Quách Huyên, một người đàn bà bị tình yêu làm choáng, vì tranh sủng đoạt lợi biểu hiện ra năng lực thủ đoạn khiến ai cũng cảm thán, giật mình.

Nhìn Trương Lãng biểu tình ngơ ngác, Quách Huyên bỗng thấy lòng hụt hẫng.

Nàng giọng điệu thản nhiên nói:

- Tiểu thư nhà ta đã gả cho Viên công tử, mà Viên công tử chính là nhị công tử Viên Hi của đại tướng quân Viên Thiệu đang uy chấn Thanh, Ký, U vài châu.

Trương Lãng làm sao không hiểu ẩn ý của Quách Huyên? Ngụ ý là Chân Mật đã là hoa có chủ, hơn nữa đối phương có lai lịch không nhỏ, thế lực cực mạnh, ám thị hắn nên từ bỏ ý nghĩ quá giới hạn đi.

Nhưng Quách Huyên làm sao hiểu ý tưởng của Trương Lãng?

Bây giờ Trương Lãng sớm không có tâm tình cua gái khắp nơi như lúc ban đầu. Không ngừng dung hợp thế giới này, hắn càng lúc càng hiểu được trách nhiệm và áp lực sinh tồn, buộc hắn không thể không thu hồi trái tim lãng tử, đặt hết lòng vào tranh bá giang sơn. Bây giờ cho dù là thiên cổ mỹ danh Chân Mật gần ngay trước mắt, tối đa chỉ khiến hắn ban đầu thấy phấn chấn, còn sau đó trong lòng không hề có cảm giác phát hiện mục tiêu, tâm tĩnh như nước.

Bây giờ hắn chính là bồ tát đất qua sông khó bảo đảm bản thân, coi như muốn cua gái cũng không có năng lực, nói không chừng sóng trước vừa lặng thì sóng sau ập tới, đến khi đó thật sự xong đời rồi.

Trương Lãng cười khổ nói:

- Quách tiểu thư, trong biển người mênh mông, nàng và ta hai lần gặp gỡ, không thể không nói là có duyên. Mà tình cảnh hai lần tương ngộ này tin tưởng nàng rõ ràng hơn tại hạ. Không phải ta muốn trôi giạt phiêu đãng mà là ông trời sớm đặt số mệnh cả rồi.

Quách Huyên mỉm cười nói:

- Công tử không cần khiêm tốn. Phải rồi, chắc công tử đã đói? Để tiểu tỳ đi đem chút gì ăn tới.

Trương Lãng thế mới cảm giác bụng trống rỗng, nhớ đến mấy ngày nay chưa có miếng nước, đói đến kêu ùng ục.

Quách Huyên cười khẽ, mắt phượng phong tình quyến rũ liếc Trương Lãng, xoay người đi lấy bữa sáng.

Trương Lãng nhìn Quách Huyên rời đi, thế mới xuống giường, rửa mặt, súc miệng.

Một ngày sau, Trương Lãng mới hoàn toàn biết sự việc từ đầu tới đuôi.Thì ra từ quan hệ Viên, Tào căng thẳng, Hà Bắc tiến vào trạng thái sắp chiến tranh. Viên Hi nhận lệnh của Viên Thiệu đi tới Lê Dương là để tra quân bộ. Nhưng bởi vì Viên Hi mê Chân Mật say đắm, mặc kệ tất cả cưỡng ép đính hôn với Chân Mật, dắt mỹ nhân đi sứ. Bị áp lực bởi Viên gia, Chân Mật không thể không đồng ý, trên đường trùng hợp đụng tới Quách Huyên mới bị Tào Chương cứu, một mình lưu lạc ở trên đường ngã bệnh. Chân Mật đáng thương cho thân thế của Quách Huyên nên giữ lại nàng. Mấy ngày bên nhau, Chân Mật phát hiện Quách Huyên rất có chủ kiến, năng lực làm việc khá mạnh mẽ thì để nàng trở thành thiếp thân nha đầu của mình. Ngay cả Viên Hi đều nhìn Quách Huyên với cặp mắt khác xưa.

Một đường đi đến Lê Dương thì Chân Mật tốt bụng thấy dân chúng chết đói khắp nơi, động lòng từ bi, xin Viên Hi phát một ít lương thực cho mấy dân chúng này. Thật trùng hợp là Trương Lãng cũng ở trong số đó, cho nên mới có tình huống lúc ban đầu, chính là Quách Huyên cầu xin, Chân Mật và Viên Hi đồng ý thu nhận Trương Lãng.

Hiện nay Trương Lãng đang ở trong dinh thự của Viên Hi, chẳng qua là nơi hạ nhân ngụ ở.

Điều duy nhất khiến Trương Lãng nghĩ không ra là: tại sao Quách Huyên đối xử tốt với mình như vậy? Còn mấy lần cứu mình? Là vì mình đẹp trai lắm sao?

Nói đùa, Trương Lãng còn chưa tự kỷ đến cho rằng có thể khiến mỗi cô gái nhất kiến chung tình.

Rất nhanh, nội bộ tổng quản của Viên Hi ra lệnh để Trương Lãng làm thợ làm vườn, mỗi ngày sửa sang lại hoa cỏ trong vườn.

Trương Lãng có khổ nói không nên lời. Quách Huyên người ta dù gì cũng là tình thâm nghĩa trọng, hai lần cứu hắn. Hắn thì đã có một lần làm ra hành động khiến người thất vọng, không muốn lại lần nữa vỗ mông bỏ chạy. Vả lại còn chưa thấy thiên cổ mỹ danh thần Lạc Hà, cứ thế đì rồi hình như hơi không cam lòng?

Trương Lãng quyết định rằng chỉ cần gặp mặt Chân Mật thì hắn không còn tiếc nuối gì. Mỹ nữ nổi danh tam quốc hắn đã quen biết bảy, tám phần rồi.

Nhưng hiện giờ làm con dâu của Viên Thiệu (hì, tạm thời coi là thế đi), Chân Mật là người dễ dàng muốn gặp thì gặp sao? Ngược lại Quách Huyên mấy lần đến xem Trương Lãng.

Trương Lãng khổ sở chờ cơ hội rồi lại muốn nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây, phải nói là vô cùng mâu thuẫn.

Bữa nay Trương Lãng rốt cuộc quyết định. Mặc kệ hôm nay có gặp được Chân Mật hay không, hắn phải lập tức lên đường trở về Giang Đông, bởi vì thời gian thật sự không thể kéo dài được nữa.

Trời còn chưa sáng thì Trương Lãng đã xuống giường, ở trong hoa viên dinh thự ngoài mặt thì sửa sang hoa cỏ, ngầm đánh giá mấy con đường hoa viên, mắt như chuột gian xảo đảo tròn, mong chờ xuất hiện kỳ tích.

Số đào hoa của Trương Lãng tốt thật (đương nhiên, nhân vật chính mà), có lẽ ông trời sai hắn đến thế giới này vốn là muốn hoàn thành tất cả nguyện vọng của hắn chăng?

Chân Mật rất rất hiếm khi bước ra khuê phòng, ngày hôm nay nhưng lại có Quách Huyên đi chung tới hậu hoa viên ngắm hoa.

Khi Trương Lãng cúi đầu, còng lưng, dùng bộ dạng cực kỳ giống người hầu trộm đánh giá Chân Mật thì mới biết mình đã làm quyết định thông minh cỡ nào.

Đã không biết dùng ngôn ngữ gì hình dung sự mỹ lệ của nàng. Tất cả đóa hoa nở rộ đều phai màu trước mặt nàng.

Đôi mắt như trong truyền thuyết ám nguyệt tinh linh, sáng như bảo thạch tuyệt mỹ trong dạ quang, lóe ánh sáng lấp lánh. Trong mắt nàng như có thanh xuân dào dạt, khiến người như tắm gió xuân.

Khuôn mặt như thượng đế điêu khắc vẽ ra độ cong đẹp mê người, không chút tỳ vết, còn rất mê người, mềm mại trong suốt. Một nụ cười rung động lòng người.

Váy sen trắng như bông tuyết, áo choàng tơ tằm xanh nhạt khoác vai lộ ra vô cùng cao quý hoa lệ. Thêm vào nàng cao ráo, dáng người đều đặn, tựa như tiên nữ giáng trần.

Trương Lãng lại lần nữa có cảm giác kinh diễm, tựa như cái ngày hắn thấy Văn Cơ, Điêu Thiền vậy.

Chân Mật có khí chất tuyệt đối không kém gì Văn Cơ, không thua gì Điêu Thiền ngoài tú trong mị, cũng có khí chất cao quý hoa lệ của Dương Dung, nếu nhất định muốn tìm ra ai là đẹp nhất trong số đó, Trương Lãng thật là không phân rõ đông tây nam bắc rồi.

Trong lúc Trương Lãng kinh diễm một giây như một thế kỷ lắng đọng hồi ức, đầu óc ngắn ngủi trống rỗng.

Chân Mật thì như mây, khuôn mặt thiên thần không có chút nhân gian khói lửa, nhẹ nhàng xuyên qua trăm hoa, khiến những đóa hoa tranh diễm trong hoa viên đều trở thành lá xanh phông nền, phai nhạt.