Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 390: Thắng cảnh hội danh lưu (1)

Tần Tiêu và Phạm Thức Đức đều cười nói:

- Ta tận dạy người nuôi chó chọi gà, đi chơi kỹ viện, uống hoa tửu.

Trương Húc lại vừa bực mình vừa buồn cười nói rằng:

- Ta lười giải thích với ngươi! Nhân gia Quách công tử tuy rằng năm nay vừa mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng thường ngày tuấn tú lịch sự lẫm lẫm một thân, quả thực là văn võ song toàn, tương lai thành tựu, khẳng định là ở trên ngươi! Không phải là Võ Trạng Nguyên sao? Lần sau khai cử, người này nhất định đoạt giải nhất!

Tần Tiêu lúc này liền nổi hứng thú:

- Năm nay là không có khả năng, trong triều nhiều chuyện, lại nổi gió to tuyết lớn, võ cử tạm thời ngừng làm việc. Còn có loại thiếu niên thần kỳ như vậy? Hắn tên gọi là gì?

Trương Húc đắc ý ngẩng đầu lên:

- Đại danh Quách Tử Nghi, là hắn!

Tần Tiêu nghiêm nghị cả kinh, kỳ quái nói:

- Quách Tử Nghi?

- Thế nào, ngươi đã nghe nói qua rồi?

Trương Húc ngạc nhiên nói:

- Nhìn bộ dáng giật mình của ngươi, giống như gặp quỷ vậy.

Tần Tiêu có chút sửng sốt nói rằng:

- Không phải gặp quỷ, là gặp thần...

Trương Húc và Phạm Thức Đức đồng thời nói:

- Ngươi nhận thức Quách Tử Nghi?

- A, không, không quen biết!

Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, đại khái nói qua loa:

- Đã từng nghe thấy một chút, thật sự là một nhân vật. Đến Nhạc Châu nhất định phải đi gặp một lần.

- A, xem ra hai người các ngươi, còn không có gặp mặt, cũng đã rất hợp ý.

Trương Húc nói rằng:

- Nói thật cho ngươi biết đi, Quách Tử Nghi này nha còn đem ngươi đệ nhất Võ Trạng Nguyên này coi như thần tượng cùng mục tiêu. Lôi kéo ta nói nhiều sự tình về ngươi, còn mới ta vẽ ra bức họa của ngươi giữ ở bên người. Nói là lập chí lấy ngươi làm tấm gương, tương lai nhất định phải siêu việt ngươi!

- Hảo gia hỏa, người này, ta nhất định phải đi gặp hắn!

Tần Tiêu vui mừng nói rằng:

- Thực sự là hiếm khi gặp được một nhân vật như vậy a, ha ha!

Phạm Thức Đức ngạc nhiên nói:

- Hầu gia vì sao hài lòng như vậy?

- Ngươi không biết, kỳ phùng địch thủ nha!

Tần Tiêu thuận miệng ứng phó một câu, trong lòng thầm nghĩ: Nhạc Châu này, bây giờ còn thực sự là quần anh hội tụ, trừ những danh sĩ danh tướng mà Trương Húc đã nói kia ra, còn có Thịnh Đường danh tướng Trương Cửu Linh, và đại tướng Quách Tử Nghi tiếng tăm lừng lẫy trên lịch sử Trung Hoa!

Một chuyến này đi tới thật đúng là giá trị!

Thuyền nhập Nhạc Dương, đang lúc giữa trưa.

Khí trời chuyển thành ấm dần, gió mát thổi hiu hiu, ánh dương quang hiền hòa. Động Đình hồ sóng nước mênh mông, bích ba vạn khoảnh kim quang lân lân. Một cổ mùi vị thủy thảo ở quanh quẩn ở xung quanh.

Một phương khí hậu một phương người, Giang Nam, cảm giác cố hương! Tần Tiêu không khỏi cảm giác một trận mắt sáng thần vui, cả người đều phấn chấn.

Đi xuống khỏi thuyền, tất cả mọi người có chút hưng phấn. Thứ nhất là hành trình đi thuyền trầm muộn rốt cục kết thúc một đoạn. Chân lại bước lên mặt đất rắn chắc. Đối với rất nhiều người phương bắc trong đó mà nói, đi thuyền thật đúng là một kiện sự tình tương đối thống khổ. Rời thuyền đều cảm giác cả người có chút lung lay, rung động. Thứ hai sao, Nhạc Dương đúng là địa phương cảnh trí nổi danh Động Đình Giang Nam, thật nhiều người không ngại hành trình xa vạn dặm đến đây du ngoạn. Hôm nay may mắn đi đến nơi này, sao có thể nào không hảo hảo du lãm một phen.

Tần Tiêu cảm giác chính mình hiện tại tựa như du ngoạn vòng quanh vậy, kêu gọi mọi người lại nói rằng:

- Đến Nhạc Châu rồi. Chúng ta trước tìm được trạm dịch dàn xếp xuống đã. Sau đó ở chỗ này nán lại mấy ngày đi. Mọi người cứ việc thỏa thích du ngoạn, hiếm khi có được một lần đến chơi nha! Đúng rồi, Phạm tiên sinh ngươi cầm danh thiếp của ta, tới trước phủ Thứ Sử báo tin, mọi người chúng ta tại trạm dịch chờ ngươi. Mặt khác, Vạn Lôi, ngươi cũng có nửa năm không về nhà rồi đúng không? Nhanh chóng trở về nhà đi!

- Dạ!

Hai người quay đầu rời khỏi.

Xe ngựa, lễ vật các loại cũng lần lượt từ trên thuyền dỡ xuống, bởi không có đủ số lượng xe ngựa, Tần Tiêu đơn giản để tất cả mọi người dắt ngựa đi bộ, cũng tiện lãnh hội một chút ý nhị của vùng sông nước Giang Nam.

Lý Tiên Huệ khẽ ôm lấy cánh tay của Tần Tiêu đi ở bên người hắn, hăng hái bừng bừng xem xét mỗi một chỗ dân, cửa hàng, hưng phấn nói rằng:

- Lão công, tuy rằng ta ở Giang Nam nán lại thời gian không dài, nhưng khi trở lại đến nơi này, chung quy cảm giác rất là thân thiết đấy! Ngươi xem đường nhỏ đá xanh thẳng tắp này, cùng thuyền đánh cá tiểu đình kia nữa. Còn có hồ nước xanh thẳm bồng bềnh trôi cùng cổ thủy khí mê người nhàn nhạt trong không khí, khiến ta có cảm giác kích động khó hiểu. Nói như thế nào nhỉ, ngược lại là có một loại cảm giác giống như về nhà.

Tần Tiêu khẽ cười nói:

- Không thể như vậy sao, ngươi hiện tại đúng là tức phụ Giang Nam. Chờ tới sau khi dàn xếp xong xuôi, chúng ta đi ra hảo hảo du ngoạn một chút. Nhạc Dương lầu, Quân Sơn, đều có rất nhiều cổ tích có thể tưởng nhớ, chúng ta không đi thuyền hoa, an vị loại thuyền mui nhỏ này, sẽ có cảm giác càng đặc biệt hơn.

- Nhạc Dương lầu?

Lý Tiên Huệ ngạc nhiên nói:

- Ngươi là nói "Nam lầu" sao?

- A, đúng rồi, chính là Nam lầu!

Tần Tiêu lúc này mới thầm nghĩ: hiện tại Nhạc Dương lầu, vẫn được người gọi là "Nam lầu" đấy.

Đoàn người uốn lượn mà đi, đi tới trạm dịch dàn xếp xong xuôi. Đem ngựa sắp xếp ổn thỏa, tất cả mọi người bất chấp hành trình mệt mỏi, cao hứng bước đi chuẩn bị xuất hành du ngoạn.

Chờ đợi trong chốc lát, Vạn Lôi lại đúng là trở lại trước. Vẻ mặt vui mừng và hưng phấn, nói là trong nhà tất cả đều mạnh khỏe như lúc ban đầu. Tần Tiêu để hắn mang theo huynh đệ Đặc Chủng Doanh ra ngoài đi du ngoạn, nhất thời một trận hoan hô.

Lão nhân Chung Diễn có chút không quen ngồi thuyền, mơ mơ hồ hồ đi đứng như mềm nhũn ra, tới trước trong phòng đi nghỉ ngơi. Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ, hai tỷ muội Mặc Y, Hình Trường Phong và Trương Húc ngồi nói chuyện phiếm hồi lâu. Phạm Thức Đức mới vội vã chạy trở về. Vừa vào cửa đã nói một tin tức không tốt:

- Sáng sớm đám người Quách Kính Chi và Trương Cửu Linh đã lên đường đi Cốt La tưởng nhớ Khuất Nguyên; Quách Tử Nghi và mấy đồng bạn ra bên ngoài cưỡi ngựa săn bắn, cũng không thấy người!

Tần Tiêu khẽ a một tiếng:

- Nếu như vậy, chúng ta cũng xuất hành du ngoạn đi thôi. Chờ bọn hắn trở về, lại đến bái phỏng.

Mọi người rời khỏi dịch quán. Khinh trang giày lông cừu thẳng đến Nhạc Dương lầu đi.

Đầu tiên nhìn thấy là Ba Khâu Cổ Thành Tây Môn, cũng chính là nơi được hậu thế xưng là Nhạc Dương môn. Hoa cương thạch thật lớn tạo thành cổng vòm hình tròn. Từ thời đại tam quốc đã sừng sững đến nay. Đương niên nơi này là Ba Khâu Thành, tường thành san sát dãy núi, tây lâm Động Đình, địa thế thập phần hiểm yếu. Cho đến sau này, các triều đại đều ở nơi đây thiết hạ thành trì, không còn có di chuyển. Tương đối với hơn một nghìn năm sau đó thành thắng cẳng du ngoạn tinh khiết, hiện tại chỗ này còn có cổng chào đóng quân, càng có vẻ uy vũ hùng tráng.