Lý Khỏa Nhi tức giận giãy khỏi tay của Lý Trọng Tuấn, chỉ vào mũi của hắn mắng:
- Tiểu dã loại, đừng tưởng rằng làm thái tử thì không dậy nổi. Làm ta tức giận thì ta sẽ gọi phụ hoàng cùng mẫu hậu phế ngươi, hừ!
Dứt lời liền chạy vào trong điện.
Tần Tiêu và đám đại thần trong đoàn kéo co đều nhìn thấy rõ toàn thân Lý Trọng Tuấn run lên, nắm đấm vang lên răng rắc.
Yến hội đêm đó bởi vì Lý Khỏa Nhi trước mặt mọi người nhục mạ Lý Trọng Tuấn, làm cho mọi người lưu lại bóng mờ trong lòng. Tuy người nghe không nhiều, nhưng mà động tác đó nhìn từ xa đã thấy rõ. Lý Trọng Tuấn kéo Lý Khỏa Nhi đi lên trên, Lý Khỏa Nhi vung tay giãy giụa, chỉ vào mũi Lý Trọng Tuấn mắng một trận.
Nghe không rõ nàng mắng gì đã không trọng yếu. Một công chúa lại dám ở trước mặt mọi người vô lễ với thái tử, trong nội tâm tất cả mọi người lại nghĩ một câu: không có gia giáo! Cho dù là hài tử nhà bình dân cũng không làm ra loại chuyện này.
Tần Tiêu rời đi, hắn nhìn rõ sắc mặt Lý Trọng Tuấn từ đỏ biến thành trắng, từ trắng biến thành xanh, toàn thân tức giận đến phát run, sau đó hắn lại áp xuống thật nhanh, một bước đi lên trước điện, ngồi trở lại ghế ngồi. Lý Khỏa Nhi lại tiến đến bên cạnh Lý Hiển, dùng tư thái nhăn nhó làm nũng, cố ý diễn trò, ở trước mặt vạn người biểu hiện mình được sũng ái thế nào.
Cũng may người ở nơi này giữ thể diện không ít, biết rõ người trông thấy chuyện này không thể giả bộ, vì vậy trước tiên uống rượu nói chuyện phiếm, hắn xem như không nhìn thấy cái gì.
Tần Tiêu cố gắng làm cho mình khôi phục bình tĩnh, hít sâu mấy hơi, trở lại bàn ngồi cùng bọn người Lý Long Cơ.
Khóe mắt của Lý Long Cơ nhìn qua Lý Hiển cùng Lý Khỏa Nhi, cầm bầu rượu rót cho Tần Tiêu:
- Uống rượu đi. Cho dù không thấy cái gì, cái gì cũng không có xảy ra.
Tần Tiêu rầu rĩ thở dài một hơi, nâng chén uống uống cạn một hơi.
Yến hội tiếp tục, trên võ đài lại bắt đầu biểu diễn ca múa. Tần Tiêu âm thầm nghiêng mắt nhìn qua Lý Hiển, nhìn thấy Lý Trọng Tuấn sắc mặt tái nhợt, một mình một người uống rượu trong buồn bực.
Trong nội tâm Tần Tiêu nói thầm: ta bị Lý Khỏa Nhi náo một hồi, so với Lý Trọng Tuấn không tính toán được cái gì. Từ tính tình nóng nảy của hắn mà nhịn được đúng là kỳ tích! Hắn nhịn xuống chắc chắn sẽ làm cái gì đó rồi.
Yến hội tán đi, Tần Tiêu cũng không có tâm tình náo động phòng đông cung, mấu huynh đệ Lý Long Cơ khách sáo vài câu, cưỡi ngựa về nhà.
Về đến nhà đã là giờ Tuất đêm khuya, Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y hai người cũng không có ngủ, đang ngồi chờ Tần Tiêu quay về.
Tần Tiêu tức không chịu nổi nhìn thấy Lý Khỏa Nhi lớn lên không sai biệt lắm, vẻ mặt ôn hòa nhìn qua giống Lý Tiên Huệ cũng hết giận hơn phân nửa. Trong nội tâm nghĩ thầm: Lý Khỏa Nhi là em của Tiên Nhi, nếu ở trước mặt Tiên Nhi nhắc tới mâu thuẫn của Lý Khỏa Nhi, chỉ làm nàng thống khổ hơn thôi, hơn nữa cũng không phải chuyện tốt.
Lý Tiên Huệ đứng dậy nghênh tiếp Tần Tiêu, cũng như thường ngày dìu hắn đi vào trong. Mặc Y đi tới:
- Tướng quân, phu nhân. Mặc Y đi ngủ trước.
Lý Tiên Huệ có chút không quen nói ra:
- Mặc Y, đứng nói như vậy... Có chút không thói quen. . . Cám ơn ngươi nha, giúp ta lâu như vậy.
Mặc Y cười nhạt lắc đầu, quay người đi.
Tần Tiêu kinh ngạc nhìn qua bóng lưng của Mặc Y:
- Tiên Nhi, hôm nay nàng kéo Mặc Y cùng chờ ta sao?
- Chính cô ta đùa nghịch đi theo ta đấy!
Lý Tiên Huệ nói ra:
- Hơn nữa là trò chuyện của ta thôi. Trước kia nàng cũng không có ưa thích nói chuyện như vậy.
Tần Tiêu hiếu kỳ hỏi:
- Nói chuyện về cái gì?
Lý Tiên Huệ cười thần bí:
- Tâm sự của nữ nhin người ta, anh cũng đừng hỏi. Toàn thân đầy mùi rượu. Nhanh đi tắm rửa đi... Ồ, có phải hôm nay ngươi có việc không vui không?
Tần Tiêu đổ mồ hôi trong lòng.
- Chuyện này cũng nhìn ra được?
Lý Tiên Huệ đẩy Tần Tiêu đi tới nhà tắm, trầm thấp nói ra:
- Bởi vì hôm nay ngươi đi vào cửa không có nhiệt tình như lúc trước! Không có ôm ta vào trong ngực, hì hì. Có phải là vì chuyện của Mặc Y hay không? Nhưng mà ta nhìn rõ, tuy trên mặt của ngươi làm như không có gì, nhưng nhất định là có tâm sự.
Tần Tiêu cười mỉa nhìn qua Lý Tiên Huệ:
- Nàng đã thành con giun trong bụng ta lúc nào vậy?
Lý Tiên Huệ nhíu mày bĩu môi:
- Ồ, thực buồn nôn, không nên ví von như vậy, nhanh đi tắm rửa đi. Ta đi chuẩn bị chăn mền và nước nóng đã.
Dứt lời liềm cầm xô đi lấy nước nóng.
Tần Tiêu ngâm mình trong hồ tắm, trong nội tâm có chút buồn bực, ngơ ngác nghĩ tới chuyện xảy ra trong tiệc tối. Lý Khỏa Nhi này đã có mấy tháng không trêu lên đầu của ta. Không nghĩ tới hôm nay lại chống lại nàng ta. Nàng sẽ không mượn đề tài này để nói chuyện của mình, tới tìm ta phiền toái a? Tiểu thái muội ngang ngược không nói đạo lý này đánh không thể đánh. Mắng không thể mắng, trốn cũng trốn không được. Thật đúng là khó chơi!
Tắm rửa xong toàn thân nhẹ nhõm. Tần Tiêu đang chuẩn bị cùng Lý Tiên Huệ tiến vào trong chăn vuốt ve an ủi, không ngờ lúc này cánh cửa nổ vang. Trong nội tâm Tần Tiêu kinh sợ: Hôm nay tâm tình ta đủ phiền rồi, ai lại không biết sống chết đêm hôm chọc lên đầu của ta vậy.
Vừa mặc quần áo tử tế chuẩn bị đi ra ngoài nhìn, lại nghe có người nói chuyện.
- Ah... Là thái tử điện hạ! Muộn như vậy tướng quân... Sợ là đã ngủ.
Là âm thanh của Hình Trường Phong.
Lý Trọng Tuấn trầm giọng quát:
- Ngủ cũng phải kéo hắn từ trong chăn ra. Ta hôm nay động phòng hoa chúc đấy.
Lý Tiên Huệ chui ra khỏi chăn, nói:
- Lão công, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Tần Tiêu vịn Lý Tiên Huệ nằm xuống, đắp chăn cho nàng, nói:
- Ngủ đi, không có việc gì. Tam ca của nàng hôm nay xem ra đã uống nhiều, ta đi ra xem. Không có việc gì, ngươi không nên ra ngoài.
Lý Trọng Tuấn nhìn thấy Tần Tiêu đi ra, nhìn Hình Trường Phong vung tay lên:
- Ngươi lui xuống trước đi. Đóng cửa phủ lại, sửa cửa lớn đi.
Tần Tiêu đi đến bên người Lý Trọng Tuấn hỏi:
- Điện hạ, chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Lý Trọng Tuấn xanh lại, trong tay niết chén trà nhỏ nát bấy:
- Chuyện tiệc tối hôm nay còn chưa đủ sao?
Tần Tiêu căng thẳng trong lòng: thái tuế này phát bưu rồi.
Vẻ mặt Lý Trọng Tuấn tràn đầy tức giận:
- Tần huynh đệ, không có gì có thể nói. Ta tới tìm ngươi không có chuyện gì khác, Lý Đa Tạc ta đều nói tốt, hắn nói chỉ cần ngươi gật đầu. Hắn sẽ làm theo.
Tần Tiêu kinh hãi, hạ giọng:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Trọng Tuấn một chưởng đập lên mặt bàn, đứng dậy:
- Giết vào hoàng cung, chém yêu nữ kia! Bức vua thoái vị, phụ hoàng truyện ngôi cho ta!
Tần Tiêu trừng to mắt nhìn qua Lý Trọng Tuấn:
- Ngươi điên rồi!
- Đúng, ta đang điên!
Lý Trọng Tuấn trợn mắt trừng mắt nhìn Tần Tiêu:
- Ở trước mặt văn võ và sứ thần ngoại bang, bị tiểu tiện nhân kia nhục nhã một phen ta cũng đã điên rồi! Huống chi vừa rồi nàng còn dẫn người tới đông cung, trên danh nghĩa là náo động phòng, nhưng là tới gây phiền toái! Ngươi biết nàng làm gì không?