Phan Chương nghi hoặc hỏi:

- Cho dù ngay từ đầu bọn chúng phô trương thanh thế, chỉ sợ từ lâu rồi không có động tác sĩ khí sẽ hạ thấp tự nhiên không thể coi thường, tình huống này hắn không biết hay sao?

Trình Dục gật đầu khen ngợi mà nói:

- Đúng thế cho nên ta muốn đánh nghi binh.

Chu Thái nói:

- Nghi binh thế nào xin Trình đại nhân nói một chút.

Phan Chương cướp lời cười lạnh một tiếng mà nói:

- Đơn giản là làm âm mưu quỷ kế chỉ cần chúng ta cẩn thận nghiêm gia phòng bị thì không sợ bọn chúng giờ trò gì,hiện tạ hạ thủy đã có phòng tuyến, phạm vi hơn mười dặm vô số thuyền nhỏ đi ở trên mặt sông chiến lực không thua chúng ta bao nhiêu nhưng chiến hạm cỡ lớn của chúng ta bọn chúng làm sao so sánh được, hơn nữa một công một thủ địa lợi hiển thị rõ ràng, Văn Sính muốn trộm theo đường thủy mà tiến tới so với lên trời còn khó hơn, cho nên Văn Sính ngoại trừ cường công không còn biện pháp gì khác.

Phan Chương nói xong hai mắt nhìn chằm chằm vào Trình Dục,xem biểu hiện của hắn hiển nhiên đối với phân tích của mình rất hài lòng.

Trình Dục cúi đầu không đồng ý cũng không phản bác chỉ từ từ nói:

- Văn Sính sẽ không cường công, hắn biết dùng trí thời gian sau này các ngươi nhất định phải nghiêm gia đề phòng nếu như không ngoài dự liệu của ta trong thời gian ngắn sẽ có đột biến, còn không ổn ở đâu thì Dục cũng đang tự hỏi.

Chu Thái ngẩng đầu trong mắt hiện ra vẻ lo lắng bất an:

- Đại nhân Công Dịch dẫn đầu năm nghìn binh sĩ tiến về Tùy Châu đã nửa tuần rồi, lúc đầu còn có liên lạc nhưng sau này thì không có nữa, thật là lo lắng.

Nói xong lời cuối cùng hắn không tự chủ được mà thở dài một hơi.

Sắc mặt của Trình Dục trở nên ngưng trọng:

- Có lẽ không có sai lầm gì, Tưởng Khâm bình thường hành sự ổn trọng, tin rằng hắn sẽ không có vấn đề gì.

Chu Thái hồ nghi nói:

- Có thật vậy chăng?

Trình Dục cười khổ:

- Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.

Ba người trầm mặc một hồi.

Trình Dục bỗng nhiên quát:

- Chu Thái Phan Chương.

Hai người chấn động trầm giọng nói:

- Có mạt tướng.

Trình Dục hạ lệnh:

- Trong khoảng thời gian này các ngươi nhất đinh phải nghiêm gia đề phòng, ngàn vạn lần không được để cho thám tử trà trộn vào, điều tra bố trí của chúng ta, còn nữa cần phải tăng cường phong tỏa.Đúng lúc này có binh sĩ đột nhiên vội vã tới thông báo:

- Đại nhân thám tử báo lại quân địch có động tĩnh có đội nhân mã hướng về phía hạ khẩu, xem tình hình thì bọn chúng muốn tập kích thành rồi.

Trình Dục hoàn toàn không ngờ hắn nói với đám tướng:

- Các ngươi đi theo ta nhìn xem.

Chu Thái hiển nhiên hoàn toàn quên những lời nói trước kia của Trình Dục vô cùng hưng phấn hai mắt hiện ra hung quang:

- Xem ra bọn chúng thật sự đến công thành rồi, xem buổi tối nay ta giày vò chúng thế nào.

Trình Dục lơ đễnh nói:

- Đoán chừng cũng là lôi sấm tạo thế mà thôi nếu không ngoài dự liệu của ta thì không bao lâu sau bọn chúng sẽ lui binh.

- A?

Nhị tướng ứng tiếng.

Đại Hồng sơn.

Đại Hồng sơn nguyên danh là lục lâm sơn, ở thời kỳ Tây Hán đã bộc phát khởi nghĩa Lục Lâm nên đổi tên là Lục Lâm sơn.

Dưới sườn núi của Đại Hồng Sơn lúc này có một thôn xó, hiện tại có một đám người thô kệch đang tụ tập ở nơi này tứ phía là tường thành đổ nát xem tình huống là suy bại nhiều năm, mười mấy người vây quanh một đống, bên ngoài có tốp năm tốp ba đại hán canh gác, trong tay còn cầm binh khí sáng loáng.

Có người mở miệng nói;

- Tưởng tướng quân làm sao bây giờ?

Tưởng tướng quân ở đây là Tưởng Khâm chỉ thấy hắn tro bụi đầy mặt tóc tai rối bời, hắn nặng nề nói:

- Không thể tưởng được nơi vắng vẻ thế này Lưu Biểu vẫn còn cho binh sĩ canh gác, phải làm sao bây giờ?

Một phó tướng hung hăng nói:

- Tướng quân không bằng để thuộc hạ mang theo một đám binh sĩ huynh đệ giết chết hết bọn chúng.

Tưởng Khaam lộ ra không vui:

- Các ngươi tại sao lại lỗ mãng như vậy hiện tại chúng ta xâm nhập không có viện quân bên trong có kình địch tổn thất một huynh đệ là giảm đi một phần sức chiến đấu, kết quả là đánh rắn động cỏ.

Phó tướng kia nói:

- Tướng quân chúng ta đã trèo nôn lội suối, mạt tướng thà chết trận cũng phải xử lý bọn chúng.

Tưởng Khâm hung hăng nhì nhắn:

- Nói lời vô ích chuẩn bị lên đường cho ta.

Vài tên thiên tướng oán hận, tuy nhiên bọn họ cũng chỉ để trong lòng, sau đó bọ họ bắ đầu gian nan lên Sơn Việt lĩnh, mấy ngày sau qua Lục Lâm sơn, tuy nhiên trả một cái giá lớn là tổn thất mười mấy binh lính có người mệt nhọc bị bệnh làm giảm sức chiến đấu.

Cũng may mà Từ châu đã ở trong mắt khiến cho đám binh sĩ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tưởng Khâm và binh lính th

hạ sau khi tới gần Từ Châu liền bốn phía xuất động thu thập quan hệ tình báo.

Trải qua một ngày sau khi xem xét hoàn cảnh địa lý xong Tưởng Khâm lộ vẻ vô cùng ngưng trọng, hiển nhiên tình hình không lạc quan cho lắm, Tưởng Khâm có một cửa lớn, canh gác rất nghiêm ngặt dễ thủ khó công, tuy binh sĩ không nhiều lắm nhưng mỗi người đủ giữ một quan ải, vạn người không thể khai thông, muốn đột phá thì không thể thực hiện.

Buổi tối ngày hôm sau cảnh đêm mông lung gió núi lạnh lẽo Tưởng Khâm mang theo năm nghìn binh sĩ, bắt đầu hướng về phía dòng nước xoáy mà đi, bởi vì Từ Châu cũng vì nhiều năm không có chiến sự cho nên binh sĩ phòng ngự đơn giản, Tưởng Khâm hành quân hai canh giờ đã bắt đầu tới bờ sông, trên đường không gặp chướng ngại nào.

Đến bờ sông hắn lập tức sai người kết bè mặt khác đại bộ phận thì nghỉ ngơi.

Hai canh giờ sau bốn cái bè đã được lập nên Tưởng Khâm lúc này sốt ruột nói với phó tướng:

- Ngươi đi kiểm tra một chút xem đã chuẩn bị tốt mấy cái bè tre chưa?

Phó tướng gật đầu trong chốc lát quay lại nói:

- Tướng quân đã có tám cái bè tre rồi.

Tưởng Khâm sáng ngời hai mắt lập tức quát khẽ:

- Được bè tre có thể chở bảy tám chục người, ngươi dẫn nời ở đây chờ ta tìm nhân thủ tinh nhuệ qua, bờ bên kia địch nhân không nhiều lắm hơn nữa còn vô cùng chủ quan, chỉ cần có hai ba bè là có thể nắm lấy, ngươi ở đây xem thật kỹ ta dẫn người đi qua đến lúc hạ bờ rồi, có thể dùng bè tre trở về, các ngươi sau đó đuổi theo.

Nước sông không gơn sóng tuy đêm tối làm cho độ khó khi qua sông tăng lên nhưng đối với một giao long trên sông như Tưởng Khâm thì chuyện này không có vấn đề gì.

Tưởng Khâm mượn cảnh đêm đem bè trúc buộc cùng một chỗ sau đó khẽ lướt đi trên sông.