Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 267: Tuyển Chọn Nghiêm Khắc (2)

Người binh lính này nhìn thấy mấy tướng quân đều ngay ngắn nhìn qua hắn, trong nội tâm có chút nhút nhát ngoan ngoãn đứng ở bên trái doanh trướng, phía sau là tấm gỗ lớn.

Tần Tiêu cũng không nói nhảm, đặt mũi tên lên cung nhanh chóng bắn đi.

"Soạt" một tiếng. Mũi tên này bay xoẹt qua bên tai của binh sĩ này, đuôi tên rung động " ông ông ".

Người binh lính kia lập tức con mắt trắng bệch, hai chân mềm nhũn. Co quắt ngã xuống.

Tần Tiêu lắc đầu:

- Kéo đi ra ngoài, đứng ở sau trướng, đào thải. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hình Trường Phong bên cạnh sợ hãi nói:

- Đại suất, biện pháp lựa chọn này quả thực có chút dọa người. Ngày hôm qua thời điểm ngươi thử ta nếu không phải Trường Phong tràn ngập tin tưởng tiễn thuật của đại suất, đồng thời tin tưởng đại suất sẽ không làm ta bị thương, cũng sẽ sinh lòng sợ hãi trốn đi rồi.

Tần Tiêu lắc đầu cười khổ nói:

- Bộ đội đặc chủng trọng yếu nhất chính là tố chất tâm lý. Nếu như chỉ dọa một chút đã có bộ dáng như vậy thì chơi cái gì nữa? Tên binh sĩ này dũng khí quá kém. Mang tên khác vào.

Một binh sĩ khác tiến vào, cùng như lúc trước đứng ở trước tấm ván gỗ.

Tần Tiêu bắn mũi tên tới chọc vào nách của hắn. Binh sĩ hơi run người một cái nhưng phản ứng không quá lớn.

Nhưng mà lại nghe mùi khai.

- Đại suất, thằng này đái ra quần...

- Đi ra ngoài, đi ra ngoài!

Thứ ba đúng là không có chút sợ hãi, thậm chí còn rút mũi tên đưa tới trước mặt của Tần Tiêu, nói:

- Đây là tên của đại suất.

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Không sai, có chút dũng khí. Nói cho ta biết trước khi nhập ngũ ngươi làm cái gì?

- Tiểu nhân là giang hồ chơi xiếc ảo thuật. Đầu nhập vào quan lại thân thích và được đề cử tiến vào Tả Vệ Suất.

- Biết chữ không? Biết bơi không?

- Xem qua một ít thi văn, đi diễn nghệ ở Giang Nam cũng biết chống thuyền bơi lội.

Tần Tiêu thoả mãn đứng dậy, đi vòng quanh tên Tại binh sĩ này một vòng, nói:

- Luyện võ chưa?

- Hồi bẩm đại suất, xác thực đã luyện qua một chút. Đi giang hồ dùng phòng thân.

- Học được mấy thứ gì?

- Thiếu Lâm quyền, trướng thối đều biết một chút.

- Vậy thì tốt.

Tần Tiêu nhìn Hình Trường Phong vẫy tay, nói:

- Vị này từng là bôi khoái huyện Trường An, hiện tại chính là Hình tướng quân. Ngươi đánh hắn hai chiêu.

- Tiểu nhân không dám!

- Ít nói nhảm, ngươi đánh thắng hắn thì ngươi chính là tướng quân, hắn sẽ trở thành tiểu tốt.

- Tiểu nhân đúng là không dám!

- Lớn mật! Dám vi phạm quân lệnh!

Tiểu tốt cắn răng một cái:

- Hình tướng quân, tiểu nhân, đắc tội!

Dứt lời, một quyền đánh về phía Hình Trường Phong. Hình Trường Phong một chiêu bắt được quả đấm của hắn, cười khổ lắc đầu:

- Gạt người, không có tập qua võ công. Bước chân phù phiếm, ra quyền vô lực, hô hấp thù ứ động, đan điền hư không.

Tần Tiêu vỗ bàn một cái, quát:

- Lớn mật! Kéo ra ngoài đánh hai mươi quân côn! Lại dám lừa gạt thủ trưởng, đi lại trên giang hồ nhiều đã trở nên gian xảo!

Tiểu tốt cuống quít quỳ xuống:

- Đại suất tha mạng! Tiểu nhân nhất thời hồ đồ. Tiểu nhân thật sự muốn đi theo đại suất học chút bổn sự, cầu đại suất tha mạng!

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm nghĩ: võ công nội tình thế nào cũng không phải trọng yếu. Thằng này ngược lại cũng có chút dũng khí, cũng là kẻ dối trá linh tinh. So với những kẻ khờ không đầu óc thì hơn mấy phần.

- Vậy thì tốt, bổn tướng hỏi ngươi. Vì sao lại tham gia quân ngũ? Muốn lăn lộn theo bổn tướng, học bổn sự sau này muốn làm cái gì?

Tiểu tốt nhanh chóng đáp:

- Hảo nam nhi phải tham gia quân ngũ. Học bổn sự của đại suất thì cả đời theo đại suất ra sa trường giết giặc, dương danh lập vạn, vinh hoa phú quý.

Tần Tiêu cười lạnh: kỳ thật, là tiểu nhân... Nhưng mà tiểu nhân cũng có tác dụng của tiểu nhân. Chỉ cần trung thành với ta thì có giá trị.

Tần Tiêu nói:

- Được rồi, ta sẽ phá lệ thu ngươi. Nhưng mà đi vào bộ đội đặc chủng phải học được chuyện đầu tiên chính là trung tâm tuyệt đối và phục tùng. Nếu có vi phạm tùy thời sẽ bị xóa tên, hoặc là bị trọng phạt, thậm chí sẽ bị quân pháp xử quyết. Điểm này ngươi tốt nhất nên biết rõ ràng. Đến lúc đó hối hận không kịp.

Tiểu tốt quỳ rạp xuống đất, dập đầu như bằm tỏi:

- Tạ đại suất! Tiểu nhân nhất định trung tâm như một, thề sống chết thuần phục!

Tần Tiêu phất tay, nói:

- Hình tướng quân, trước dẫn hắn ra doanh trại dự bị đi, Điền Tướng quân, tiếp tục mang người vào đây.

Hai người đi rồi Vạn Lôi cúi đầu xuống, nói khẽ:

- Đại suất, ngươi này là tiểu nhân, cho vào...

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Người có nhiều loại, phi đao có ngắn dài. Người khác nhau sẽ có giá trị khác nhau. Mấu chốt ở chỗ chúng ta lợi dụng như thế nào, tránh mạnh tìm yếu. Không phải có câu nói sao, hải nạp bách xuyên. Phải có lòng dạ lớn. Kẻ làm tướng trước tiên phải tiếp nhận khuyết điểm ý chí của thuộc hạ, chỉ như vậy mới phát huy ưu điểm của thủ hạ.

Vạn Lôi mở to hai mắt giống như bừng tỉnh, nhẹ giọng thì thầm:

- Hải nạp bách xuyên, lòng dạ lớn, kinh điển, kinh điển...

Trong nội tâm Tần Tiêu cười trộm: lại ăn cắp câu nói của Từ đại nhân rồi, thật sự có lỗi a...

Trong thời gian cả ngày ba trăm sĩ tốt. Cuối cùng cũng chọn qua một lần. Tần Tiêu dùng hết các loại thủ đoạn thí nghiệm dũng khí, thân thủ, học thức cùng tâm chí của bọn họ. Trải qua chọn lựa nghiêm khắc có một trăm người trúng tuyển.

Những người không trúng tuyển đã đi lĩnh tiền thưởng than thở quay trở lại Tả Vệ Suất. Tần Tiêu mang theo trăm người còn lại tụ tập lại bắt dầu phát biểu.

- Đầu tiên chúc mừng các huynh đệ thông qua lần tuyển chọn đầu tiên, trở thành người dự bị tham gia đặc huấn. Nhưng mà trong số các ngươi sẽ không ngừng bị loại bỏ. Tình huống cụ thể như thế nào phải xem ngộ tinh của các ngươi và hiệu quả huấn luyện. Đi vào trong doanh đặc chủng thì chứng tỏ các ngươi là tinh anh, là vũ khí bí mật của Tả Vệ Suất. Đầu tiên các ngươi phải học được trung tâm cùng phục tùng. Ở chỗ này điều quân lệnh thứ nhất là: trưởng quan chính là tướng lĩnh đầu lĩnh của các ngươi, vĩnh viễn là đúng. Mệnh lệnh là phải chấp hành. Vĩnh viễn không được hoài nghi. Nghe rõ ràng chưa?

- Nghe rõ ràng!"

Một trăm tên lính cùng rống to.

- Vậy thì tốt.

Tần Tiêu tự nhiên nói ra.

- Toàn thể cởi hết quần áo, hôm nay đứng đây một đêm, không cho phép ngủ, không cho phép di động nửa bước, tay cũng không thể lộn xộn. Làm không được đào thải.

Bọn binh lính mắt trợn trừng: đây là quân lệnh gì?

Tần Tiêu cũng không nói gì thêm, xoay người thản nhiên đi trở về trong doanh trướng, cởi áo giáp ngã đầu nằm ngủ. Bên cạnh có Điền Trân, Vạn Lôi cùng Hình Trường Phong cũng không dám hỏi nhiều, tự giác đứng cùng một chỗ với các binh sĩ cởi sạch quần áo của mình, đứng ở cùng một chỗ không chút nhúc nhích.

Tần Tiêu mở to mắt nhìn qua đám người đang cởi truồng kia.

Vào đêm thì mát mẻ. Nhưng mà mũi thì rất nhiều. Tần Tiêu căn bản không có chìm vào giấc ngủ, hắn lẳng lặng đứng bên cạnh soái trướng ở phía sau nhìn qua những tướng sĩ này.

Tất cả mọi người đều đứng thẳng. Nhưng mà có ít người không chịu nổi muỗi đốt nên thỉnh thoảng thò tay vỗ một cái, hoặc là gãi gãi ngứa.