Hơn nữa, hiện tại nàng chuẩn bị thoái vị, thì có tử tôn Lý gia tới ép hỏi chuyện này. Thì cũng sẽ bị người làm ra hành động ngụ ý nói ra bất kính đối với tiên hoàng. Cho nên ta mới đến tìm ngươi, mời ngươi giúp ta nghĩ ra biện pháp.
Tà Tiêu cau mày suy nghĩ một hồi: - Chuyện này nói trắng ra là muốn từ miệng Vi Đoàn moi ra tin tức. Nhưng mà quan trọng chính là nàng ta biến đâu rồi, hiện tại có Vi thị cùng Vũ Tam Tư che chở. Xem ra, phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn mới được.
- Nhưng mà đại ca à!
Lý Long Cơ biết Tần Tiêu cùng Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ không được bình thường, nên ở trước mặt nàng thì không kiêng kị xưng hô: - Huynh đệ có nói cũng vô ích, chuyện này cũng chỉ là việc nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ biết, cũng không có liên quan gì lớn. Ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà gây huyên náo lớn, đắc tội đến Vi thị cùng Vũ Tam Tư.
- Ta tất có chuẩn mực, ngươi cứ yên tâm đi.
Tần Tiêu tràn đầy tự tin cười cười, vỗ vỗ cánh tay Lý Long Cơ: - Mẫu thân của ngươi không phải mẫu thân của ta hay sao? Mà chuyện tìm mẫu thân là việc nghĩa kinh thiên động địa. Việc này, ta sẽ nghĩ ra biện pháp xử lý tốt.
Thượng Quan Uyển Nhi nói khẽ: - Cẩn thận một chút là tốt rồi. Hiện tại bên trong triều định, khẳng định sẽ vô cùng loạn. Hơi vô ý một chút, sẽ rước lấy phiền toái. Nếu không thì để ta, xem ra chỉ còn cách để ta tiến cung đến bên cạnh Võ Hoàng thôi, thứ nhất có tránh tị hiềm mang phiền toái đến cho ngươi, thứ hai cũng để xem có thể phát hiện ra một ít manh mối hữu dụng để trợ giúp điện hạ tìm kiếm di hài Đức phi đó.
Tần Tiêu nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi có thể sánh với hoa đào, thần sắc trên mặt hắn kiên định, chậm rãi khẽ gật đầu: - Được rồi, ngày mai ta liền hộ tống ngươi hồi cung, chỉ cần ngươi nói vì tránh loạn nên chạy ra khỏi cung, nên được ta cứu. Chỉ có điều, nếu ngươi đi lần này thì ba người các nàng sẽ thiếu một mình ngươi rồi?
Bỗng nhiên Lý Long Cơ mặt tươi như hoa: - Không liên quan tới ta nha!
Tần Tiêu cùng Thượng Quan Uyển Nhi đồng thời khinh bỉ hừ một tiếng, Tần Tiêu mắng: - Vừa rồi còn ra mấy phần bộ dáng hiếu tử, hiện tại đảo mắt một cái liền lộ ra nguyên hình rồi
Lý Long Cơ cười nói: - Chính sự là chính sự, chơi là chơi, hai người sao có thể nhầm lẫn như vậy được chứ! Đại ca, ta nhìn mạt chược hơi có hứng thú, chuyện đá cầu này trước hết cứ để đó đã, hiện giờ phải hiểu cách chơi thứ này cái đã rồi hãy nói sau, hắc hắc!
Tần Tiêu thở dài một hơi, lắc đầu: - Uyển Nhi, ta thật sự ngày càng không nỡ để ngươi đi. Ngươi xem, ngươi đi lần này, trên đời này liền thiếu đi một con bạc rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi mở trừng hai mắt, phẫn nộ nói: - Còn có nguyên nhân nào khác nữa hay không?
- Khụ!
Lý Long Cơ cố ý ho một tiếng rồi nhanh chóng chạy, quay đầu lại ném một câu: - Ta tìm Tiên nhi lãnh giáo kỹ năng chơi bài, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục!
Đợi Lý Long Cơ chạy thật xa, Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói: - Ta biết rõ, hiện giờ trong lòng của ngươi, chỉ có mỗi Tiên nhi mà thôi. Ta cũng không trách ngươi đâu... Chỉ huy vọng một đều, ngươi đừng quên ta là được.
- Làm gì có!
Tần Tiêu có chút xấu hổ cười nói: - Không có khả năng! Ta đã đáp ứng ngươi rồi mà, thêm một ít thời gian nữa, ta sẽ đón ngươi trở về.
Thượng Quan Uyển Nhi ưu thương lắc đầu: - Kỳ thật ta biết rõ, mặc kệ ta ở bên cạnh ngươi, nhưng vẫn không thể cùng ngươi gặp nhau, trong lòng ngươi nghĩ đến cái gì nhiều nhất, vĩnh viễn không thể nào là ta. Đây là một sự thật không có cách nào thay đổi được. Tuy rằng ta cũng rất yêu mến Tiên nhi, nhưng mà... Yêu chính là ích kỷ, ta càng thêm hy vọng, trong lòng ngươi nghĩ đến hơn một nửa là ta. Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, ta cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, hoặc nói cho cùng cũng chỉ là hy vọng xa rời mà thôi. Tiên nhi là nữ tử vô cùng tốt, đừng có nói là nam nhân, đến ngay cả ta cùng Mặc Y và Tử Địch, các nàng đều vô cùng yêu mến nàng ấy.
Trong nội tâm Tần Tiêu vừa mới căng thẳng một chút, hiện giờ cuối cũng trầm tĩnh lại: may quá may quá, cuối cùng Thượng Quan Uyển Nhi cũng là nữ tử biết thư đạt lễ, sẽ không giống với người đàn bà chanh chua đại náo hậu viện để tranh giành tình nhân.
- Ngươi cũng nên nói chuyện đi chứ!
Thượng Quan Uyển Nhi thẹn thùng dậm chân xuống đất - Sao lại giống với cái đầu gỗ vậy, chỉ để một mình ta nói chuyện là sao?
Tần Tiêu cười ngây ngô vài tiếng ha ha: - Không có gì để nói cả. Uyển Nhi, ta biết rõ tình ý của ngươi đối với ta, ta cũng sẽ không thấy thẹn đối với ngươi nữa. Cũng chỉ một câu nói kia, ngươi có thỏa mãn không?
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong, nhẹ nhàng tiến đến gần Tần Tiêu vài bước, chậm rãi dựa vào người hắn, rồi khẽ ngầng đầu lên, nhắm mắt lại.
Tần Tiêu cảm giác một hồi hương thơm tươi mát cùng với mùi thơm mê ngươi của cơ thể đang bay vào mũi hắn, không khỏi nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ hôn một cái ở trên môi nàng.
Âm thanh của Thương Quan Uyển Nhi như nỉ non: - Ta sẽ chờ ngươi, Tần đại ca. Một mực đợi ngươi.
Làm người giỏi cách che dấu tai mắt người ngoài thì sẽ bớt bị chỉ trỏ dòm ngó, Tần Tiêu lần đầu tiên ngồi trên một chiếc xe ngựa màn trướng rủ dài hơi bị phô trương, để Thượng Quan Uyển Nhi đội cái mạn che mặt mà cung nhân hay đeo lúc xuất hành, phủ dài rủ xuống tới cổ, lúc này mới yên tâm dẫn nàng đi về phía Hoàng thành.
Theo như quy củ của triều đình quy định, quan viên từ ngũ phẩm trở lên tam phẩm trở xuống, đều là ngồi trên chiếc xe hơi bị phô trương này. Thời điểm tiến vào Hoàng thành, cũng sẽ hiếm khi bị kiểm tra, Chỉ là bình thường Tần Tiêu không có thói quen ngồi xem mà luôn luôn cưỡi ngựa. Thủ thành vệ binh thấy là xe của đại thần, cũng không dám gặng hỏi gì nhiều, nhìn thoáng qua lệnh bài là liền cho vào thành, cuối cùng cũng bình yên vô sự vào cửa Chu Tước của Hoàng thành.
Tần Tiêu cũng không có dừng lại ở Đông Cung, mà trực tiếp dẫn Thượng Quan Uyển Nhi xuyên qua Cung Thái Cực, tiến tới Đại Minh Cung đi vào trước Trường Sinh Điện. Lúc này phụ trách phòng vệ chính là Vũ Lâm Vệ Kính Uẩn tướng quân, nhìn thấy Tần Tiêu từ phía xa liền chạy tới nghênh đón, cười ha hả:
- Tần tướng quân sao hôm nay có lòng như vậy, đến yết kiến Võ Hoàng phải không?
- Đúng vậy, Kính tướng quân cũng cực khổ quá rồi.
Tần Tiêu nói ứng phó:
- Võ Hoàng đối với ta ân trọng như núi, ta không thường yết kiến để hỏi thăm sức khỏe ngài, trong nội tâm của ta cũng không được thoải mái.
Kính Uẩn nhìn thoáng qua Thượng Quan Uyển Nhi đằng sau lưng Tần Tiêu một chút, nhìn xuôi theo cái mạn che mặt nhưng cũng không thấy rõ dung mạo, cố tình hỏi một câu:
- Tần tướng quân đến thăm Võ Hoàng, còn dẫn theo người nữa sao.
- A, là muội muội của ta. Lần trước cùng Võ Hoàng nói chuyện phiếm. Võ Hoàng có nói muốn gặp được nàng, vì vậy hôm nay ta liền dẫn nàng đi theo.