Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 426: Đánh ngã và đánh bại (1)

Kim Lương Phượng an ủi cười nói:

- Xuân thu ngũ kiếm, đa phần đã mất đi. Bần đạo hơn mười năm qua phóng biến thiên hạ, cũng chỉ tìm được một thanh Thuần Quân này.

Tần Tiêu thân thể kìm lòng không đậu bắn ra, truyền thế bảo kiếm, Thuần Quân!

Hình Trường Phong cũng nhất thời đại kinh thất sắc:

- Sư phụ, lễ trọng như vậy, đồ nhi làm sao dám nhận?

Kim Lương Phượng cười dài ha hả nói:

- Bảo kiếm tặng anh hùng, vật ấy đang được kỳ chủ mà thôi. Ngươi và nó có một đoạn duyên phận này, không cần chối từ, hảo hảo quý trọng đi sao!

Hình Trường Phong nâng kiếm phục dưới thân quỳ bái đến:

- Đa tạ sư phụ!

Tần Tiêu để Hoàn Tử Đan đứng dậy, trong lòng âm thầm suy nghĩ nói: Kim Lương Phượng này, hảo danh tác! Vừa ra tay chính là tuyệt thế bảo khí như Thuần Quân vậy! Hơn nữa hắn biết Hình Trường Phong hiện tại là người của ta, đem kiếm tặng cho hắn, không khác nào chính là tặng cho ta. Hắn thế ngoại cao nhân này chịu tự mình đứng ra đến cầu ta, nếu là nếu là không hảo hảo đối xử tử tế với Hoàn Tử Đan này, khác nào không nể mặt mũi của hắn? Hơn nữa, năm xưa khi ở Trường An, Hoàn Ngạn Phạm cùng ta giao tình cũng coi như không tệ. Người này cũng là chính nhân quân tử tiếng lành đồn xa. Nhận lấy con của hắn coi như là để ta bày tỏ thương tiếc một đoạn đối với cái chết của ngũ vương vẫn thúc thủ vô sách đi!

Hình Trường Phong đứng dậy, hưng phấn dị thường vuốt ve bảo kiếm trong lòng, trên chuôi kiếm kia hoa văn trang sức dường như tinh tú liệt trương toả sáng quang mang mơ hồ.

Kim Lương Phượng phiêu nhiên đi tới trước người Tần Tiêu, chắp tay lạy dài một cái:

- Bần đạo đa tạ Hầu gia thành toàn. Bần đạo khi ở Lĩnh Nam, chợt nghe Trương Húc nói đến đại danh của Trương Húc, vẫn ngưỡng mộ vô duyên gặp lại. Lần này từ trong miệng đám người Trương Cửu Linh và Vương Tuấn biết được Hầu gia chính là người trượng nghĩa. Vì vậy sẽ không mời tự đến làm phiền Hầu gia hỗ trợ.

Tần Tiêu không khỏi nghi hoặc nói:

- A, Kim tiên sinh cùng đám người Trương Húc, Vương Tuấn và Trương Cửu Linh nhận thức sao?

Kim Lương Phượng đạm nhiên cười nói:

- Không sai. Thời gian đầu năm, ta từng cùng với Trương Cửu Linh và Trương Thuyết, Trương Húc tại chỗ của Quý Châu Vương tướng quân nấn ná tụ tập vài ngày. Trương Cửu Linh và bần đạo quan hệ mật thiết nhất, thoáng có tình cảm sư sinh.

Tần Tiêu không khỏi cả kinh trong lòng: Kim Lương Phượng này cư nhiên cũng là sư phụ của Trương Cửu Linh... Quả nhiên là cao nhân na! Văn võ nhân tài đều tụ đến môn hạ, ngưu nhân!

Kim Lương Phượng tiếp tục nói rằng: xem tại TruyenFull.vn

- Bần đạo cũng biết, Hầu gia đang tìm kiếm ta, có đúng không?

Tần Tiêu thản nhiên cười cười:

- Không sai. Khi vừa mới rời khỏi Trường An, ta vẫn muốn tìm tiên sinh. Thế nhưng nghe Trường Phong và Trương Húc nói, tiên sinh xa tại Lĩnh Nam hơn nữa hành tung phiêu miểu, vẫn không thể như ý nguyện. Không nghĩ tới tiên sinh cư nhiên tự mình tìm tới cửa. Thực sự là khiến Tần mỗ mừng rỡ.

Kim Lương Phượng ngôn ngữ sắc bén tốc hành:

- Tìm ta đúc kiếm phải không?

- Không sai! Cụ thể, là đao!

Kim Lương Phượng cất tiếng cười to:

- Được! Bần đạo cũng không làm nhân tình không đâu, nhưng là cũng không nhận không ân huệ. Tuy rằng đã có tám năm chưa từng khai lô, hôm nay sẽ vì Hầu gia ngoại lệ một lần!

Tần Tiêu nghe được Kim Lương Phượng đáp ứng đúc đao, lúc này vui mừng vô cùng, lập tức chạy về phòng lấy đến bản vẽ bản thân đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Kim Lương Phượng.

Kim Lương Phượng cầm bản vẽ thoáng quan sát vài lần, gật đầu thổn thức nói:

- Hung khí sát nhân!

- Thật là hung khí thuần túy!

Tần Tiêu tiếp lời tiếp lời:

- Tuy rằng chỉ là ở trên cơ sở Hoành Đao hơi thêm vào một ít thay đổi, thế nhưng càng dễ sử dụng! Thân đao dày và rộng thêm một ít, từ hai lưỡi biến thành một lưỡi. Thân thẳng biến thành thân hình cung, lợi cho chém giết trên ngựa!

Tần Tiêu trong lòng suy nghĩ: Người Nhật Bản học theo kỹ thuật chế tạo và hình thức Hoành Đao của Đường triều quá khứ, bản thân sao phép hàng nhái làm ra cái gọi là "Nhật Bản đao". Lịch sử diễn biến xuống phía dưới, mỹ quan đẹp đẽ quý giá nhưng "tính giới so sánh" Không bằng Hoành Đao thực dụng trên chiến trận khác. Biến mất biến mất ở trong lịch sử. Thực sự là tiếc nuối! Hiện tại ta sẽ đánh " Tân Đường Đao", trên ngoại hình cùng với Nhật Bản đao hơn kém không quá nhiều. Bất quá so với nó càng dày rộng trầm trọng thực dụng hơn một ít. Ở trên ngựa sử dụng loại đao này, ngoại trừ Đặc Chủng Doanh loiaj thân thủ này, sĩ tốt bình thường khác còn thật sự là khó mà làm được đấy.

Kim Lương Phượng khẽ nhíu mày một cái:

- Nếu như không phải kẻ có lực tay hơn người, ở trên ngựa là không thể sử dụng được loại đao này. Tối thiểu một tay phải giữ dây cương, một tay cầm đao muốn chém vỡ khôi giáp nói dễ vậy sao? Hơn nữa chiếu theo giấy vẽ của Hầu gia vì sao lại muốn chuôi trường đao như vậy?

- Bởi vì, căn bản là có thể hai tay cầm đao?

Tần Tiêu hơi nhếch khóe miệng lên nói rằng:

- Hiện tại Đại Đường ta kỵ binh trên ngựa, hầu hết là trang bị trường sóc hoặc là trường thương. Lợi cho đột kích, bất lợi cho cận chiến. Thay đổi thay đổi bàn đạp, đủ để đem hai tay giải phóng ra. Hoặc gặp phải chém giết trên ngựa, có thể dùng dùng hai tay cầm đao. Nếu như là cấp bách bôn tập, còn lại là một tay cầm đao chém giết. Kim tiên sinh, ngươi cứ chiếu theo bức vẽ của ta mà chế tạo đi!

- Không có vấn đề!

Kim Lương Phượng đem bản vẽ cuộn tròn để vào trong người:

- Bất quá, giới hạn một thanh.

- A...

Tần Tiêu không khỏi thoáng có chút thất vọng, nguyên bản còn dự định để Kim Lương Phượng đúc cho mỗi người trong Đặc Chủng Doanh chuẩn bị một thanh.

Kim Lương Phượng có chút áy náy cười nói:

- Hầu gia có điều không biết. Bần đạo đúc kiếm, từ chọn tài liệu, sinh lô, chế tạo, tất cả đều có yêu cầu riêng. Do đó, để đúc ra được một thanh hảo đao, cần thời giân tương đối dài. Hiện tại ta vì Hầu gia đúc tạo thanh đao này, xem như làm lễ tạ ơn. Nửa năm, ngày này nửa năm sau, ta sẽ đem đao dâng lên.

- Nửa năm...

Tần Tiêu không khỏi trong lòng có chút phiền muộn, bất quá nghĩ lại một phen, làm chậm thì càng chất lượng càng tinh tế thôi mà. Nếu có thể mời hắn đúc ra một thanh hảo đao làm hàng mẫu, cũng vẫn có thể xem là một thu hoạch lớn. Dù sao Kim Lương Phượng không phải là Trường An Tác Giám.

Tần Tiêu đang chuẩn bị mời Kim Lương Phượng đến hậu đường nghỉ ngơi, không ngờ hắn đã thản nhiên thi lễ:

- Sự tình đã xong xuôi, bần đạo xin cáo từ tại đây. Nửa năm sau, trở lại phó ước.

Dứt lời cũng không quản Tần Tiêu Hình Trường Phong Hình Trường Phong, Hoàn Tử Đan sẽ mở miệng níu kéo lưu hắn lại. Đã tự quay đầu mà rời đi.

Tần Tiêu nhìn bóng lưng của Kim Lương Phượng, không khỏi than thở:

- Thực sự là ẩn sĩ kỳ nhân!

Ở bên cạnh hắn, Hình Trường Phong có chút hưng phấn nói rằng:

- Hầu gia, chúc mừng ngươi, lần này ngươi khẳng định có thể được một thanh binh khí tốt nhất!

Tần Tiêu cười cười:

- So với "Thuần Quân" của ngươi còn tốt hơn được sao?