Lão giả kia cười ha hả vài tiếng trung khí mười phần trên mặt tràn ngập vẻ tự tin mà nói:

- Lão phu năm nay đã sáu mươi tuổi nhưng đôi mắt vẫn còn sáng, ngươi tuy quần áo lụi bại sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại thanh triệt vô biên, hạo nhiên chính khí những đạo chích bình thường tuyệt không thể có.

Trương Lãng thầm bội phục đồng thời thầm nghĩ lão nhân này tuyệt đối không phải người bình thường hắn định hỏi thăm thì cách đó không xa bỗng nhiên có người hô lớn;

- Phụ thân chúng con trở về rồi.

Trương Lãng dừng bước quay đầu lại thì nhìn thấy mười trang hán trẻ tuổi lưng đeo cung tên, trên vai khoác không ít con mồi, người trẻ tuổi kia thân thủ linh hoạt ba bước đi đã tới trước căn phòng, mọi người kỳ quái nhìn Trương Lãng, rất nhanh phân tán về nhà, chỉ để lại một đôi huynh đệ, lưng hùm vai gấu dáng người rắn chắc.

Lão nhân hiền lành nói với hai người trẻ tuổi:

- Các ngươi về rồi à?

Người trẻ tuổi gật đầu lại nhìn về phía Trương Lãng;

- Phụ thân bọn họ là ai?

Lão nhân mà nói;

- Ở đây trời đông giá rét mọi người vào phòng cho ấm thân đã có chuyện gì lát nữa nói.

Bọn họ nhanh chóng tiến vào trong phòng ở ở bên trong tương đối đơn sơ, ngoại trừ hai cái giường ba cái ghế thì còn thêm một chút bát đũa không có gì hơn, hơn nữa không gian cũng không lớn chín người Trương Lãng sau khi vào trở nên chen chúc.

Lão nhân kia nói:

- Thật vô ý tứ gian phòng quá nhỏ rồi.

Trương Lãng lắc đầu tỏ vẻ không thèm để ý hai mắt lại hứng thú nhìn đôi huynh đệ này cao thấp dò xét.

Lão nhân kia hiểu ý mỉm cười nói:

- Đây là khuyển tử, lớn tên là Lữ Khoáng nhỏ tên là Lữ Tường, lão đầu tên là Lữ Nghiễm.

- Lữ Khoáng Lữ Tường?

Trương Lãng ngạc nhiên hỏi đôi huynh đệ này chính là võ tướng nổi tiếng trong sử sách bọn họ trước theo Viên Thiệu sau đó làm tùy tùng của Tào Tháo trở thành thuộc cấp của Tào Nhân hai người xung phong mang binh về Tân Dã một người bị Triệu Vân đánh chết một người bị Trương Phi đánh chết, hai huynh đệ kết cục đều đáng thương.

- Mỗ là Lữ Khoáng.

Một thiếu niên hưng phấn nhìn về phía khuôn mặt hâm mộ của Trương Lãng mà nói.

- Mỗ là Lữ Tường.

Một thiếu niên nói năng không lưu loát nhìn về phía Trương Lãng mà tò mò.

Trương Lãng mỉm cười gật nhẹ đầu với hai huynh đệ rồi nói với Lữ Nghiễm:

- Lão bá không dối gạt lão bá, mỗ chính là Từ Dương mục Trương Lãng vừa được thánh thượng phong, hôm nay đối với huynh đệ này vừa gặp đã mừng muốn chiêu dưới trướng không biết có được không?

Lữ Khoáng và Lữ Tường hai người há hốc mồm, sau đó cuồng hỉ nói:

- Ngươi chính là Trương đại nhân chủ của Từ Dương mục?

Trương Lãng gật nhẹ đầu.

- A...

Hai huynh đệ hưng phấn cùng ôm nhau, chỉ kém chút nhảy dựng lên.

Nắm đấm của Lữ Khoáng nắm chặt lại hắn hung hăng vung lên hai mắt sùng bái mà nói:

- Trương tướng quân huynh đệ chúng ta biết rõ tướng quân tướng quân đúng là anh hùng đương thời, bất kể thế nào hôm nay cũng phải khuyên cha ta để cho chúng ta theo tướng quân rời núi.

Trương Lãng nghe vậy thì chờ mong nhìn Lữ Nghiễm mong lão nhân này nói một câu.

Lữ Nghiễm không gấp kỳ quái nhìn Lữ Khoáng mà nói:

- Khoáng nhi sao con biết rõ vậy?

Lữ Khoáng tràn đầy lúng túng mà nói;

- Cha lần trước hài nhi không nhịn được vụng trộm chạy tới huyện thành chơi một ngày trời tối mới về.

Lữ Nghiễm thở dài nói:

- Aizzz, người trẻ tuổi trưởng thành tâm cũng lớn rồi, cũng nên cho các ngươi đi ra thế giới bên ngoài.

- Vâng...

Hai huynh đệ hưng phấn đến cực điểm thiếu chút nữa là ôm cả Lữ Nghiễm trước mặt mọi người.

Mọi chuyện cứ như vậy mà phát sinh, sau đó phụ tử Lữ gia vô cùng nhiệt tình chiêu đãi Trương Lãng hơn nữa còn nhường căn phòng cho Trương Lãng Triệu Vũ Dương Dung ba ngươi phở bọn họ và Ưng vệ thì vào gian mộc phòng khác.

Trương Lãng cảm thấy thôn làng này tương đối ẩn náu, liền ý định trước hết ở đây dưỡng thương, tìm hiểu tình huống xong liền rời đi.

Mà lúc này Lữ Khoáng Lữ Tường hai huynh đệ lại xung phong nhận tìm tin tức ở trong thành.

Sau bữa cơm chiều Lữ Nghiễm ra ngoài trong phòng chỉ còn có Trương Lãng Dương Dung và Triệu Vũ ba người.

Trương Lãng nhìn đèn dầu thắp lờ mờ trên vách tường hắn tay trái ôm lấy Dương Dung trong lòng trầm tư, chẳng lẽ phải thật sự uất ức lui về Giang Đông sao?

Trương Lãng tức giận thầm nghĩ.

Hóa ra thôn nhỏ này là do Lữ Nghiễm mười năm trước vì tránh chiến loạn mà dẫn đầu gia tộc trốn về nơi này từ đó về sau nơi này gọi là Lữ thôn.

Hai ngày sau Trương Lãng có thể xuống giường đi lại vết thương trên người cũng nhanh chóng khép miệng lại, chỉ cần không vận động lớn thì không có vấn đề gì, hơn nữa lúc này Lữ thị huynh đệ cũng ở huyện thành bên cạnh trở về, còn mang tới một tin tức.

Đầu tiên Hiến đế sau khi biết được Trương Lãng ở Đại Lý Trang bị phục kích sống chết không rõ thì giận dữ tại chỗ phái người đi điều tra chuyện này nhưng thời điểm mấu chốt lại không gọi ra nhân thủ ai ai cũng từ chối đành không thể làm gì.

Tiếp theo vào ngày thứ ba Hàm cốc quan đã thất thủ, quân Hán thảm bại, tuy là như thế nhưng dưới sự tử chiến của mãnh tướng Từ Hoảng vẫn giết chết mấy quân địch tướng quân Dương Phụng, quốc thích Đổng thừa song song an toàn lui về phía Hoằng Nông chỉ có Từ Hoảng là không biết hành tung nơi nào, đến đây đô kỵ úy Từ Hoảng võ dũng trí nhân thanh danh lên cao vang vọng khắp vùng Quan Trung.

Thứ ba tiên quân của Tào Tháo là Hạ Hầu Đôn đã mang ba nghìn thiết kỵ tới Tỵ Thủy, mà đại quân Viên Thiệu cũng tới Khúc Nghĩa, quân tiên phong cũng tới Hà Nội chuẩn bị nhắm tới Lạc Dương.

Trương Lãng biết rõ mình cũng cần phải đi, quân Tào Tháo nhanh chóng đánh tới nếu như chậm trễ thì thật sự có mà chạy đằng trời.

Dương Dung đỡ Trương Lãng đi ra khỏi gian nhà gỗ ở bên ngoài Ưng vệ đã chờ xuất phát sẵn chỉ cần ra lệnh một tiếng là được.

Lữ thị huynh đệ cũng mang theo hành lý hưng phấn bay nhảy rốt cuộc bọn họ cũng có thể rời khỏi nơi núi rừng mà đi tùng hoành, mà Lữ Nghiễm Hoàng thì thương cảm xem sắc mặt thì già nua đi rất nhiều, tuy nhiên theo đó cũng là sự cổ vũ và hi vọng tràn ngập. Mà một số huynh đệ của Lữ thị huynh đệ thì tràn ngập hâm mộ và thất vọng tuy nhiên Trương Lãng nói chỉ cần hắn tới Giang Đông tùy thời có thể nghênh đón Lữ gia tới đó tự hợp mới khiến những người kia cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trương Lãng từ biệt chín gia đình bọn họ, dưới sự chúc phúc của hơn mười người mà bắt đầu hành trình.

Lần này cũng không phải là đi Thủ Dương Sơn nữa mà là bình an lui về Giang Đông.

Dưới sự dẫn dắt của Lữ Khoáng Lữ Tường hai huynh đệ bọn họ mới bắt đầu xuyên thẳng qua núi lớn.