Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 274: Đột Quyết Khiêu Khích (1)

- Cái khác không nói, ngắn ngủn hai tháng tướng quân có thể làm cho công tử quân thoát thai hoán cốt, phần năng lực này thật sự là đương thời hiếm thấy.

Tần Tiêu vẫn thuận miệng đáp lại, trong nội tâm thầm nghĩ: tốt cho Cao Lực Sĩ, theo ý của ngươi đã nhìn trúng tiềm lực của ta rồi? Ngươi tiểu tử này, không đầu thai tới thế kỷ hai mươi mốt đầu cơ cổ phiếu đi, thật sự là lãng phí nhân tài! Dùng bộ dạng nhanh mồm nhanh miệng này của hắn, muốn làm gì thì mọi việc đều thuận lợi, thật đúng là không phải việc khó. Hắn hiện tại nói với ta chuyện này cũng là " vật tận kỳ dụng (*xài cho đúng tác dụng) " a, tuy ta bây giờ chỉ là Lục Suất tướng quân đông cung nho nhỏ lại có thể muốn kéo giao tình, cũng giống như hắn từng làm với Lý Long Cơ, đúng là giảo hoạt...

Hai người cứ nói chuyện phiếm như thế cũng hơn một canh giờ. Giọng nói của Cao Lực Sĩ êm nhẹ đang lôi kéo làm quen với Tần Tiêu. Dù sao Cao Lực Sĩ bây giờ đang ở trong cung đình, là người bên cạnh hoàng đế, Tần Tiêu không có lý do đắc tội và lãnh đạm hắn. Về phần sau này thế nào thì có trời mới biết! Ai còn có thể đoán trước tên Cao Lực Sĩ này ngày sau quyền nghiên vua và dân cơ chứ?

Sáng ngày thứ hai Tả Vệ Suất doanh nhổ trại rời đi, Tần Tiêu cưỡi ngựa quay về kinh thành.

Tần Tiêu vừa mới tới Tả Vệ Suất phủ, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm trà, Lý Trọng Tuấn thái tuế đã tới gọi to:

- Tần tướng quân đâu rồi? Người ở nơi nào?

Tần Tiêu khoát tay, nhìn thấy bọn người Lý Tự Nghiệp cười nói:

- Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Vệ Vương đến chắc là chuyện tốt.

Bọn người Lý Tự Nghiệp vừa mới lui ra ngoài Lý Trọng Tuấn đã xông vào trong phủ Tả Vệ Suất, hoảng hốt chạy tới trước mặt Tần Tiêu, cảm thán một tiếng nện vào bàn:

- Xong, toàn bộ hết rồi! Lão tử thật sự xong đời rồi.

Tần Tiêu có chút buồn cười, nghĩ thầm: chạy tới chỗ của ta phát bực cái gì? Còn có chuyện gì có thể làm cho thái tuế gia này bực mình như vậy?

Tần Tiêu vui vẻ, nói:

- Điện hạ, hôm nay có rảnh đi tới đông cung làm gì? Đã xảy ra chuyện quỷ khóc thần sầu gì sao, khiến cho Vệ Vương lại kinh hoàng như vậy?

Lý Trọng Tuấn rũ đầu, khoát khoát tay, nhìn hắn thương tâm nói không ra lời.

Tần Tiêu cười nói:

- Hẳn là vì nha đầu Tử Địch sao?

- Không phải! Nha đầu kia căn bản không chịu gặp ta, mỗi ngày như thế nên ta quen rồi.

Lý Trọng Tuấn nhìn hắn lúc này muốn khóc.

- Lần này nha, ta chạy trời không khỏi nắng rồi, hảo huynh đệ, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp giúp ta!

Tần Tiêu ngạc nhiên nói:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, điện hạ có gì nói mau đi.

Lý Trọng Tuấn thở dài một hơi, thương tâm nói ra: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Hai tháng trước Đột Quyết Mặc Hạ Khả Hãn phái người đến nghị hòa với Đại Chu. Mà sứ thần chết tiệt ăn chùa ở chùa thì không nói đi, hắn lại nghĩ ra chủ ý cùi bắp, nói là phải gả con gái của Mặc Hạ cho hoàng thân để nghị hòa, xem như tỏ vẻ thành ý, mẫu thân của ta nha, thái tử hiện tại có hai đứa con, đệ đệ của ta hiện tại còn chưa được mười tuổi nên đây không phải đang giết ta sao? Loại nữ nhân này dễ lấy như vậy? Cả ngày uống sữa dê mà lớn lên, không có người nào uống sữa mẹ cả, sữa bò, sữa dê toàn thân mùi khai, vài năm không tắm rửa, nói không chừng còn tráng kiện hơn cả Lý Tự Nghiệp. So với Thiết Nô còn đen hơn! Lão thiên gia, không phải đang chơi ta sao? Lý Trọng Tuấn ta phong lưu phóng khoáng phải kết hôn với lão bà như vậy sao!

Lý Trọng Tuấn nói vô cùng thê lương. Lải nhải nước bọt bay loạn. Tần Tiêu nghe một nửa thật sự nhịn không được, cười ha hả:

- Điện hạ, đây là chuyện tốt nha! Người ta tốt xấu gì cũng là công chúa của một nước!

- Mả mẹ nó, ngươi bây giờ đầy hơi nên nói móc ta à?

Lý Trọng Tuấn oán hận mắng lên.

- Nếu ta đem lão bà này làm chánh phi của vương phủ thì làm gì còn ngày tốt lành nữa? Người Đột Quyết này đều là lang sói, tùy thời lại đi khai chiến với Đại Chu. Cuộc chiến này đánh nhau ta bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió! Còn nữa, dứt bỏ không nói, ta hiện tại còn chưa lập người nào làm phi, trong ngày còn tiêu sái khoái hoạt đã nghiện rồi! Lấy lão bà lang sói quay về thì cả ngày sẽ bị léo nhéo bên tai; về đến nhà, khí lực so với ta còn lớn hơn, nếu nàng ta cưỡi ngựa còn lăng nhục ta tới hừng đông... Trời ạ, huynh đệ, nghĩ tới chuyện này ta không còn hy vọng gì nữa rồi! Lần này ngươi không giúp ta thì ta sẽ trốn không ra gặp người nữa.

Tần Tiêu cười hàm răng cũng mỏi nhừ cay mũi, Lý Trọng Tuấn này thật sự có ý tứ. Chiếu theo lời hắn nói thì nữ nhân Đột Quyết vô cùng bưu hãn, mà nữ nhân như vậy sẽ lên giường của quận vương.

Lý Trọng Tuấn vừa vội vừa tức, xông lên véo cổ của Tần Tiêu:

- Còn cười! Lão tử không để yên cho ngươi!

Tần Tiêu cười lớn né tránh, thật vất vả cố nén ý cười:

- Điện hạ, ngươi đừng có gấp, trước tiên ta hỏi rõ mấy chuyện mới nghĩ biện pháp giúp ngươi được!

Lý Trọng Tuấn gấp khó dằn nổi:

- Hỏi đi, ngươi muốn biết cái gì?

Tần Tiêu suy nghĩ một chút, nói ra:

- Đầu tiên sứ thần Đột Quyết khẳng định sẽ không mang công chúa tới, đúng không?

- Như thế.

Lý Trọng Tuấn gật gật đầu, nói:

- Những lão hồ ly trên thảo nguyên này còn không dễ thương lượng công việc như vậy, hắn không muốn mang công chúa tới để làm bản thân bị động.

Tần Tiêu nói tiếp:

- Sau đó thì sao, điện hạ vừa rồi cũng nói Đột Quyết cùng Đại Chu tùy thời đều có khả năng khai chiến. Hơn nữa cho dù không khai chiến Đột Quyết là dân tộc du mục không xâm lược thì không cách nào duy trì sinh kế. Cho nên lần này bọn họ chủ động đi tới giao hảo khôn ngoài mấy nguyên nhân.

- Ngươi kéo chuyện ra xa vậy làm gì? Bây giờ cầu ngươi giúp ta từ hôn đấy, cũng không phải hai thừa tướng trao đổi chuyện quốc gia đại sự!

Lý Trọng Tuấn hơi ngáp nói ra:

- Hoàng đế tìm thái tử đi thương nghị chuyện này, đoán chừng hai ngày này ý chỉ sẽ hạ xuống. Nếu ngươi không giúp ta sớm thì chuyện này xong rồi.

- Đừng nóng vội đừng nóng vội, chuyện này không có biện pháp nhanh như vậy.

Tần Tiêu mang chén trà đưa cho Lý Trọng Tuấn, lại bảo hắn an tâm một chút.

- Mấy nguyên nhân trong đó đơn giản là gần đây biên cảnh Đại Chu canh phòng quá nghiêm, người Đột Quyết khó kiếm được chất béo gì, bản thân lại đang trong thời kỳ suy yếu; còn nữa, khả năng trong nước xảy ra vấn đề, lo lắng Đại Chu xâm lấn quy mô. Sau đó mới nghĩ ra biện pháp chủ động nghị hòa. Bọn chúng biết rõ đại Chu ta khai chiến thì không sợ bất cứ kẻ nào, nhưng vẫn luôn dĩ hòa vi quý, an dân dưỡng tức, Vũ Hoàng bệ hạ bao năm qua dụng binh với Đột Quyết hiệu quả không rõ ràng, cố tình nghị hòa. Vì vậy cử động này nhất định thành công. Về phần Mặc Hạ thành ý hay không vậy thật khó nói. Ngay cả bệ hạ cũng nghĩ ra vấn đề này, Mặc Hạ lão hồ ly sẽ dễ nói chuyện vậy sao? Vạn nhất hai nước lại đánh nhau chẳng phải là đem con gái của mình đẩy vào hố lửa sao?