thành đã lấy từ chỗ Điền Trân. Điền Trân có thói quen dùng đao cùng thiết thương, chuôi này toàn thân đỏ rực rỡ gắn trên cán thương trắng như tuyết, vốn là để chuẩn bị sẵn cho mình, không ngờ là bị Mặc Y nhõng nhẽo đòi cho bằng được.
Gió dần lớn, cát vàng tung bay, đuôi cờ mang chữ Tần khẽ vuốt qua mặt Mặc Y, xẹt qua khuôn mặt thanh tú lãnh diễm của nàng, tăng thêm một tia thần bí cùng vũ mị.
Tần Tiêu nghiêng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong lòng có chút bận tâm: Cho dù có võ công nhưng lên chiến trường đối mặt với ẩu đả loạn xạ và bắn lén, đâm sau lưng thì rất dễ dàng bị giết chết. Mặc Y....Có phải muội quá hiếu chiến rồi không? Cho dù muội có tránh ở trong soái trướng thì cũng không ai dám nói gì hay cười nhạo muội, sao lại khổ như thế chứ?
Ba ngàn người cầm mạch đao bố trí tốt trận thế, thi đấu trong ngày tuyết rét lạnh nên trên mặt từng Tả Vệ binh dũng mạnh phẫn nộ có một tầng hàn khí khắc nghiệt. Bên cạnh hai cánh là Tần Tiêu cùng Quách Từ Nghi đều tự thống lĩnh 1500 kỵ binh. Cửu chiến mã tựa hồ như cũng cảm giác ra khí tức chiến đấu nên móng ngựa nôn nóng cào cào vào trên mặt đất, từ trong mũi thở ra một làn nhiệt khí. Tần Tiêu đeo bao tay, nắm chặt Phượng Sí Lưu Kim Đang, gác nó trên lưng ngựa, cảm giác trong lòng bàn tay túa ra từng luồng nhiệt khí, đơn giản kéo hắn nhét vào trong ngực giáp. Tay nắm đến trên cán băng hàn tạo ra một đợ hàn ý tàn khốc, ngược lại làm cho nhiệt huyết trên người càng thêm sôi trào.
Sau một lát, nhìn thấy phía xa có một lớp khói bụi nổi lên bốn phía, mặt đất phát ra hồi chấn động rất nhỏ, người Đột Quyết, đến đây.
Tần Tiêu kẹp chặt bụng ngựa đi đến trước trận mạch đao. Mặc Y cũng bọn người tiên phong, lính liên lạc cũng theo thứ tự đuổi kịp. Cả trung tâm chỉ huy lập tức nâng lên tuyến đầu chiến trường.
Ngựa Đột Quyết đều nổi tiếng cuồng dã nên lỵ binh Đột Quyết vẫn luôn kiêu ngạo.
Nếu theo như cách nói của bọn họ thì phải là "Kỵ binh Đột Quyết là lang, đội quân địch nhân là dê"!