Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 162: Người nào ngăn cản ta đều chết!! (3)

Tần Tiêu đứng thẳng người:

- Ta khinh thường ngươi nên không thèm dùng tay đánh ngươi. Một cước vừa rồi, ta thay mặt Hổ Vạn Cầu thưởng cho ngươi. Ngươi lợi dụng hắn dùng tấm lòng nghĩa khí để đi lừa gạt, quả thực là người cực kỳ vô sỉ khiến ta chán ghét!

- Ta nhổ vào! Ngươi mà cũng dám đi giáo huấn người khác!

Vi Đình từ trên mặt đất nhổm dậy, hung hãn vung đao chém tới một lần nữa.

Lần này Tần Tiêu không có phản công lại, lúc cây đao gần tới trước mặt, liền uốn éo cái eo giống như ảo ảnh, khó khăn lắm mới nhìn thấy được đầu đao, hiện đang tiến tới vị trí là trước ngực của Vi Đình!

Vi Đình quá sợ hãi, đang chuẩn bị nhảy ra, không ngờ Tần Tiêu cười lên mấy tiếng, dùng tay chưởng thay đao, chém tới tấp vào cổ tay cầm đao của Vi Đình.

Một tiếng

-cộp!

giòn tan vang lên, Vi Đình chật vật rút lui mấy bước, Hồ Nguyệt Loan Đao cũng bị rơi xuống đất, cổ tay thì bị chặt, ngón tay co rút thành một đoạn giống như cái chân gà, đang kịch liệt run rẩy.

-Ngươi…

Vi Đình tím tái cả mặt, oán độc trừng mắt nhìn Tần Tiêu.

Tần Tiêu vung tay áo, như một cây thiết thương đứng sừng sững trước mặt Vi Đình:

- Vừa rồi, ngươi dùng chính cái tay này, cây đao này, làm Mặc Y cùng Tử Địch bị thương phải không? Chắc hẳn, lúc trước ngươi chắc cũng dùng phương thức như vậy, vụng trộm phái sát thủ đến giết Hổ Vạn Cầu! Hiện tại ta cho ngươi biết cái gì gọi là báo ứng!

Vi Đình chán nản đặt mông ngồi trên mặt đất:

- Đừng đánh nữa. Ngươi giết ta đi!

Tần Tiêu cười lạnh:

- Hạng người vô sỉ bỉ ổi như ngươi cũng không đáng để Tần mỗ ta tiếp tục ra tay!

Tần Tiêu còn chưa dứt lời, tay kia của Vi Đình lại thình lình ra ám chiêu, vài đạo ánh sáng vừa nhanh vừa hiểm tiến thẳng về phía Tần Tiêu.

Tần Tiêu nhanh chóng giơ tay phải lên, dùng tay chụp được rất nhanh mấy đạo ánh sáng kia rơi vào tay Tần Tiêu! Vi Đình quá sợ hãi, lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, dùng tay trái nắm Hồ Nguyệt Loan Đao ở trên mặt đất lên, che ở trước ngực.

Tần Tiêu nhìn cương châm trong tay, liếc mắt nhìn Vi Đình vài lần, khinh miệt nói:

- Là Hỏa Trúc Xà Nhi sao?... Có một việc ta quên nói cho ngươi biết. Mặc Y đã sớm dùng ám khí này với ta rồi, hơn nữa lúc ấy nàng dùng càng thêm tinh diệu hơn so với ngươi, nhưng cũng phải thất thủ. Loại thủ đoạn hạ lưu này của ngươi, đối với Tần mỗ ta cũng vô dụng.

Vi Đình đã triệt để tuyệt vọng, chó cùng bứt giậu đứng dậy hét to:

- Lão tử liều mạng với ngươi!

Tay trái vung đao bổ về phía Tần Tiêu. Tần Tiêu cười lạnh, đợi cho cây đao của hắn lao tới trước người, đột nhiên một phát bắt được cổ tay trái của hắn, một tiếng hét chói tai vang lên, cổ tay của hắn đã bị bẻ gãy! Sau đó, Tần Tiêu nghiêng ngươi phi tới, xoay người đá lên mặt Vi Đình một cước.

Cái tát này là trả thù thay cho Tuân Lệ Lệ!

Đá xong một cước, thân hình Tần Tiêu không dừng lại, đá tiếp một cái khác, tiếp tục bên mặt kia của Vi Đình.

Thay Mặc Y, Tử Địch đánh ngươi!

Thân hình Tần Tiêu nhanh như gió, ra chân đá như bão tố!

Thay dân chúng Ngạc Châu đánh ngươi!

Thay Từ Tiểu Nguyệt đánh ngươi!

Thay Nghĩa Hưng Vương, Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức quất ngươi!

Lúc này miệng Vi Đình đã phun ra cả đống máu tươi đầu óc choáng váng, gầm mấy câu mơ hồ nghe không rõ:

Lão tử không có đắc tội với mấy người kia!

Thay Trương Tam Lý Tứ Vương Ngũ Triệu Lục đánh chết tên vương bát đản nhà ngươi!

Sau khi bị liên hoàn đá, miệng Vi Đình toàn là máu còn mặt xưng phù lên như đầu heo, ầm ầm một tiếng đụng vào tường, thân thể mềm nhũn té xuống đất, trên mặt giống như bị nướng thành đường đỏ, thành một viên đường cháy khét.

Tần Tiêu đứng ở chỗ đó, cảm giác trong lòng giống như đã giải được hận, mấy ngày qua phải đè nén oán khí, cuối cùng hôm nay cũng được phóng ra, hiện giờ không tự chủ được mà thở gấp.

Lý Trọng Tuấn đi tới, vỗ vỗ bả vai Tần Tiêu:

- Huynh đệ, đã buông lỏng được chưa. Ta cũng biết mấy ngày nay, áp lực của ngươi rất là lớn. Nhưng hiện tại, chúng ta còn nhiều chuyện trọng yếu phải làm.

Tần Tiêu khẽ gật đầu, không có ý nở nụ cười:

- Điện hạ, đã để cho ngài chê giễu rồi... Tần Tiêu rồi, kỳ thật tâm huyết của ta cũng chỉ là mãng phu vọng động!

Lý Trọng Tuấn cười ha ha:

- Đường đường là Võ trạng nguyên thiên hạ, nếu không có tâm huyết mới khiến cho người ta chê cười đó! Huynh đệ, ngay lúc này ngươi có thành đại anh hùng của cả Giang Nam đó! Tiền đồ vô lượng! Người đâu, mau trói Ngô Hưng Quốc lại cho ta, trông coi thật nghiêm cho ta!

Tần Tiêu hít sâu mấy hơi, đảo mắt đánh giá bốn phía, trong lòng không khỏi dâng lên một lỗi buồn vô cớ. Hồi tưởng lại lúc mới đến Giang Nam này, có khi nào nghĩ tới mình sẽ trải qua sự việc động trời như thế này chứ.

Trong đình viện đã biến thành A tỳ địa ngục, bốn phía đều là những thi thể ngổn ngang lộn xộn. Từng đám máu tươi đem phiến thổ địa nơi này nhộm thành một màu đỏ chói. Dưới mái hiên mưa chảy xuống đất khiến nơi này biến thành một bãi bùn, chảy lênh láng cũng không phải là dòng nước thanh tịnh mà là một màu đỏ tươi của máu.

Lý Trọng Tuấn nhìn thân hình Tần Tiêu đẫm máu trông như một ác quỷ, không khỏi cười nhẹ:

- Huynh đệ, cho dù là người từ lò mổ heo đi ra, cũng không thể giống một người đầy máu như ngươi đâu. Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, tắm rửa sạch sẽ, sau đó, sẽ có một người quen biết cũ tới thăm ngươi.

- Người quen biết cũ sao? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tần Tiêu nghi hoặc nhìn Lý Trọng Tuấn, trong lòng nghĩ thầm: chẳng lẽ, Lý Trọng Tuấn đã tìm được Lý Tiên Huệ rồi sao?

Tần Tiêu chắp tay:

-Vâng, điện hạ.

Một lát sau, cửa ra vào vang lên một tiếng gõ nhẹ, Tần Tiêu động cũng không muốn động:

-Cửa không đóng, vào đi.

Trên đầu vai của Mặc Y cùng Tử Địch đều được băng bó cầm máu, đi vào trong nhà, nhất tề quỵ gối trước mặt Tần Tiêu, cung kính dập đầu.

Tần Tiêu vội vàng đứng dậy, giơ tay nâng hai ngươi đang bị thương đứng dậy:

- Các ngươi làm cái gì vậy! Mau đứng lên!

Hai tỷ muội cũng nhất định không chịu đứng dậy, ép đầu thấp xuống, cùng nhau kêu lên:

- Từ hôm nay trở đi, hai tỷ muội chúng ta sống là người của đại nhân, chết cũng là quỷ của đại nhân!

Tần Tiêu cười khổ:

- Nhất thời nói đùa mà thôi, không cần cho là thật đâu! Ở trong tình cảnh lúc đó, Tần Tiêu không thể không đáp ứng thỉnh cầu của các ngươi, Được rồi, sự việc đã xong rồi, việc này không cần nhắc lại nữa. Các ngươi, đều đứng lên hết đi!

Mặc Y ngẩng đầu lên, buồn bã và cảm kích nhìn Tần Tiêu:

- Đại nhân, hôm nay có máu tươi của mẫu thân ở đây, hai tỷ muội chúng ta thề độc thêm một lần nữa, sống là người của đại, chết cũng là quỷ của đại nhân. Nếu đại nhân không muốn chúng ta, chúng ta cũng chỉ đành kết thúc thôi!

- A, được được, ta đáp đứng các ngươi là được!

Tần Tiêu bất đắc dĩ nói ra.

-Các ngươi đừng có uy hiếp ta! Nếu để cho Hổ Vạn Cầu thấy ta khi dễ các ngươi như vậy, không chạy tới chém ta mới là lạ!

Hai tỷ muội cuối cùng cũng đứng lên, đứng hầu ở bên cạnh Tần Tiêu.