Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 432: Đại tuyết mãn cung đao (1)

- Hai tháng trước, Đột Quyết vượt qua Hoàng Hà xâm nhập Minh Sa, tiến vào Nguyên Châu và Hội Châu, cướp hơn một vạn thớt ngựa của lũng hữu giám mục, giết người phóng hỏa, cướp của bắt dân, tình huống thập phần nguy cấp. Nguyên linh vũ đại tổng quản Sa Trá trung nghĩa chỉ huy quân lính hội chiến cùng Đột Quyết, Đại Đường chúng ta chết trận hơn sáu ngàn người, Nguyên Châu và Hội Châu bây giờ đã là một mảnh tan hoang rồi.

- Sa Trá Trung Nghĩa? Người này ta có biết, lúc trước là bộ hạ của Thái tử, lúc tiễu trừ nghịch phỉ ở Giang Nam hắn cùng với Lý Đa Tạc suất lĩnh vũ lâm vệ hỗ trợ, có một phần công lao của hắn.

Tần Tiêu nói:

- Nhưng hắn không phải đối thủ của kha hãn Mặc Xuyết của Đột Quyết!

- Ai, đúng vậy! Sa Trá thân bị trọng thương, suýt nữa đã bỏ mình ở Linh Châu. Sau khi về triều liền bị giáng chức, còn suýt mất mạng. Về sau có Thái tử và Thái Bình công chúa cầu tình nên mới được ở lại vũ lâm vệ lập công chuộc tội.

Cao Lực Sĩ nói tiếp: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Chính là lần này Đột Quyết xuất quân xêm nhập, không phải bản thân Mặc Xuyết. Mà là cháu của Mặc Xuyết, là con của A Sử Na Cốt Thổ Lộc, A Sử Na Khuyết, chính là Khuyết Đặc Cần!

- A Sử Na Cốt Thổ Lộc là người thành lập Đột Quyết hãn quốc, A Sử Na Mặc Xuyết là đệ đệ của hắn, là kha hãn Đột Quyết đại danh đỉnh đỉnh hiện nay. Vậy Khuyết Đặc Cần này là ai?

Tần Tiêu chau mày:

- Tại sao ta chưa từng nghe nói tới hắn?

- Đại tướng quân không biết Khuyết Đặc Cần cũng là vì có nguyên do của nó, bởi vì tiểu tử này năm nay cư nhiên chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi thôi!

Cao Lực Sĩ sau đó lại nói:

- Nhưng đại tướng quân nhất định biết sư phụ của hắn. Chính là con lợn rừng Đột Quyết mà lúc thánh hậu còn tại thế, trên túc vũ đình ở Trường An, người còn cùng hắn tỷ võ, đánh hắn gãy bảy cái răng!

- Là đồ đệ của hắn?

Tần Tiêu không khỏi cười lạnh một tiếng:

- Nói vậy thì tên Khuyết Đặc Cần có lợi hại không?

Cao Lực Sĩ cười nhẹ một tiếng, nói:

- Lại nói tiếp, đại tướng quân hẳn là nên cảm tạ Khuyết Đặc Cần. Bởi vì nếu như không phải vì hắn quá mức chói mắt, không ái dám xung đột trực tiếp với hắn thì bệ hạ cũng sẽ không chấp nhận đề nghị của của Thái Bình công chúa, Thái tử, Trương Nhân Nguyện cùng một đám thân vương, đại thần, gọi đại tướng quân trở về triều đình, đi tới Sóc Phương.

Khóe miệng Tần Tiêu không khỏi nhếch lên thành một nụ cười lạnh:

- Lực Hạ Đạt cũng chỉ là một tên mãng phu, thủ hạ bại tướng của ta mà thôi. Đồ đệ của hắn có thần kỳ như vậy không?

- Đại tướng quân chớ có coi thường thiếu niên này.

Cao Lực Sĩ nói:

- Nếu như có người đồng thời chỉ huy đại quân hơn ba vạn người, âm thầm bất ngờ tập kích ba châu của Đại Đường ta, sau đó một con ngựa, một cây đao, đơn độc xông vào trong linh vũ doanh quân Đường chém giết, trên người cắm trên trăm mũi tên (tác giả ghi chú: Không chém gió tí nào đâu, trong sách sử thật sự ghi lại như vậy đấy!) còn có thể chống lại công kích của ba vị lang tướng, bảy vị hiệu úy, sau đó chặt hết đầu của bọn họ xuống, cột lên cổ ngựa. Như vậy, người này khẳng định cũng xứng để đánh một trận cùng đại tướng quân!

Trong lòng Tần Tiêu không khỏi hít một ngụm khí lạnh: Ngoại trừ chuyện trên người cắm hơn một trăm mũi tên ra thì cái tên Khuyết Đặc Cần này cũng liều mạng chả khác gì trường sơn Triệu Tử Long năm đó! Xem ra, dân tộc lớn lên trên yên ngựa, lấy chiến mà sống như Đột Quyết này thật đứng là nơi ngọa hổ tàng long, nhân tài xuất hiện lớp lớp!

- Hay lắm!

Tần Tiêu hưng phấn đập bàn một cái:

- Rốt cuộc cũng có đối thủ rồi! Lần này ta nhất định so cao thấp với hắn trên chiến trường!

Cao Lực Sĩ vui mừng gật gật đầu, chắp tay hành lễ một cái:

- Đã như vậy thì quốc sự khẩn cấp, mời đại tướng quân lập tức tây tiến bắc thượng, vào kinh gặp vua! Thái tử và Sở Vương thật sự là trông ngóng ngài tới mòn con mắt rồi!

- Tốt lắm!

Tần Tiêu vỗ bàn một cái:

- Hôm nay sắc trời đã tối, để ta và bộ hạ chuẩn bị một chút, ngày mai lập tức lên đường. Cao công công và các huynh đệ Thiên Ngưu Vệ đường xa khổ cực, trước mời nghỉ ngơi cái đã.

Cao Lực Sĩ ý cười đầy mặt:

- Đa tạ đại tướng quân.

Tần Tiêu ra khỏi thư phòng, mang theo Quách Tử Nghi và Hoàn Tử Đan, sải bước đi về phía quân doanh ở hậu viện.

Đi lên giáo thai, Tần Tiêu vung chùy, tự mình điểm trống trận. Các tướng sĩ đặc chủng doanh trải qua cả ngày huấn luyện đều đang nghỉ ngơi trong doanh, lúc này nhất tề chạy ra, trong nháy mắt đã tập kết xong.

Tần Tiêu tinh thần rung động, lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, quốc nạn trước mắt, thời điểm để chúng ta trảm tướng lập công đã tới rồi! Đột Quyết khi dễ nước ta không người, trắng trợn xâm nhập Linh Châu, Hội Châu và Nguyên Châu, cướp hơn một vạn thớt chiến mã, giết người vô số. Thánh thượng có chỉ, triệu ta và các huynh đệ suất lĩnh Tả Uy Vệ, tới Sóc Phương giết địch!

Hơn ba mươi người lập tức vô cùng vui mừng, cùng nhau hét lên:

- Hay lắm.

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Hôm nay chuẩn bị một chút, giờ thìn ngày mai xuất phát, mau chóng tới Trường An!

- Tuân lệnh!

- Tốt lắm, mau đi chuẩn bị đi. Hôm nay được nghỉ, buổi tối không cần phải tập thêm nữa. Về gặp mặt người thân một chút đi.

Người đặc chủng doanh nháy mắt liền tản đi, Hình Trường Phong đi tới trước mặt Tần Tiêu, ôm quyền thi lễ, mặt mày hớn hở kích động:

- Đại tướng quân, rốt cuộc cũng đợi được ngày này rồi!

- Đúng vậy!

Tần Tiêu nói:

- Cuối cùng cũng tới!

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuyết rơi trắng xóa, gió bắc gào thét, một cỗ khí thế nặng nề trong thiên địa ập lên người.

Trong huyết quản của Tần Tiêu như đang có một cỗ liệt hỏa mãnh liệt bôn đằng.

Phong Tuyết trường đao bên hông tựa hồ cũng giống như mấy cơn gió bắc kia, phát ra một trận tiếng gầm nhẹ ong ong rõ ràng.

Gió bắc vẫn thổi lồng lộng như cũ, thổi tung hai bước mành kêu sàn sạt.

Trong phòng ngủ chính của hậu phủ, Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi ngồi cạnh lò sưởi đặt ở đầu giường, trên người đắp một cái chăn bông thêu, không cảm thấy rét lạnh chút nào. Lúc còn ở Trường An, Tiên Nhi vốn sợ lạnh nên Tần Tiêu liền làm "giường lò" để ủ ấm cho nàng ta. Hiện tại tuy là đã tới phía nam, nhưng trời mùa đông vẫn giống như lúc còn ở phương bắc, trong phòng ngủ ngoại trừ giường gỗ ra thì cũng làm một cái giường lò cho Lý Tiên Huệ nằm chống lạnh. Bây giờ trời đổ tuyết lớn, nhìn qua thì tuyệt chẳng thấy ấm hơn phương bắc được chút nào.

Tràng diện im lặng, ba người tựa hồ cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ nghe được tiếng gió bắc gào thét bên ngoài mà thôi.

- Lão công....

Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng đầu tiên:

- Ngươi đi chuyến này phải mất bao lâu vậy? Uyển Nhi rất sợ phải chịu nổi khổ tương tư chia cách hai nơi.

Tần Tiêu mỗi tay ôm một giai nhân, khẽ cười nói:

- Không có chuyện gì đâu Uyển Nhi, không phải còn có Tiên Nhi ở đây với ngươi sao? Còn có hài tử sắp sinh của chúng ta nữa. Nói tới cũng thấy tiếc thật, không thể tận mắt nhìn thấy hài tử chào đời được.

Lý Tiên Huệ lặng lẽ tựa vào Tần Tiêu:

- Chúng ta cũng biết, kỳ thật một năm nay.