Phong Lưu Tam Quốc

Chương 472: Vòng vây trùng trùng (hạ)

Hàng rào khí giới bốn phía bốc cháy mang theo mùi thuốc nồng nặc, lại khiến cho không khí ngày càng trở nên ít đi hô hấp vô cùng khó khăn, bạch ngân khôi giáp của Triệu Vân đã nhuốm máu đỏ, bây giờ lại biến thành màu xám, dọc đường thỉnh thoảng có một số doanh trướng bị sụp đổ mang theo hỏa tinh vắt ngang giữa đường, Triệu Vân không ngừng thúc ngựa nhảy qua.

Mà mấy trăm binh sĩ ở phía sau đều theo sát mỗi người khuôn mặt đều tối đen.

Triệu Vân không gặp phải ngăn cản gì rời khỏi ngoài trại sắp thành công rồi bỗng nhiên ở phía trước là một hàng rào xe gỗ ngăn cản mà lúc này đây trên bầu trời bay tới từng hồi tên, như là sao băng, nhắm vào trong trại, cùng một lúc tất cả các hàng rào xe gỗ đều bùng cháy hỏa diễm kinh người vây quân Giang Đông ở bên trong.

Bốn phương tám hướng đều bị thiêu đốt trong biển lửa tiếng nổ phát ra không ngừng.

Triệu Vân đâu chịu lùi bước hắn ngồi xuống bạch Tông mã tiếp tục tiến lên.

Mấy trăm binh sĩ ở phía sau lẳng lặng nhìn Triệu Vân dẫn đầu bọn họ xông qua biển lửa.

Lúc này mà lại tiếp tục tiến đường ra thì là tử lộ, Triệu Vân quyết định thật nhanh giục ngựa quay đầu, hướng về phía hàng rào gỗ mà tiên tới.

Đi tới một chỗ rẽ, Triệu Vân xuống ngựa, trên mặt đất đặt mấy tảng đá lớn, Triệu Vân hét một tiếng, gân xanh nổi lên, tảng đá bị Triệu Vân nhấc lên trên đỉnh đầu, dùng một tốc độ cực nhanh mà ném ra.

Rầm rầm, than củi bay tán loạn, hỏa tinh bốn phía, hàng rào gỗ phía trước đã bị tảng đá đánh gãy, tạo thành một lỗ hổng.

Triệu Vân lại lên ngựa hô to:

- Chúng tướng theo ta xông ra.

Các binh sĩ sĩ khí tăng vọt nhất tề ứng tiếng:

- Tướng quân thần uy thuộc hạ thề sống chết theo tướng quân.

Thời gian cấp bách Triệu Vân cũng không có cơ hội để thở, hắn lập tức giục ngựa xông ra mà ở bên ngoài trại, Lý Thong đã nghiêm trận mà chờ đợi.

Triệu Vân biết rõ nếu như mình không thừa cơ nắm lấy khí thế chỉ sợ muốn đột phá vòng vây thì khó càng thêm khó.

Lý Thông nhìn thấy Triệu Vân ở trong ngọn lửa tuy mặt của Triệu Vân đã ửng đỏ một mảng nhưng vẫn nhận ra liền kinh hãi hỏi:

- Là ngươi.

Sau đó hắn thẹn quá hóa giận:

- Ai giết được hắn, sẽ có thưởng.

Lý Thông nói xong liền có một người xông ra chính là Lữ Kiền.

Lữ Kiền vung đại đao ra hô lớn:

- Triệu Vân ăn một đao của ta.

Triệu Vân cười giễu cợt, hào hùng nói:

- Ăn một trăm đao của người thì thế nào, ngươi muốn trở thành vong hồn dưới tay ta sao?

Triệu Vân nói xong phát ra sát khí lăng lệ thẳng tiến tới Lữ Kiền.

Hai ngựa giao nhau tầm chục hiệp, Triệu Vân giả lộ ra sơ hở Lữ Kiền liền toàn ực tấn công.

Nào biết, Triệu Vân đỗng nhiên dùng đòn hồi mã thương đâm bị thương Lữ Kiền, dẫn đầu binh sĩ chạy trốn.

Lữ Thông thấy Triệu Vân dũng mãnh thì chỉ huy binh sĩ mà nói:

- Người này chưa trừ diệt thì vẫn còn là hậu hoạn của chúa công, chúng tướng sĩ theo ta giết Triệu Vân.

Lý Thông mang mấy nghìn binh sĩ điên cuồng đuổi theo Triệu Vân.

Triệu Vân thấy Lý Thông truy sát phía sau thì nói với các phó tướng:

- Các ngươi đi đầu bổn tướng quân đoạn hậu.

Phó tướng thấy vậy không ổn nhưng đội ngũ sớm đã mệt mỏi liền nói:

- Tướng quân bảo trọng nhiều hơn chúng ta ở trong núi tụ hợp.

Triệu Vân gật đầu, phó tướng dẫn bốn năm trăm binh sĩ cướp đường chạy như điên.

Bởi vì Lý Thông vô cùng gấp nên ngay lập tức đã đuổi tới.

Lý Thông thấy Triệu Vân đơn thương độc mã ở trên đường nhỏ mặt không đổi sắc thì hiểu ý, nói với trợ thủ:

- Trương Lãng có hổ tướng này khó trách bách chiến bách thắng, Triệu Vân lẻ loi một mình, đơn thương độc mã ngăn cản truy binh, đúng là gan to.

Triệu Vân chỉ muốn kéo dài thời gian nên cười khẩy nói:

- Đêm nay ở trong Tào doanh, không ai có thể đấu với ta hơn mười hiệp đúng là chuyện trời đất nực cười.

Lý Thông giục ngựa tiến lên trước mà nói:

- Triệu Vân bổn tướng quân thấy ngươi uy dũng bất phàm, không bằng đầu nhập vào chúa công nhà ta, sẽ được đối đãi không nhẹ.

Triệu Vân ngắt lời:

- Đừng mơ tưởng, Lý Thông có gan chiến với ta một trân không?

Sắc mặt của Lý Thông biến đổi hắn tự biết mình không phải là đối thủ nên chối từ:

- Triệu Vân bổn tướng quân biết ngươi dũng mãnh phi thường nhưng chẳng lẽ ngươi coi mấy nghìn binh sĩ ở đây không tồn tại sao? Cho dù bọn họ đứng đó cho ngươi chém thì ngươi cũng mất mấy canh giờ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bổn tướng quân tiếc một thân võ nghệ của ngươi tài giỏi không được trọng dụng thật là lãng phí.

Triệu Vân không nói nhảm, bỗng nhiên thúc ngựa xông tới Lý Thông.

Lý Thông không ngờ lại là tình huống như vậy thấy Triệu Vân có gan xông lên không khỏi thất kinh lui ra, quân Tào thấy Triệu Vân xông lên cũng không hẹn mà tán ra, vây Triệu Vân chặt như nêm cối.

Triệu Vân ở trong vòng vây tả xung hữu đột, thỉnh thoảng lại giết quân Tào người ngã ngựa đổ khiến cho bọn họ thảm thiết kêu lên.

Tào binh cách đó không xa đều cảm nhận được uy hiếp ai cũng kinh hãi lạnh mình không dám tiến lên nửa bước.

Triệu Vân kịch chiến nửa giờ, dùng một thương địch vạn tay, vẫn dũng mãnh vô cùng mà Lý Thông thì kinh hãi, quân Tào dũng mãnh vô cùng, hiện tại gặp Triệu Vân mới biết người giỏi còn có người giỏi hơn. Binh sĩ phía trước giống như không tồn tại muốn giết cứ giết muốn chém cứ chém.

Kỳ thật Triệu Vân đã như nỏ mạnh hết đà thể xác và tinh thần đều đã rã rời nếu như không phải dựa vào tín niệm cùng với khí khai kiên cường thì chỉ sợ đã gục ngã. Đúng lúc Triệu Vân muốn từ bỏ, cánh tay nặng trịch không thể nhấc lên thì ở trong quân Tào bỗng nhiên xông ra một đám quân ngăn cản, Triệu Vân tinh thần đại chấn, không biết lấy lực lượng từ đầu bắt đầu lớp lớp phá vòng vây, cùng với quân Giang Đông rút khỏi.

Lý Thông nhìn thấy thủ hạ binh lính của mình vẫn vây quanh Triệu Vân thì bỗng nhiên quát:

- Còn không mau đuổi theo cho ta.

Tất cả binh sĩ mới hồi phục tinh thần nhưng lại có phần không cam lòng truy kích Triệu Vân.

Triệu Vân cướp đường chạy như điên, ánh sáng của Minh A trấn dần xa rời, sau lưng truy binh cũng bị hắn bỏ rơi về phía sau hắn vừa định thở ra một hơi thì bỗng nhiên ở phía trước truyền tới tiếng rên la, Triệu Vân kinh hãi:

- Chẳng lẽ địch mai phục ở nơi này? Mệnh ta đoản vậy sao?

Triệu Vân muốn quay đầu ngựa lại nhưng phát hiện ra kỵ binh phía sau đuổi theo không bỏ, đến lúc bị vây nữa thì muốn thoát khó hơn lên trời, Triệu Vân dứt khoát cắn răng lại không ngừng thúc ngựa thầm nói nó phải chịu đựng.

Con ngựa tựa hồ như cảm nhận được hí dài một tiếng mà chạy như điên bay thẳng về phía trước.

Nhanh như điện chớp nó đã ra bên ngoài, Bạch Tông mã một lần nữa phát ra lực lượng đem truy binh bỏ xa ở phía sau, mà tiếng chém giết ở phía trước ngày càng rõ ràng.