Thật không ngờ rằng đối phương lại không hề sợ hãi mà dám nghỉ ngơi ở trong núi qua đêm, nói rõ là đối nghịch với mình, xem ra người lãnh đạo đội ngũ này đúng là một nhân vật.

Sắc trời dần dần tối xuống, ở cách Ngũ Long Hạp cốc không xa, ánh lửa hừng hực chiếu sáng cả bầu trời đêm, không ít Ưng vệ để nguyên quần áo đi ngủ, phòng ngừa xảy ra sự cố, cả sơn cốc chỉ có tiếng củi đốt cháy tí tách, và gió bắc gào thét.

Trương Lãng sở dĩ chọn chỗ này bởi vì cách nơi này mấy trăm bước đều không có chướng ngại vật tương đối trống trải một khi có chuyện xảy ra thì có thể tập hợp lại, cho dù địch nhân tập kích binh sĩ cũng sẽ tiến hành ứng chiến tốt.

Lúc này có một phân đội Ưng vệ toàn thân mặc nhung trang qua lại tuần tả, dưới sự gào thét của gió Bắc càng lộ ra vẻ oai hùng.

Trương Lãng Dương Dung Triệu Vũ ba người ở trong một doanh trướng bên trong đốt lửa cháy dùng để khu hàn, hai mỹ nữ ôm nhau ngủ say Trương Lãng thì ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn ánh lửa hừng hực nhập thần nếu như mình đoán không sai thì bọn họ sẽ tới vào đêm hôm nay đại đội của mình đi qua Ngũ Long hạp cốc, bọn họ lúc đó chặn đường mình thì sẽ tốn đại công phu rồi, còn nếu như tối nay bình an vô sự thì cho thấy đạo phỉ kia biết khó mà lui, không ra tay như vậy thì không gì tốt hơn.

Thời gian từng lúc từng lúc từng lúc trôi qua, trời càng ngày càng về đêm hôm nay đã xuất hiện ánh trăng.

Ở trong đám mây trắng ánh trăng lúc sáng lúc tối ở phía xa xa truyền tới thanh âm kỳ quái khiến cho người ta phải rùng mình.

Một đêm bình tĩnh.

Đúng lúc này có thanh âm kinh thiên động địa vang lên, xé rách bầu trời đêm.

- Có quỷ, nhanh có ai không có quỷ.

Trong mơ hồ truyền tới thanh âm sợ hãi và bất an.

Trương Lãng nghe thấy tiếng có quỷ thì lập tức lao ra khỏi doanh trướng, Điển Vi Yến Minh cũng lao ra theo sát hắn.

Lúc này Trương Lãng mới phát hiện khắp nơi không biết từ khi nào xuất hiện sương trắng nhàn nhạt, dưới ánh trăng lộ ra vẻ mơ hồ.

Trương Lãng sải bước về phía đó tỉnh táo hỏi Yến Minh:

- Chuyện gì xảy ra?

Yến Minh chăm chú theo sau lưng của Trương Lãng, khó hiểu lắc đầu:

- Thuộc hạ không biết.

Lúc này ở trong doanh trướng đi ra mấy trăm Ưng vệ,cơ hồ cùng một lúc đi ra rút vũ khí chuẩn bị trạng thái lâm chiến.

Hàn Cử trước hết tìm tới vệ binh phát ra thanh âm chỉ thấy trước ánh trăng sắc mặt cua hắn tái nhợt toát ra không ít mồ hôi nhìn ra vô cùng lo lắng lồng ngực phập phồng bất định hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm phía trên không trung, đồng thời lẩm bẩm nói:

- Tướng quân nhìn xem, nhìn xem....

Trương Lãng cùng mấy trăm người nhìn theo theo ngón tay của hắn cơ hồ bọn họ đều kêu lên;

- Mẹ ơi có quỷ.

Ngay lập tức bọn họ loạn thành một bầy với ý chí sắt thép của năm trăm Ưng vệ cũng bối rối như vậy cho thấy những gì bọn họ xem kinh khủng thế nào.

Trương Lãng ngẩng đầu nhìn lại, cũng hít một hơi lạnh cuối cùng minh bạch nguyên nhân vì sao Ưng vệ sợ hãi.

Ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, không trung phiêu đãng một thân tuyết trắng lệ quỷ có tóc dài tới đầu gối hai mắt đỏ rực như ẩn như hiện, hai răng nanh màu vàng dài nhọn vô cùng dọa người, mọi người sau khi nhìn thấy thì thét ra tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến cho người nghe cảm thấy toàn thân sởn gai ốc. Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này tin rằng ba hồn bảy vía đã biến mất vô ảnh vô tung, trong mấy trăm Ưng vệ có không ít người hai chân phát run vô cùng khủng bố.

Ở trong thời đại mê tín này vô luân là ai đối với đầu trâu mặt ngựa thần tiên ác ma mười tám tầng địa ngục đều tin tưởng.

- A...

Dương Dung và Triệu Vũ chạy tới nhìn theo ánh mắt của mọi người cũng quay cuồng sợ hãi tới cực điểm, mặt mày ảm đạm vô cùng, lớn tiếng thét lên, dùng tốc độ thường nhân khó tưởng tượng được mà nắm lấy tay của Trương Lãng chôn đầu vào sâu trong ngực của hắn, phương tâm nhảy loạn không ngừng.

Không khí nặng nề bao trùm mọi người không ai tưởng tượng được chuyện gì xảy ra.

Điển Vi võ nghệ vô cùng cao minh bỗng nhiên tròn xoe hai mắt, giống như phát hiện ra điều gì liền lớn tiếng nói:

- Mọi người coi chừng.

Cùng một thời gian, Trương Lãng nhếch mí mắt lên, vài luồng bóng đen với tốc độ như là sao băng từ mấy trăm bước bỗng nhiên bay tới, may mà Trương Lãng phản ứng cực nhanh, lập tức né tránh.

Nhưng sự tình vẫn chưa hết lúc mọi người đang kinh hồn bất định thì từng luồng sương bay tới trong bóng đêm lộ vẻ quỷ dị dọa người.

Hàn Cử sắc mặt tái mét, ra sức hét lớn:

- Mọi người mau lui lại, coi chừng có độc.

Mội người nghe vậy liền che mũi lại, nhanh chóng lui về phía sau không làm rối loạn trận tuyến.

Trương Lãng kéo hai nữ nhân, Dương Dung cũng may mà sau khi trải qua cơn kinh hãi phân tích lý tính thì ổn định hơn rất nhiều, mặc dù lùi về phía sau nhưng hai mắt của Trương Lãng vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, hắn là người của thế kỷ 21 không tin quỷ thần, tuy nhiên tình hình buổi tối hôm nay vô cùng không ổn, nhất thời không tìm ra nguyên nhân, đồng thời trong lòng của hắn nổi lên từng cảm giác bất an.

Trong làn sương mù bỗng nhiên hiện ra một đám người, mỗi người đều mặc áo màu tro hoặc màu trắng, tóc tai rối bù, huyết tinh lộn xộn lưỡi dài như quỷ thắt cổ, ống tay màu trắng khô như móng gà, cầm xích sắt màu thô, giống như quỷ nhập tràng vậy, hai cái răng thì nhọn hoắt thò ra ngoài, chân tay hành động không tự nhiên.

Lại có một đám khô lâu binh cho dù với người bình thường không khác biệt lắm nhưng thất khiểu chảy máu hai mắt không có tròng, trên mặt tràn đầy tơ máu hàm răng vàng khè, quả thực khiến cho người ta hồn phi phách tán.

Lúc này trong đêm bỗng truyền tới tiếng kim thiết như là tiếng kim thiết như là tiếng chuông rầu thảm tuyệt vọng như tiếng khóc nghẹn ngào vô cùng.

Chút ít ưng vệ sau khi kiên trì tinh thần cuối cùng cũng đã sụp đổ ai cũng ngây ngốc thần sắc lộ ra vẻ kinh hãi, bọn họ nghe đồn đám giặc Khăn vàng này có Thái Bình yêu thuật, có thể khu động lão quỷ u linh trăm năm, xem ra đúng là có chuyện này.

Lần này tai kiếp khó tránh khỏi, người làm sao có thể đấu với quỷ hồn, ai ai cũng tuyệt vọng.

Năm trăm Ưng vệ ai cũng có suy nghĩ này, kỳ thật cho dù binh sĩ huấn luyện nghiêm túc thì cũng là người, trước mặt quỷ bọn họ làm sao có thể chấn trụ được.