Khó trách khó trách, buổi sáng hôm nay nha đầu Tử Địch lại đi tới tìm ta, thần sắc quái dị muốn nói lại thôi, hơn phân nửa là có quan hệ tới chuyện này a!
Tần Tiêu đi vào trong phòng hai tỷ muội Mặc Y, phát hiện nơi này trang trí thật đẹp, nến đỏ lụa đỏ, mỗi thứ một đôi, cũng không có khác gì phòng hoa chúc.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất là hai tỷ muội này mặc tiện trang (* trang phục vẫn ăn mặc hàng ngày) đang ngồi ngay ngắn trên bàn, ánh mắt đánh giá Tần Tiêu.
Tần Tiêu đóng cửa phòng, vội ho một tiếng:
- Quy củ cũ. Các ngươi ngủ trên giường, ta ngủ trên ghế!
Mặc Y đứng dậy, đi đến bên người của Tần Tiêu, hơi cúi đầu xuống:
- Đại nhân, ngủ trên giường đi... Bằng không thì tỷ muội chúng ta thật xong rồi!
Tần Tiêu nghi nói:
- Có chuyện gì thế?
Mặc Y khẽ nâng đầu lên, lập tức lại cúi thấp đi, trên mặt thoáng chốc trở nên đỏ bừng:
- Có lẽ trong nội tâm của đại nhân cũng rõ ràng. Thời điểm Ngạc Châu phủ Thứ Sử đón dâu thì hai tỷ muội chúng ta làm sai chuyện, vốn nên bị Phượng tỷ khiển trách. Nếu không phải có danh tiếng của hồi môn này che chở thì đoán chừng tỷ muội chúng ta đầu thân một nơi rồi.
Tần Tiêu cười một cái, nói ra:
- Không có nghiêm trọng như vậy. Các ngươi chính là thủ hạ ái tướng của Phượng tỷ. Nàng làm sao giết các ngươi được.
Mặc Y chán nản lắc đầu:
- Mới không phải... Hổ lão quái là nguyên lão còn bị bọn họ giết, huống chi tiểu nhân vật như chúng ta chứ!
Tần Tiêu cũng thầm gật đầu, trong nội tâm nghĩ thầm: xem ra hai tỷ muội này còn không biết thân phận thật sự của mình, xem ra Phượng tỷ đều diễn Song Hoàng. Hơn nữa, hai nữ nhân diễn Song Hoàng này có một trong đó chính là mẹ ruột của các nàng... Ai, thật sự là phức tạp. Hai tỷ muội này thật đáng thương.
Tử Địch ngồi ở bên cạnh cắn cắn môi nghe hai người nói chuyện, lúc này từ trên ghế đứng lên, chạy tới bên giường, chạy tới trên giường, kéo chăn mền che từ đầu xuống mông. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Mặc Y cũng cúi thấp đầu đi tới bên giường, rút vào trong chăn, đem từng món quần áo trên người cởi ra, lúc này nàng trốn vào trong chăn.
Tần Tiêu thấy chuyện này liền dở khóc dở cười: còn có chuyện như vậy? Cùng hai tỷ muội này ở trên giường là có thể bảo trụ tánh mạng các nàng? Trên giường cứu người? Thật sự là kỳ văn!
Hai tỷ muội này không có nghĩ ngợi gì mặc cho người ta bài bố nhục nhã như vậy sao? Không nghĩ tới chuyện khác? Huống chi các nàng còn có thù cha chưa báo đấy!
Tuy từ biểu hiện này thì các nàng không có cảm giác tốt với phụ thân mình.
Hổ Vạn Cầu lão ca: bọn họ do ngươi bảo hộ mà lớn lên, ta làm sao nhẫn tâm đem hai con của ngươi cho người ta bài bố chứ?
Tần Tiêu đi đến bên giường, ngồi xuống bên giường vỗ nhẹ chăn mền.
Hai tỷ muội này vốn dùng chăn che đầu lại, lúc này thân thể đều run lên.
Tử Địch ló đầu ra ngoài:
- Đừng có đùa giỡn nữa! Tỷ muội chúng ta đã nhận mệnh rồi, coi như bị quỷ đè một đêm, ngươi lên đi, hừ!
Tần Tiêu thật sự nhịn không được cười ra tiếng:
- Ta nói hai tỷ muội các ngươi thật sự hoang đường không hợp thói thường. Trừ sợ chết còn nghĩ qua việc khác chưa?
- Ta nhổ vào, lại giáo huấn chúng ta! Ngươi cũng xứng...
Một bàn tay từ trong chăn che miệng Tử Địch. Mặc Y nửa ngồi dậy, chăn tụt xuống lộ da thịt lõa lồ ra ngoài, cúi đầu xuống nói ra:
- Đại nhân giáo huấn chúng ta rất phải, đúng là thầm nghĩ muốn sống. Đều do Mặc Y vô dụng, không thể chiếu cố tốt muội muội.
Nghe lời này Tần Tiêu nhíu mày, trong lòng nghĩ: không đúng! Hai tỷ muội này nói chuyện vô cùng ăn ý, xem ra thật sự có chuyện gạt ta.
Tần Tiêu suy nghĩ một chút, nhếch miệng cười nói:
- Ta biết rõ hai tỷ muội các ngươi đem Tần Tiêu ta trở thành thế hệ tham tài háo sắc. Mưu toan hi sinh thân thể cầu ta làm chuyện giúp các ngươi, đúng hay không?
Mặc Y không tự chủ thân thể chấn động, Tử Địch cũng từ trong chăn chui ra ngoài, còn kém xông lên che miệng của Tần Tiêu, lại bị tỷ tỷ kéo lại.
Tử Địch thấp giọng nói:
- Ngươi nói nhỏ đi! Lần trước chúng ta nói chuyện đã bị Phượng tỷ biết rõ, thiếu chút nữa chém bọn ta rồi đấy!
Tần Tiêu hiểu ý cười cười: hiểu rồi, quả là thế!
Mặc Y hơi chuyển động thân thể, tiến gần người của Tần Tiêu nói nhỏ vào tai của hắn:
- Đã bị đại nhân nhìn thấu, chúng ta cũng không che dấu. Không sai, chúng ta muốn đại nhân trợ giúp hợp lực giết Vi Đình!
Tần Tiêu giật mình nói:
- Sư phụ các ngươi?
Mặc Y cắn môi, mặt mũi tràn đầy hận ý gật gật đầu:
- Đúng! Nếu như đại nhân giúp bọn ta, tỷ muội chúng ta hai người sống là người của đại nhân, chết là quỷ của đại nhân. Vô luận đại nhân bảo chúng ta làm cái gì thì không oán hận câu nào!
Tử Địch cũng góp lời vào, vẻ mặt bức thiết gật gật đầu:
- Ân, lần này ta và tỷ tỷ giống nhau! Mỗi ngày đều bị quỷ áp, hoặc là ném tính mạng này ta cũng chịu!
Tần Tiêu ngạc nhiên sửng sốt.
Không nghĩ tới hai tỷ muội này vì chuyện báo thù lại có biểu hiện kiên quyết thế này. Chiếu theo lời của bọn họ thì các nàng vừa sinh ra không bao lâu đã bị Hổ Vạn Cầu ném vào trong Hỏa Phượng, có lẽ không có cảm tình gì với hắn mới đúng. Trái lại Vi Đình là sư phụ của các nàng, dưỡng dục các nàng nhiều năm như vậy, các nàng với sư phụ này chẳng lẽ không có chút cảm tình nào hay sao?
Mặc Y nhìn qua Tần Tiêu, ánh mắt to tròn lưu chuyển bốn phía, nói:
- Ta biết rõ đại nhân nghi hoặc. Kỳ thật những năm gần đây Hổ Vạn Cầu không có thể hiện trách nhiệm của phụ thân gì, nhưng mà cuối cùng vẫn là phụ thân. Hơn nữa chúng ta biết rõ hắn vụng trộm chiếu cố chúng ta. Sinh nhật hai chúng ta hắn từ ngàn dặm chạy tới để thăm chúng ta, lại sợ Phượng tỷ phái hắn đi làm việc. Những chuyện này chúng ta cũng hiểu. Hắn vẫn đem cảm tình vùi vào trong lòng. Bằng không sau khi hắn chết thì chúng ta cũng không có báo thù đâu. Đại nhân, ngươi biết không sau khi phụ thân chết thì hai tỷ muội chúng ta vụng trộm khóc không biết bao nhiêu nước mắt. Nhưng mà chúng ta khóc vì phụ thân bị xử tử, chúng ta còn sống đã là không tệ, vạn lần không dám tỏ ra bất mãn cái gì.
Trong nội tâm của Tần Tiêu nhịn không được co rút lại: xem ra tỷ muội này cũng giống như phụ thân Hổ Vạn Cầu, đều là dùng tình cảm sâu đậm, hơn nữa có thói quen đem tình cảm ẩn dấu trong lòng!
Tử Địch nghe được tỷ tỷ nói chuyện thì trong ánh mắt có nước mắt tuôn ra, âm thanh nghẹn ngào oán hận nói:
- Vi Đình là ngụy quân tử. Những năm gần đây hắn giả vờ hòa khí với chúng ta, kỳ thật hắn còn chỉ con lừa nói con ngựa với chúng ta, làm công cụ giết người cho hắn, khi nào đối đãi với chúng ta là người đâu? Chúng ta đã sớm hận không một đao giết hắn! Hiện tại hắn lại giết phụ thân của ta, ngươi nói chúng ta có thể buông tha hắn không? Vốn cho rằng hắn đã sớm chết rồi, không nghĩ tới hắn chỉ đổi gương mặt và sống rất tốt, còn cả ngày lắc lư ở trước mặt của bọn ta... Đáng hận là hắn và chúng ta đi theo quận chúa nhiều năm, đi vào Ngạc Châu thì nhất thời không nhận ra, bằng không đã dốc sức liều mạng với hắn rồi.