Hàn Sơn bội phục:
- Đoán chừng chỉ có chúa công mới dám nhổ răng cọp đổi lại là người khác chỉ sợ đã chạy gấp.
Trương Lãng mỉm cười:
- Thắng chính là nhờ bất ngờ, người khác cho rằng an toàn thì chúng ta sẽ cho bọn chúng một đòn trí mạng.
Hàn Sơn vừa đi Trương Lãng liền gọi Cao Lãm tới mà nói:
- Thủ hạ hiện tại của ta có sáu nghìn người, năm trăm Ưng vệ, lần này
ngăn Nhạc Tiến ta cho ngươi năm nghìn nhân mã, toàn quyền phân phối.
Cao Lãm ngẩn ngơ lớn tiếng nói:
- Không thể an nguy của chúa công há có thể làm trò đùa sáu nghìn binh
lính, thuộc hạ chỉ lấy một nửa là được, bảo vệ chúa công mới là nhiệm vụ chính.
Trương Lãng nhíu mày không vui nói:
- Tàn binh của Hoàng Cái mặc dù không điểm số chính xác nhưng tuyệt đối
không qua ba nghìn, mà Nhạc Tiến tuyệt đối có hơn một vạn, chuyện này
không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ta cũng không muốn ngươi có gì ngoài ý muốn.
Cao Lãm nói:
- An nguy của chúa công cũng không phải là trò đùa, điều ba nghìn cộng
thêm ba nghìn binh của Hoàng lão tướng quân, nếu như không hoàn thành
nhiệm vụ thuộc hạ dâng đầu lên cho chúa công.
Trương Lãng nhìn Cao Lãm chằm chằm nhìn thấy một vẻ tin tưởng mãnh liệt trong ánh mắt của hắn.
Trương Lãng bỗng nhiên nở nụ cười liền lãnh ba nghìn đội ngũ cùng hắc ưng vệ rời đi.
Trương Lãng vừa đi nửa canh giờ ở phía xa xa liên có một đám Tào binh
gió cuốn bụi mù gào thét mà tới, xem khí thế thì bọn chúng không đuổi
tới Hoàng Cái thì thề không bỏ đi.
Hàn Sơn nhớ tới phân phó của Trương Lãng, căn bản không ngụy trang ba
nghìn binh sĩ chật vật, hiện tại chỉ cần nhử bọn họ vô cùng là được.
Bại binh của Hàn Sơn lui về phía miệng hang mà Nhạc Tiến cũng không nghĩ nhiều liền đuổi theo.
Đến khi Tào binh tiến hầu hết vào trong cốc thì một tiếng pháo nổ vang
lên, sau đó là thanh âm gào thét bốn phương tám hướng, Cao Lãm mang binh sĩ từ bên ngoài lao vào, mà xông lên trước nhất là hơn mười chiếc xe
đốt lửa đầy khói đặc.
Sau đó là một loạt cung tiễn thủ xông ra, ngăn chặn không cho Tào binh xông tới, dốc sức liều mạng xông vào.
Tào binh lớn tiến sợ hãi khàn giọng hò hét, không có mấy người dám xông vào chém giết với quân Giang Đông.
Tuy Tào Binh không chịu được khói nhưng một lúc sau quân Giang Đông cũng khó chịu buồn nôn, có người thì chạy ra khỏi cốc hít thở.
Miệng hang tràn ngập khói, Tào binh bên trong nhẹ nhàng bạo động, sau đó vì xe khói ó hạn, cuối cùng cũng dần ngớt đi.
Nhạc Tiến vung tay quát to:
- Tất cả các tướng sĩ xông ra ngoài cho ta, tàn binh bại tướng của Hoàng cái không đáng để lo, ai giết được địch sẽ có thưởng.
Theo thanh âm của Nhạc Tiến, ngựa bắt đầu gào thét mà xông tới nhanh
chóng có nhiều binh sĩ ngẩng cao theo bộ pháp của Nhạc Tiến mà ùa lên.Cao Làm lúc này thỉnh thoảng nghe thấy một số binh sĩ kịch liệt ho khan, nếu như không phải Hàn Sơn đang bị Nhạc Tiến công mạnh thì Cao Lãm cũng không muốn tiến nữa.
So với tình hình của Cao Lãm tình hình của Hàn Sơn cũng không lạc quan
bao nhiêu, bị truy binh của Nhạc Tiến đuổi theo tuy đứng vững nhưng cũng trả giá là thương vong rất nhiều của binh sĩ.
Hai quân kịch chiến, Hàn Sơn đau khổ chèo chống, mà Cao Lãm từng bước đẩy mạnh, thời gian lúc này đã qua gần hai canh giờ.
Hàn Sơn đã không chịu được rồi, hắn chỉ sợ thương vong ngày càng nghiêm trọng liền quyết đoán quát to:
- Mau bắt đầu lui binh.
Hàn Sơn vừa lui, Nhạc Tiến liền tập trung binh lực quay đầu chuẩn bị đối phó với Cao Lãm nào biết Cao Lãm đã sớm có chuẩn bị, nhìn Hàn Sơn rút
đi, hắn ra lệnh một tiếng binh sĩ liền biến mất vô ảnh vô tung.
Nhạc Tiến tuy đánh lui Cao Lãm cùng với Hàn Sơn tiến công nhưng hắn cũng khô vui vẻ gì, sau khi kiểm tra lại thấy thương vong cũng không lớn
nhưng đa phần đều đầu váng mắt hoa, nôn mửa không ngừng, nghiêm trọng
hơn là hôn mê, tạm thời mất đi chiến lực.
Loại hiện tượng này khiến cho Nhạc Tiến đành phải từ bỏ truy kích Cao Lãm.
Cứ như vậy binh mã của Hàn Sơn và Cao Lãm an toàn lui về Hoài huyện.
Vài ngày sau Trương Lãng đã an toàn lui về, Quách Gia Trình Dục nhận được tin tức đều ra đón tiếp.
Quách Gia liếc nhìn mặt mày hớn hở nói:
- Chúa công một đường vô hiểm biểu lộ đáng mừng.
Trương Lãng đi vào huyện thành, trên mặt nở ra nụ cười:
- Không thua một trận không giành được một thành, nhìn thì Tư Mã Ý lấy
được món lời lớn nhưng nào biết cho chúng ta một cơ hội tốt, hắn cho
chúng ta về Hoài Huyện nhưng không có khả năng đem quân thủ ở trên
đường.
Quách Gia vỗ tay cười to:
- Hóa ra chúa công đã nghĩ được như vậy.
Một trận chiến này, Trương Lãng tuy bảo trụ hơn phân nửa binh lực nhưng
mất đi một số vật tư tổn thất tương đối nghiêm trọng, cũng may ngay từ
đầu Trương Lãng đã phái Hàn Đương Trình Phổ dẫn người đi vận chuyển
lương th bằng không căn bản sẽ không có lực lượng xoay người, mà binh mã của Tư Mã Ý sau khi đại thắng quả nhiên đúng như sở liệu của Trương
Lãng, mấy vạn đại quân bước ra thái hành đạo, từng nhóm người hướng về
phía Hoài huyện mà đi.
Dưới tình hình này Hoài huyện tăng cao thêm áp lực, Triệu Vân tuy ra
Mạnh Tân nhưng nước xa không cứu được lửa gần, Lữ Mông Lăng Thống tuy
toàn lực công mạnh triều đình nhưng Tân Dã thành trì kiên cố cũng không
phải nhất thời nửa khắc có thể nắm lấy, hơn nữa Hoài huyện không có hiểm trở để thủ, quân Giang Đông mới bại dĩ nhiên là không thể lạc quan,
dưới tình hình này chỉ có thể đi hai đường một là tránh mũi nhọn buông
tha cho Hoài huyện hướng về phía Mạnh Tân mà thối lui, cùng với binh mã
của Triệu Vân tụ hợp, cùng với đại đội của Chu Du hô ứng, như vậy Tư Mã Ý sẽ cố kỵ buông tha cho truy kích.
Ba người đều có tâm tư, trong nhất thời trong đường trở nên trầm tĩnh vô cùng.
- Chúa công thuộc hạ có chuyện bẩm báo.
Một thanh âm từ bên ngoài đường vang lên, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng.
Trương Lãng Quách Gia Trình Dục ba người cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Đại tướng Cao Lãm đội nón thiết giáp, sải bước mà tới.
Trương Lãng tạm thời đem chuyện phiền muộn ném qua một bên rồi nói:
- Có chuyện gì không?
Cao Lãm ngưng trọng nói:
- Tư Mã Ý phái Vu Cấm mang một vạn binh mã hướng về phía Hoài huyện mà
tấn công, tiên phong Chu Hồ đã lĩnh ba nghìn thiết kỵ cấp tốc mà tới,
hiện tại cách trận doanh không đến mười dăm, đằng sau còn có năm vạn
trung quân của Tư Mã Ý, chỉ để lại Nhạc Tiến ở Thiên Tỉnh quan.
Trương Lãng không biểu tình gật nhẹ đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Cao Lãm thấy Trương Lãng không nói gì, cũng không hỏi thì im lặng đứng qua một bên.
Trương Lãng bình tĩnh vô cùng nói:
- Là chiến hay lui mọi người có ý kiến gì không.
Cao Lãm nhìn Quách Gia, Trình Dục rồi nghiêm nghị lên tiếng:
- Chúa công lúc này chỉ sợ thời gian hơi gấp quân ta sĩ khí đang gấp một khi bị trùng kích nhiều lần sẽ tan rã.
Trương Lãng biết đạo lý trong đó chỉ cau mày nói:
- Ý của ngươi là vẫn thủ vững Hoài huyện chờ Triệu Vân tới?
Nào ngờ Cao Lãm lắc đầu:
- Không thuộc hạ có ý là từ Hoài huyện chuyển tới Mạnh Tân, nhưng làm
thế nào lui về phía sau cản ở phía sau, ngăn chặn quân địch thì phải suy nghĩ cho kỹ.