Kỹ thuật lái xe của Phượng Lưu rất tốt, lại thích đua xe tốc độ, rất nhanh đã đến khách sạn Phong Thành, vừa định đi thang máy lên lầu thì bị một cô gái trang điểm đậm kéo lại.

Phượng Lưu có đôi chút thích sạch sẽ, chịu không nổi nhất là hương nước hoa quá nồng, trước lúc bị giữ chặt đã lui ra một bước né tránh cánh tay kia.

Cô gái cũng biết quan sát sắc mặt, thấy vậy cũng không dựa vào gần nữa, ngược lại cách xa một chút: “Tiên sinh là Âu Dương Phong Lưu?”

“Ừm.” Phượng Lưu gật đầu, cảm thấy cô gái này cũng không tệ lắm.

“Vậy xin tiên sinh theo tôi đi.” Cô gái đi vào thang máy trước.

Phượng Lưu và cô gái rất dễ dàng tìm đến phòng 852, cô gái tra thẻ phòng, làm động tác mời vào.

“Cô không vào à?” Thấy cô gái chưa có ý cùng vào, Phượng Lưu thật ra không phải quá ngạc nhiên, cô gái này có chút bản lĩnh, nhưng cũng không phải quá lợi hại, hẳn không phải người muốn tìm hắn.

Cô gái cười cười, lắc đầu:“Tôi là tiếp viên ở đây, được vị khách ở phòng 852 yêu cầu mang tiên sinh tới nơi này.” Cô gái nói xong lời muốn nói thì bước giày cao gót bỏ đi. Phượng Lưu cũng không khó xử cô nữa, xoay người vào phòng.

Vào phòng, cảnh tượng bên trong thật ngoài dự kiến của Phượng Lưu, cũng không phải không bình thường mà là bình thường đến quỷ dị. Bởi, bên trong vốn không có người, ngay cả dấu hiệu có người vào qua cũng không có. Người nọ đến cùng gọi mình đến làm gì. Đang lúc Phượng Lưu không biết tiếp theo nên đi hay ở, TV bỗng nhiên mở ra, tiếng động bên trong gợi lên chú ý của Phượng Lưu.

〖“Lãnh Lệ, cậu hay thật, vậy mà dấu em trai tôi lâu như vậy.” Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng thản nhiên ngồi trên sô pha.

Lãnh Lệ không để ý đến hắn, chuyên chú dùng muỗng khuấy cà phê.

Người đàn ông thấy Lãnh Lệ không để ý tới hắn cũng có chút tức giận, không còn ưu nhã, ánh mắt âm lãnh:“Lãnh Lệ, đừng tưởng rằng cậu cao quý, còn không phải chỉ là một con chó mà Âu Dương Phong Lưu nuôi.” Người đàn ông vừa nghĩ, cố ý lộ ra biểu tình kinh sợ “Ai nha, xem này, tôi quên. Ngài lại là con trai độc nhất nhà họ Hướng, đã là chủ nhà Âu Dương chúng tôi, Âu Dương Thanh tôi làm sao có thể trêu vào được. Có điều, Hướng thiếu gia, cậu nói, nếu em trai tôi biết thân phận của cậu sẽ nghĩ thế nào, nhà họ Hướng vì đạp ngã thù địch mà để đại thiếu gia đi nằm vùng. Cậu đem thế lực nhà Âu Dương cho tôi, bằng không…”

“Không có chuyện khác, tôi đi trước.” Phượng Lưu buông muỗng cà phê, ngắt lời Âu Dương Thanh, cũng không giải thích, cầm lấy tây trang trên lưng ghế dựa chuẩn bị đi ra.

Âu Dương Thanh vội đứng dậy giữ chặt cánh tay Lãnh Lệ, bị cái nghiêng vai xinh đẹp của Lãnh Lệ ném xuống đất.

“Cậu sẽ không sợ tôi đi nói cho Âu Dương Phong Lưu sao?” Âu Dương Thanh nằm khó thở trên mặt đất, la lớn về phía Lãnh Lệ.

“Anh có bản lĩnh, có thể đi nói.” Bước chân Lãnh Lệ dừng một chút, không quay đầu, bỏ đi.〗 Hình ảnh trở thành những bông hoa tuyết, Phượng Lưu ngồi trên sô pha vẫn không nhúc nhích. Hắn có thể nhìn ra video này không phải qua chỉnh sửa. Điều này chứng tỏ mọi thứ bên trong đều là thật. Ngồi một lát, Phượng Lưu mơ mơ màng màng ra khỏi phòng, ngồi trên xe chạy ra khách sạn.

Trên đường trở về, Phượng Lưu nghĩ lại tất cả mọi chuyện vừa rồi thấy được, bỗng nhiên cảm thấy mình là đồ ngốc. Lãnh Lệ đối xử tốt với mình một chút thì mình sẽ luân hãm, bắt đầu tìm lý do cho hắn, không tự chủ được mà tưởng tin muốn ỷ lại vào hắn. Sở Mạt Nhi lúc trước chết thế nào mình quên sao, hắn đã sớm đã phản bội mình. Không đúng, Lãnh Lệ tiếp cận mình vẫn luôn có mục đích, làm sao có thể tồn tại phản bội chứ, trung thành vốn từ vừa bắt đầu đã không có.

Vừa nghĩ chuyện vừa lái xe nên Phượng Lưu không nhìn thấy một chiếc xe hơi từ chỗ rẽ nhanh chóng chạy đến. Đến khi phản ứng lại đã không còn kịp rồi, chỉ chuyển tay lái sang phải, hai chiếc xe đã đụng vào nhau.

Người ta nói, thật trùng hợp, trước mắt một vùng máu đỏ. Sao thế này, tối đen, làm Phượng Lưu cũng không biết cái gì nữa.