Tần Tiêu cười nói:

- Phong lão bản rất là chu đáo. Cô cứ yên tâm đi, đây là việc riêng của người ta, ta cũng không phải là bà tám lắm miếng, rãnh rỗi đi khắp nơi nói ra? Đã không còn chuyện gì nữa, xin mời Phong lão bản. 

Phong Nhị nương nghe Tần Tiêu chỉ cây dâu mắng cây hòe nói mình là “bà tám” thì xấu hổ cười cười, khẩn trương đứng dậy, thấp giọng nói sát vào Tần Tiêu:

- Tướng quân, chuyện của ta....

- Không phải ta vừa nói qua rồi sao?

Tần Tiêu nhẹ nhàng nói:

- Chỉ cần cô không làm chuyện vi phạm pháp lệnh thì ở Trường An sẽ không gặp chuyện gì cả.

Phong Nhị nương sững sờ một chút, vui mừng mang theo bất đắc dĩ thi lễ một cái:

- Dân nữ đa tạ tướng quân đã tha mạng, nếu sau này tướng quân có gì phân phó thì cho dù dân nữ có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết cũng không chối từ.

- Được rồi, được rồi, cô là một nữ nhân thì giúp được gì chứ.

Tần Tiêu khoát tay áo cười nói:

- Phong lão bản cứ yên tâm đi, chuyện ta đáp ứng rồi thì ta sẽ ghi nhớ. Chỉ cần cô nghiêm túc buôn bán thì ở trong thành Trường An này sẽ không có ai động tới cô cả. Rõ chưa?

Phong Nhị nương vui mừng, quỳ xuống dập đầu, ngẩng lên nói:

- Đa tạ tướng quân, đa tạ tướng quân.

- Được rồi, công việc của Phong lão bản rất bận nên ta không giữu cô nữa. Trương Phong, thay ta tiễn Phong lão bản đi.

Phong Nhị nương cười hì hì đứng lên, khôi phục tư thái phong tư trác tuyệt, vô cùng kiều diễm nói:

- Tướng quân, sau này nếu có gì phân phó thì hãy sai một tiểu ca tới Bách Linh tìm ta! Thậm chí là đến tìm các cô nương, nếu tướng quân tự mình đến xem thì vô cùng tốt.

Tần Tiêu cười khổ:

- Ta biết rồi, nếu rãnh thì ta sẽ đến ủng hộ.

Phong Nhị nương vui mừng lui ra ngoài.

Tần Tiêu cười thầm trong lòng: Nếu cô không phạm tội thì ta phải thuận nước đẩy thuyền tạo cho cô một chút trở ngại, sau này có được một tình báo viên cao cấp miễn phí, muốn nghe chuyện của ai cũng không khó. Nếu cô phạm tội thì trong lời nói của ta đã nói rõ ràng rồi, đến lúc đó muốn làm gì cô thì cô không thể nói gì khác. Phong Nhị nương ơi Phong Nhị nương, cô đừng trách ta giảo hoạt, nếu so với những người kia hiện tại trách cô như tránh ôn thần Địa Phủ thì ta vẫn rất phúc hậu. Trông triều đang tra rõ để thanh trừng đồng mưu của hai tên nghịch đảng, cũng không biết có bao nhiêu người kinh hãi sống một ngày mà cảm giác như một năm. Lúc ban đầu ta tiếp nhận tra án Đại Lý Tự Thiếu Khanh, trong nháy mắt đã được lợi ích. Lúc trước không ai chịu tiếp án tử, ta cũng là vì bị Tam đại nguyên lão buộc làm mà thôi. A, nếu sớm biết sẽ như hôm nay thì nhất định sẽ có rất nhiều người tranh nhau tiếp nhận án tử thế này.

Ngẫm nghĩ lại, thời điểm cục diện chính trị biến đổi nhanh trong nhiều thật đúng là khiến người người cảm thấy bất an, phải sắp đặt cẩn thận nếu không sẽ hỏng bét. Vận khí lần này của ta cũng không tệ, không chỉ đứng đúng trận doanh mà còn trở thành cảm tử tiên phong. Lại nói tiếp, cái này cũng giống như trên thương trường hỗn loạn, người gan lớn sẽ chống đỡ được, người nhát gan sẽ chết đói. Thế này thì ta lại trở thành nhà giàu mới nổi, ha ha ha!

Tần Tiêu vừa đắc ý suy nghĩ vừa bước về phía nhà chính, Thượng Quan Uyển Nhi đã đến Tây viện rồi, với thói quen của Tiên Nhi thì cũng sẽ không làm loạn chỗ đó, chơi mạt chược sao, hẳn là đang ở trên tiểu lâu của toà nhà đằng kia.

Tần Tiêu đi đến tửu lâu bên cạnh, quả nhiên nghe được tiếng Lý Long Cơ kêu to bên trong:

- Ha ha, rốt cục đã mở cùng rồi! Tử Địch ngươi nã pháo nha!

- Cái gì chứ.

- Ta không có ý kiến.

Tần Tiêu cười nói:

- Nhưng mà, trước tiên đàm luận chính sự đã.

Tam nữ đi rồi, Tần Tiêu ngồi vào bên cạnh bàn mạt chược, tùy ý cầm lên một quân bài mạt chược vuốt vuốt vài cái, đưa cho Lý Long Cơ xem:

- A Man, có biết quân bài tẩy này không?

Lý Long Cơ cười to:

- Nói nhảm, một cái này ta nhận biết nhất.

Tần Tiêu nhếch miệng:

- Nó còn có một biệt danh khác, gọi là Yêu Cơ.

Lý Long Cơ nhíu mày:

- Đây là có ý gì? Huynh là đang chỉ dâm phụ Vi Đoàn kia sao?

Tần Tiêu lắc đầu:

- Vi Đoàn không xứng. Ta đang nói....Thái tử phi, Vi Thị.

Lý Long Cơ dường như hiểu rõ một ít, thấp giọng hỏi:

- Đại ca, huynh tiến cung đã nghe được tin tức gì phải không?

Tần Tiêu thở dài một hơi, nói rằng:

- Mọi tin tức của Đức phi đều không được ghi lại trong cung. Ta đã tìm hỏi một ít cựu thần và cung quan nhưng không có ai biết rõ chuyện di hài. Hiện tại, người hiểu rõ chuyện tình nhất có khả năng chính là Vi Đoàn. Nhưng mà hiện tại Vi Đoàn đã thành cẩu thỉ vận, có liên quan đến Võ Nghĩ, mà Võ Nghĩ lại cấu kết với Thái tử phi, vậy nên Vi Đoàn liền được đưa đến bên người Thái tử phi, hơn nữa có thể sẽ được phong làm Tiệp Dư. Cho nên ta mới nói cái này là Yêu Cơ. Một là chỉ hai nữ nhân yêu nghiệt kia, hai.... các nàng thông qua một người, cấu kết đi lên.

Lý Long Cơ không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Tiêu:

- Cái này....làm sao có thể chứ? Lương Vương và Lý gia thề không đội trời chung! Làm sao có thể xài chung nữ nhân chứ?

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười nói:

- Cho nên mới nói Yêu Cơ chính là Yêu Cơ, trúng yêu pháp của nàng thì chuyện gì cũng có thể làm cả.

Lý Long Cơ cầm lên một quân bài mạt chược, làm bộ giống như chuẩn bị đập đi liền bị Tần Tiêu giữ chặt:

- Đệ làm gì thế, sau này không chơi nữa sao?

Lý Long Cơ oán hận nói:

- Chơi chứ, sao lại không chơi được! Chỉ có điều, đệ sẽ không thể cho hai Yêu Cơ kia!

Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn:

- Nói nhảm.

Tần Tiêu lạnh nhạt nói:

- Trước kia ta đã từng nghe Tiên nhi nói chuyện cả nhà Thái tử đã từng bị lưu vong bên ngoài mười bốn năm, Vi Thị đã cùng hoạn nạn với Thái tử nên khiến Thái tử rất cảm động. Lúc trước đã từng hứa qua, nếu sau này trở mình lại được thì Vi Thị muốn cái gì, Thái tử đều cho nàng hết.

Lý Long Cơ thở dài một hơi:

- Rất là đối lập. Chỉ là tâm cơ của Vi Thị từ trước đến giờ rất sâu, yêu thích quyền mưu, trong gia tộc không ai không biết, không ai không hiểu. Nhưng mà nàng cùng Thái tử trải qua mười bốn năm đau khổ cũng không dễ dàng gì. Nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc nàng có quyền tùy ý làm xằng bậy trong tương lai.

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:

- Ta không buồn bực sao, nàng là mẹ vợ của ta, những chuyện này còn phải gặp Tiên Nhi.

Lý Long Cơ cười nói:

- Đại ca quả nhiên là có ngộ tính! Ngẫu nhiên có thể hiểu được tuyệt kỹ mấy chục năm mới khổ luyện ra của cha ta! Huynh cùng Vệ vương nói như thế nào về hành vi này? Hóa trang nhé? Ha ha ha!

Tần Tiêu vuốt vuốt mạt chược trong tay, như có điều suy nghĩ, cười nói:

- Ừ, hóa trang.