Vị cận vệ bên cạnh dùng sức đẩy Tự Thụ ra trong lúc thanh kiếm đâm vào người hắn hắn vẫn rống lớn:

- Có thích khách....

Thanh âm bi liệt truyền đi thật xa.

Ở trong khách sạn Trương Lãng ôm thân hình đầy đặn của Dương Dung tinh thần vô cùng tốt tuy đêm rồi nhưng hắn vẫn không có chút gì buồn ngủ.

Nghĩ đến Tào Tháo dã tâm bừng bừng Viên Thiệu binh hùng tướng mạnh hai đội ngũ này dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết là bọn họ muốn khu binh tới đây muốn hiệp thiên tử lệnh chư hầu, như vậy làm sao có thể nghênh đón thiên tử trước bọn họ, bình an xuống Nam trường giang, đây là một vấn đề vô cùng đau đầu, trong đó đại quân của mình mấy ngày nữa mới tới Quan Trung, khó khăn trùng trùng điệp điệp.

Mặt khác vài luồng quân phiệt cũng thần bí khó giò, ví dụ như là Mã Đằng mặc dù hắn ở Trường An kết minh với Trương Tể nhưng hai người này ở Quan Trung tranh giành Tam Phụ với nhau ngược lại cũng có xung đột.

Còn Lưu Biểu thì dụng ý không rõ, mặc dù người này là minh hữu, mình với hắn không nóng không lạnh giống như là nhàn nhạt vô vị tuy nhiên có một số người nếu thêm kẹo đường dấm chua vào thì không biết sẽ ra mùi vị gì, Giang Đông nếu không bắc ra thanh châu tây tiến kinh châu thì mặt bắc có Viên Thiệu, Tào Tháo hai đại quân phiệt, thực lực hùng hậu chiến tướng tụ tập, mà phía Tây có Tôn Sách và Lưu Biểu thực lực tương đối yếu hợp, Tôn Sách ở Dự Châu dùng phân khu phía nam nhưng căn cơ bất ổn giặc Khăn Vàng từng bầy không bình định được, như vậy kế tiếp mình chắc chắn phải xung đột với Lưu Biểu, Lưu Biểu không phải là người nhìn xa nhưng thủ hạ Kinh Việt Kinh Lương của hắn có tài vương tá nhất định sẽ phát giác ra dã tâm của mình, mà đề phòng mình một bước. Kể từ đó mình muốn tiến lên phía trước càng trở nên khó khăn trùng trùng điệp điệp phải biết rằng đại quân của mình mượn đường Kinh Châu ra Vũ Quan tiến Trường An nếu như Lưu Biểu trở mặt thì đại quân sẽ bị ngăn cản ở Kinh Châu, có an bình rời khỏi Kinh Châu hay không cũng là vấn đề lớn.

Trương Lãng càng nghĩ càng đau đầu.

Ai mỗi người đều là chư hầu cát cứ một phương, làm sao có được chỗ tốt đúng là khó khăn trùng trùng điệp điệp.

Trương Lãng nếu lúc phát sầu như vậy có Quách Gia Điền Phong Trình Dục bọn họ ở bên cạnh thì tốt hơn nhiều rồi.

Ánh trăng xuyên qua bức màn ôn nhu chiếu bốn góc giường, ở trong phòng truyền ra thanh âm hừ nhẹ, Dương Dung ở trong tay của Trương Lãng ngủ say trên mặt tú lệ lộ ra vẻ mỉm cười, tin rằng đang mơ thấy mộng đẹp.

- Cộc cộc.

Từng thanh âm đập cửa vang lên, có người tận lực hạ giọng nói:

- Chúa công chúa công.

Trương Lãng mê hoặc một hồi đã trễ như vậy mà Hàn Cử còn gọi mình chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì rồi sao, hắn đáp nhẹ khẽ một tiếng lại thấy Dương Dung ôm lấy thân thẻe của hắn, đồng thời mắt phượng mông lung mở ra, Trương Lãng nhẹ nhàng nắm lấy tay thon của nàng, vỗ vỗ khuôn mặt mê người của nàng hôn lên môi của nàng một cái mới xuống giường.

Hắn vừa mở cửa ra Hàn Cử liền thi lễ sau đó không đợi Trương Lãng hỏi đã vô cùng hưng phấn mà nói:

- Chúa công Ưng vệ vừa lấy được tin tức tốt, sứ giả của Viên Thiệu tối nay gặp chuyện bản thân bị trọng thương sống chết không rõ. Trong thời khắc mấu chốt Viên Thiệu mất đi chủ soái, xem ra đã mất đi cơ hội nghênh đón thiên tử tốt nhất.

Trương Lãng cũng càng hoảng sợ vội vàng lên tiếng hỏi:

- Tự Thụ thật sự xảy ra chuyện?

Hàn Cử cũng không ngờ Trương Lãng không vì chuyện này cao hứng thấy hắn biến sắc liền khẳng định lại lời nói của mình.

Trương Lãng lâm vào trầm tư cuối cùng thản nhiên nói:

- Đã biết ngươi lui xuống đi.

Hàn Cử lui xuống kỳ quái mà quan sát Trương Lãng nhưng vẫn phục tùng rời đi.

Trương Lãng đóng cửa lại đi tới bên giường, một tay ôm cái cổ trắng ngọc của Dương Dung ôm vào trong ngực của mình, Dương Dung cũng theo thói quen khẽ dựa vào để cho mình thoải mái một chút, Trương Lãng thì trợn tròn mắt bắt đầu phân tích tin tức mà Hàn Cử mang tới, Tự Thụ bất kể bị trọng thương hay hoạn noạn đối với việc mình nghênh đế về nam Trường Giang có chỗ tốt lớn bởi vì thái độ của Viên Thiệu Hiên Đế không thể biết được mình cũng loại đi một đối thủ mạnh mẽ.

Nhưng suy nghĩ sâu một tầng, Tự Thụ trong lúc mấu chốt gặp chuyện không may nhất định là có người muốn phá hư đại kế của Viên Thiệu cho hắn âm thầm đắc thủ như vậy đến tột cùng là ai hạ độc, Mã Đằng? Không có khả năng, Trương Tể Càng không phải, Trương Lỗ? Cũng không giống. Lưu Biểu? Có chút vân đề. Tào Tháo? Khả năng lớn nhất.

Nhưng vấn đề là ở chỗ với trí tuệ của Tào Tháo bản lĩnh của mưu sự thì sẽ không ngu ngốc mà làm cử động như vậy.

Lúc này Dương Dung cũng tỉnh lại thấy tâm sự của Trương Lãng nặng nề thì kỳ quái hiỏ;

- Lão công lại xảy ra chuyện gì rồi sao?

Trương Lãng cười khổ đem sự tình vừa rồi nói qua một lượt cho nàng nghe, Quách Gia không ở đây Dương Dung cũng có thể giúp mình, nàng dù sao cũng từng là bộ đội đặc chủng cũng có chút mưu lược.

Sau đó hắn thêm phân tích mà nói:

- Ngẫm lại sau khi Tự Thụ chết quân phiệt được nhiều chỗ tốt nhất, cũng biết là ai làm chuyện này.

Dương Dung thú vị nói:

- Lão công cho rằng ai làm đây?

Trương Lãng nói;

- Tự Thụ chết, có lợi nhất là ta, Tào Tháo và còn có Lưu Biểu.

Dương Dung nhanh chóng sửa sang lại rồi hoài nghi nói;

- Lão công thiếp thấy chuyện này tuyệt đối không phải là do Tào Tháo làm mặc dù đối với hắn giúp ích rất lớn nhưng hắn đối với Hiến Đế quyết tâm cũng không ít, tuyệt đối không thể so với Viên Thiệu, nhưng với thủ đoạn của hắn không thể ở thời điểm mấu chốt lại hành động ngu ngốc như thế, làm như vậy không phải là muốn khai chiến với Viên Thiệu sao?

Trương Lãng buồn rầu nói:

- Đúng thế Tào Tháo là hiềm nghi lớn nhất nhưng mà hắn làm sao có thể làm.

Sau đó nàng bỗng nhiên dịu dàng nói:

- Lão công liệu có phải có người muốn giá họa cho Tào Tháo không sau đó muốn cho Tào Tháo và Viên Thiệu khai chiến từ trong đó lấy được chỗ tốt.

Trương Lãng sáng ngời hưng phấn nói:

- Đúng thế cũng có khả năng này chúng ta ngẫm lại xem Tào Tháo có cừu oán với ai Tào Tháo và Viên Thiệu sau khi khai chiến ai sẽ tọa sơn quan hổ đấu được lợi lớn nhất.

Dương Dung ưm một tiếng nàng bỗng nhiên ngồi dậy lộ ra phong quang vô han, thân thể mềm mại thanh tú giống như cười mà không phải cười nhìn Trương Lãng mà nói:

- Nghĩ tới nghĩ lui nếu như Tào Tháo và Viên Thiệu thực sự khai chiến, người được lợi vẫn là lão công và thế lực Giang Đông, chẳng lẽ lại là do chàng làm chuyện tốt này sao?