Giang Nam vẫn là giữa hè, dương liễu lả lướt, chim yến bay trở lại.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến tảng đá trên đường, màn vải che buông xuống khiến cho người khác không cách nào nhìn trộm người nào ngồi bên trong xe.

Xe ngựa dừng lại ở một hộ võ lâm thế gia tiếng tăm lừng lẫy —– Thượng Quan phủ.

Xa phu nhấc màn xe lên, một đôi chân mang hài thêu đạp đi ra, trên mặt hài thêu một khóm trúc xanh đơn giản, vài đóm hoa lộn xộn, vô cùng mộc mạc thanh nhã. Làn váy màu xanh lam nhạt vung lên mặt hài, một bàn tay trắng nõn tinh tế vịn ở trên xe, người bên trong xe thấp người ra khỏi thùng xe.

Một vị cô nương thanh tú động lòng người, dung mạo mang ý cười, nhưng bụng của nàng lại phình gồ lên.

Người qua đường nhìn thấy không khỏi nổi lên vài phần nghi hoặc, rõ ràng cách ăn mặc còn là một cô nương, làm sao lại đã là người mang thai?

“Thẩm cô nương!” Nô bộc giữ cổng lập tức đã nhận ra người đứng ở trước mắt, nói thật, nếu muốn không nhớ rõ vị cô nương hành sự kỳ quái này thật đúng là không dễ dàng. Ngoại trừ nàng, đến nay cũng chưa thấy qua còn có ai có thể đem thập nhị thiếu gia bị biến thành dở khóc dở cười.

“Có cần ta chờ ngươi bẩm báo hay không?” Thẩm Thất Xảo cười hỏi.

“Không cần không cần, đương nhiên không cần.” Nô bộc canh cửa lập tức mời nàng đi vào.

Lộ trình đi qua một tảng đá không ngắn, nàng đã có chút mệt mỏi, tùy bụng càng lúc càng lớn, nàng càng ngày càng dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, người cũng càng lúc càng lười nhác, nói không chừng đứa nhỏ trong bụng tương lai cá tính sẽ giống nàng.

“Muốn tìm kiệu khiêng cô đi vào không?”

Nghe được giọng nói vẫn lạnh như băng kia, nàng ngẩng đầu lên, tươi cười sáng lạn.“Nếu thập nhị thiếu gia cũng nói như thế, ta đây muốn cự tuyệt chính là không nể mặt của huynh rồi? Vậy làm phiền huynh.”

Thượng Quan Thông vung tay lên, lập tức có người chạy đi thu xếp.

“Dường như cô không định tìm huynh ấy?” Thượng Quan Thông không khỏi có chút ngạc nhiên.

Thẩm Thất Xảo nhíu mày, đưa tay đấm nhẹ thắc lưng, cười nói: “Vì sao nhất định phải tìm huynh ấy?”

“Ta cho là cô cần phải tìm.”

“Nếu huynh ấy muốn chạy trốn, vậy cứ trốn đến chân trời góc biển đi, ta hà tất nhất định phải đau khổ đi tìm huynh ấy?”

Thượng Quan Thông yên lặng nhìn nữ tử vẫn cởi mở trước mắt này, vụt mất nữ tử như thế, đối với bất luận nam nhân nào mà nói, đều sẽ hối tiếc cả đời.

Một chiếc kiệu lụa mỏng mềm mại được khiêng đến, hai gã hộ vệ của Thượng Quan gia làm kiệu phu.

Nàng thản nhiên cười. “Thập nhị thiếu gia thật sự nể tình.”

Thượng Quan Thông nói: “Nhìn khắp giang hồ, chỉ sợ không có người dám không để thể diện cho thần y Thất Xảo.”

“Thể diện của ta thật sự lớn như vậy?” Thẩm Thất Xảo cười hỏi.

Thượng Quan Thông hỏi ngược lại: “Có giang hồ đệ nhất bang làm chỗ dựa vững chắc, lại có ơn với Giang Nam Thượng Quan, Liễu gia bảo hai đại danh môn giang hồ, chẳng lẽ còn chưa đủ để ở trên giang hồ hô phong hoán vũ sao?”

Vẻ mặt nàng bừng tỉnh đại ngộ. “Thì ra ta quả thật có thể diện lớn như vậy!”

Đáy mắt Thượng Quan Thông xẹt qua ý cười. Nàng không có thay đổi, vẫn như trước là Thẩm Thất Xảo ngày trước cười nhìn đời người.

Kiệu êm ái đi đến Thu Phượng hiên của Thượng Quan gia chiêu đãi khách quý thì ngừng lại, một thị nữ dung mạo thanh tú tiến lên dìu Thẩm Thất Xảo xuống dưới.

Một chân bước lên bậc thang, nàng đột nhiên quay đầu cười nói: “Tuy rằng ta không nghĩ tìm huynh ấy, chỉ là, nếu có thể gặp mặt một lần, thật cũng không tính là chuyện xấu.”

Thượng Quan Thông im lặng gật đầu.

Mãi đến khi Thẩm Thất Xảo vào Thu Phượng hiên, Thượng Quan Thông mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Huynh thật sự định vĩnh viễn không gặp cô ấy sao?”

Một bóng người linh hoạt không một tiếng động nhảy xuống dưới tàng cây từ bên cạnh, đó là một tên khất cái quần áo dơ bẩn, mặt đầy bùn đất.

“Ta không có dũng khí đối mặt với khuôn mặt mình, càng không có dũng khí đối mặt sự thản nhiên của cô ấy.”

“Chỉ sợ không thể theo huynh rồi!” Có người phát ra tiếng cười sang sảng, phi thân xuống dưới.

“Ôn huynh!” Thượng Quan Thông cùng Phong Thần Ngọc cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Ôn Học Nhĩ vẫn phóng khoáng như trước một tiếng phạch mở quạt xếp ra. “Đúng vậy chính là tại hạ đây.”

“Huynh vẫn bám theo muội ấy?” Phong Thần Ngọc hỏi.

“Đương nhiên, cũng giống như Phong Đại bang chủ huynh thôi, ta cũng không thể để Tiểu sư muội đáng yêu lại khó tính bị người ta bắt nạt, huynh nói đúng không?” Ôn Học Nhĩ ba phần nói đùa, bảy phần nghiêm túc.

“Hừ ừ!”

Một âm thanh ngắn khẽ vang khiến cho ý cười phấn khởi trên mi mắt của Ôn Học Nhĩ nhất thời biến thành tro bụi, tan thành mây khói.

“A, Tiểu sư muội.” Hắn mất mặt sờ cái mũi của mình lùi về một bên hóng gió.

“Phong Thần Ngọc, huynh thật sự muốn trốn tránh muội cả đời sao?” Thẩm Thất Xảo thốt ra tiếng quát với hắn.

Hắn chậm rãi quay người trở lại. “Thất Xảo…”

Nàng đưa tay cắt ngang lời của hắn. “Huynh trước đừng nói nữa, trước tiên hãy nghe muội nói tất cả. Muội sẽ không đi oán trời trách đất, đây là muội tự mình lựa chọn muội sẽ không hối hận, chẳng qua, huynh cũng nên biết Thẩm Thất Xảo muội, từ trước đến nay sẽ không đối xử tử tế với người có lỗi với muội.”

Ôn Học Nhĩ ở một bên cực lực phụ họa, “Đúng vậy, đúng vậy!” Hắn chính là rõ ràng, ví dụ của máu chảy đầm đìa, toàn bộ người của Dung Nhân cốc cũng có thể làm chứng. =))

Vẻ mặt đang hoảng hốt, Phong Thần Ngọc mơ hồ nghe được tiếng nói mang ý cười của nàng xuất hiện ở bên tai mình, “Biểu ca, những gì huynh làm nếu như không đúng, thậm chí bản thân cũng cảm thấy không thể nào nói nổi, đương nhiên, bảo bối trong bụng cũng sẽ không đồng ý.”

Nhìn người nhẹ nhàng ngã xuống đất, mắt Thượng Quan Thông lộ ra kinh hãi. “Cô làm thế nào được?” Đường đường đứng đầu một bang, tên xếp vào hàng ngũ đứng đầu giang hồ, làm thế nào lại dễ dàng đã bị nàng làm lay động như thế,

Nàng dù bận vẫn nhàn hạ sờ bụng của mình, mỉm cười nói: “Mạng của huynh ấy là ta cứu, dược cũng là ta làm, ta tự nhiên biết dùng một loại dược có thể làm cho huynh ấy rơi vào hôn mê, có một loại dược hiệu quả kỳ diệu chính là yêu rất lâu.”

Thượng Quan Thông cùng Ôn Học Nhĩ liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ sợ hãi ở đáy mắt của nhau. Người nào cũng có thể đắc tội, nhưng người giống như Thất Xảo vậy tốt nhất là có bao xa thì tránh bấy nhiêu xa.

“Nhưng mà, vẫn là phải cám ơn sự hợp tác của thập nhị thiếu gia.” Thẩm Thất Xảo nhẹ nhàng thi lễ với hắn.

Thượng Quan Thông đáp lễ. “Không dám nhận, đây là thân là bằng hữu nên làm, hơn nữa ta cũng nợ ân huệ cô.”

“Vậy ra thập nhị thiếu gia muốn thanh toán?” Nàng lộ ra nụ cười không có thiện ý.

Hắn vội vàng giải thích, “Không dám.” Hắn vô cùng biết rõ nàng hoàn toàn có khả năng làm cho món nợ này vĩnh viễn không trả hết được.

Nàng cười thản nhiên, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, phiền hai vị giúp ta đỡ huynh ấy lên xe ngựa.”

“Tiểu sư muội, rốt cuộc muội muốn làm gì?” Ôn Học Nhĩ hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Thẩm Thất Xảo cười cười, nhìn khuôn mặt bày ra sự nham hiểm đen tối kia, sâu xa nói:“Nếu huynh ấy là bởi vì khuôn mặt này mà trốn tránh muội, như vậy cuối cùng vẫn là phải thỏa mãn nguyện vọng rất yêu xinh đẹp của huynh ấy.”

“Muội/cô nghĩ được biện pháp?” Ôn Học Nhĩ cùng Thượng Quan Thông trăm miệng một lời. [HV: Thật ra ở đây chỉ có một từ là "ngươi" thôi, nhưng cách xưng hô giữa TQT và TTX mà dùng là "huynh - muội" thì không hợp lắm, nhưng với ÔHN và TTX thì khác (sư huynh muội đồng môn mà ^^) nên bạn mới thêm dấu "/" chứ thật ra là trong bản gốc không có nha ]

“Đương nhiên, nếu các người nghĩ đến mấy tháng này ta đi khắp đại giang nam bắc, cứu vô số người, là vì cái gì?”

“Vậy Phong huynh thật sự là có phúc!” Thượng Quan Thông không khỏi than thở.

Thị nữ lần nữa dìu Thẩm Thất Xảo lên nhuyễn kiệu, khởi kiệu bước về phía cửa lớn.

Ngoài cửa, Phong Thần Ngọc đã được thu xếp bên trong xe ngựa.

“Thật sự không cần chúng ta giúp đỡ sao?” Vẻ mặt Ôn Học Nhĩ mang theo chút đáng tiếc.

Nàng rất kiên quyết lắc đầu. “Không cần.”

“Thật đáng tiếc.” Hắn nói ra tiếng lòng.

“Hừ ừ,” nàng lạnh lùng nhìn hắn, “Cảm giác nửa năm không nói lời nào, có phải rất thoải mái không?”

“Huynh cái gì cũng chưa nói.” Ôn Học Nhĩ lập tức nhảy đến dừng lại nơi cách ba trượng có hơn, liên tục phất tay nói tạm biệt, khiến cho gia nhân của Thượng Quan Thông bên cạnh không nhịn được cảm thấy buồn cười.

Thẩm Thất Xảo lần nữa đạp lên xe ngựa, buông màn che xuống, xa phu thúc giục ngựa chậm rãi lên đường.

Nhìn khuôn mặt tận lực bôi đầy bùn kia, nước mắt trong mắt của nàng tự rơi xuống, rơi trên khuôn mặt đầy bùn, rồi mới chảy xuống.

Khóc mệt mỏi, nàng bất tri bất giác dựa vào đệm mềm mại ngủ thiếp đi.

Qua một lúc rất lâu sau, xe ngựa xóc nảy một trận, Phong Thần Ngọc từ từ tỉnh dậy, ánh vào mi mắt chính là hình ảnh Thấm Thất xảo ngủ gật trên miếng đệm gấm.

Dung nhan vẫn như trước, tính tình vẫn như trước, chỉ có bụng nhô ra đã bất đồng với thiếu nữ, không nhịn được đưa tay sờ trên bụng ngày ngày dần tròn trĩnh, bên trong chính là cốt nhục của hắn.

Bàn tay trắn nõn tinh tế chụp lên hắn, ngẩng đầu đã nhìn thấy con ngươi mang ý cười của nàng.

“Thất Xảo, thực xin lỗi.”

“Huynh vẫn muốn trốn sao? Cho dù muội sắp sinh, cũng không định lộ diện sao?” Ánh mắt của nàng thẳng tắp nhìn vào đáy mắt hắn.

Phong Thần Ngọc lắc đầu, một tay ôm nàng vào lòng. “Huynh chỉ là không biết phải đối mặt với muội như thế nào, lúc ấy huynh phải làm như thế…”

“Muội không trách huynh,” Thẩm Thất Xảo nói, “Bởi vì cá tính của huynh rất yêu xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều không có thay đổi.”

Phong Thần Ngọc không khỏi cười khổ, hắn biết, muốn Thất Xảo không nói móc hắn đúng là so với mặt trời mọc hướng Tây càng khó hơn.

“Muốn dẫn huynh về Dung Nhân cốc sao?”

“Đi nơi đó làm gì? Muội muốn dẫn huynh đi đầm lầy.” Nàng cười hi hi đáp.

“Đầm lầy?” Hắn hồ đồ, nhưng tất cả tùy nàng vậy.

***

Sau nửa tháng, bọn họ tiến vào một ngọn núi lớn hùng vĩ, ước chừng lại đi đường nửa canh giờ sau, liền nhìn thấy một vùng đầm lầy.

Đó là vùng đầm lầy nguyên thủy vô cùng lớn, lá khô rơi đầy mặt trên, cũng có không ít mùi thối rữa của xác động vật phía trước ập đến.

Bọn họ ngừng lại ở bên cạnh đầm lầy, Phong Thần Ngọc khó hiểu nhìn người bên cạnh.

Thẩm Thất Xảo cười nói với hắn: “Dù sao mỗi ngày huynh cũng đầy bùn, không ngại thay đổi nước bùn nơi này thế nào?”

Phong Thần Ngọc nhướng mày.

“Có lần muội vào núi hái thuốc, trong lúc vô ý nhìn thấy động vật bị thương lăn lộn bên trong đầm lầy, làm cho miệng vết thương hoàn toàn bị nước bao trùm, ngày hôm sau lại đến, như vậy phản phúc ước chừng nửa tháng sau đó, miệng vết thương của nó cuối cùng hồi phục như ban đầu, nếu như chưa từng bị thương, khiến cho muội hết sức kinh ngạc. Rồi sau đó muội cẩn thận nghiên cứu nước bùn nơi này, phát hiện một kinh hỉ lớn hơn nữa!”

“Kinh hỉ gì?” Giọng nói của hắn cũng không khỏi kích động hẳn lên.

Nàng nhìn chăm chăm đầm lầy trước mắt, sắc mặt nghiêm túc. “Bên trong đầm lầy tại núi lớn này, e rằng đã không dưới mấy trăm năm, mà mấy trăm năm qua xác của các loại động vật thối rữa biến chất bên trong đầm bùn tại đây, trong đó đủ một số dược liệu trân quý, từng năm tích lũy thêm, công hiệu của nước bùn vùng đầm lầy này đối với việc chữa khỏi miệng vết thương đã không phải dược liệu bình thường có thể sánh được.”

Phong Thần Ngọc nghe vậy, vội vàng ngồi xổm người xuống, đưa tay vào lấy nước bùn.

“Biểu ca, từ từ, trước khi bôi bùn huynh cần phải làm một chuyện.” Thẩm Thất Xảo ngăn cản hắn.

“Chuyện gì?”

“Hủy dung một lần nữa.” Nàng nghiêm túc nói, hơn nữa từ trong tay áo lấy ra một bình sứ.

Phong Thần Ngọc đầu tiên là giật mình sửng sốt một chút, mới chợt hiểu ra nói: “Miệng vết thương mới càng dễ khép lại.”

“Vẫn là biểu ca thông minh.” Nàng cười khẽ trừng mắt nhìn. “Chỉ là, sẽ có chút đau, huynh phải chịu đựng.”

“Huynh biết.” Hắn gật đầu.

“Trước tiên huynh đem mặt rửa sạch sẽ.”

“Được.”

Hắn đi đến trũng nước bên cạnh vốc nước sửa sạch mặt.

Thẩm Thất Xảo bẻ một nhánh cây nhỏ, quấn một chiếc khăn lụa, thấm ước nước thuốc bên trong bình, cẩn thận bôi lên trên mặt hắn.

Cảm giác đau đớn như lửa đốt tràn ra ở trên mặt, Phong Thần Ngọc đau khổ cầm chặt nắm tay.

Một lần lại một lần, tổng cộng nàng bôi hết năm lần, mới ngừng tay, lúc này nước thuốc bên trong bình cũng đã dùng hết, cuối cùng mệt mỏi phải dựa vào tàng cây thở hổn hển.

Khi Phong Thần Ngọc từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy được trên mặt có cảm giác ngột ngạt, còn có chút ngứa, khiến hắn muốn đưa tay gãi.

“Không thể gãi.” Nàng lắc đầu với hắn.

Nhìn Thẩm Thất Xảo chau mày lại, trán đầy mồ hôi, Phong Thần Ngọc hoảng sợ. “Muội làm sao vậy?”

Nàng đau đớn nắm chặt nhánh cây bên cạnh. “Muội… Muội sợ… Muội sợ là động thai khí… Sắp sinh.”

“Nơi này làm sao được chứ!”

“Đau chết muội…” Nàng chịu đau bắt lấy cánh tay hắn. “Không còn kịp rồi, thật sự sắp sinh.”

Trên tay cảm thấy ấm nóng, giơ lên vừa thấy, chỉ thấy tay nàng đầy máu bẩn, hắn kinh hãi. “Thất Xảo —–” Hắn quen thấy sóng to gió lớn, lúc này đã hoàn toàn không có chủ trương.

Thẩm Thất Xảo cầm một cành gỗ nhét vào trong miệng, lấy hết toàn bộ sức lực của mình sinh con.

Trong lúc bối rối Phong Thần Ngọc đột nhiên nhớ đến tình hình đỡ đẻ ở quán trọ lúc trước, vội vàng đốt một đóm lửa bên người hắn, rồi mới chạy vội đi, không bao lâu liền mang một chảo sắt cùng một gấp vải trắng quay lại.

Khi nước bốc lên hơi nóng, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên trên bầu trời đầm lầy, đàn chim hoảng sợ tung cánh bay.

***

Tin tức lớn, tin tức lớn.

Phong Đại bang chủ của Cái Bang vui mừng sinh quý tử, các đại môn phái giang hồ đều phái người đưa đến đại lễ.

Thần y Thất Xảo y thuật chẳng những đường thời vô song, thế nhưng trong tay còn nắm một thanh đoản kiếm thất tinh có thể điều động tam đại gia tứ đại phái, kia thật đúng là một sự kiện không ngờ được.

Hóng gió bên dưới đại thụ, nằm ở dưới bóng râm vào mùa nóng bức như thế, uống nước ô mai ướp lạnh, đùa con thơ bên trong tả lót, đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ.

Thế nhưng những người nào đó vẫn không hưởng thụ, giống như giờ phút này dưới tàng cây người đứng đầu Cái Bang không ngừng xoay vòng quanh.

“Thất Xảo, muội làm sao lại không đồng ý chứ?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Thần Ngọc tràn đầy vẻ khó hiểu.

Thẩm Thất Xảo chậm rãi buông nước ô mai trong tay, nhướng mày nói: “Vì sao muội nhất định phải đồng ý?”

Hắn buồn bực nhìn nàng. “Con của chúng ta cũng lớn được hai tháng rồi.”

“Đứa nhỏ lớn được hai tháng có quan hệ gì với muội lấy hay không lấy huynh?”Nàng mở to con ngươi trắng đen rõ ràng, tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.

“Nào có đạo lý đã sinh con, lại còn chưa có cưới vợ chứ.” Hắn thất bại rên rỉ, hiện tại đề tài hấp dẫn nhất giang hồ chính là vấn đề cưới vợ của vua Cái Bang hắn đây, việc này thật sự là thái thái rất mất mặt.

“Ờ, như vậy à…” Nàng lộ ra một khuôn mặt như có điều suy nghĩ, “Nhưng mà, muội nhớ rõ có người rõ ràng cũng đã làm phu quân người ta, nhưng lại chạy, khi đó, làm thế nào vẫn không có người muốn cô nương đã mất trong trắng, như thế lại vẫn chưa xuất giá?”

Đến đây, nàng quả nhiên vẫn đang giận hắn chuyện này! Phong Thần Ngọc càng tỏa ra bất đắc dĩ hơn, thậm chí vẫn không thể tức giận đối với nàng.

“Thất Xảo, huynh sai rồi, huynh thật sự sai rồi.” Đường đường đứng đầu một bang, cao thủ giang hồ, ở trước mặt nữ nhân ăn nói khép nép, nhiều lần nhận lỗi, nhưng mà người ta cũng mãi không màn đến hắn.

“Tuy rằng muội học y, nhưng muội cũng biết, trên đời này có loại dược là không có nơi bán.”

“Dược gì?”

“Hậu hối dược.” Thẩm Thất Xảo vẻ mặt nhìn người ngốc.

“Phụt!” Cuối cùng có người nhịn không được phát ra tiếng cười nhẹ.

“Ôn Học Nhĩ —–” Phong Thần Ngọc nhanh chóng phát điên.

“Mời ta uống nước ô mai ướp lạnh à?” Ôn Học Nhĩ lập tức từ nơi ẩn thân đi ra.

Thẩm Thất Xảo cười nói: “Muội sơ huynh uống sau nửa năm không thể ngủ được.”

“A, vậy huynh vẫn là không uống.” Hắn mất mặt sờ sờ mũi, lưu luyến buông nước ô mai đã nắm được trong tay.

“Thật kỳ quái nha, trời nóng như vậy, cho dù ở dưới bóng cây, cũng sẽ phải mồ hôi, làm sao hai mẹ con muội đều thoải mái vậy chứ?” Ôn Học Nhĩ bước đến chiếc nôi bên cạnh thận trọng quan sát tỉ mỉ tiểu tử hai mắt linh động đang mở to kia tay. Đưa tay sờ sờ hai má trắng mịn của cậu, cảm giác rất là thoải mái.

“Này, họ Ôn kia, đó là con ta, lấy tay huynh ra.”

“Đây là sư điệt ta, ta sờ sờ phạm pháp à.” Ôn Học Nhĩ đúng lý hợp tình nói, “Huống hồ Tiều sư muội ta lại còn chưa gả cho huynh đấy, chỉ cần ta nguyện ý. không khéo đứa nhỏ này liền mang họ ta.”

Hai mắt Phong Thần Ngọc nhất thời đông lại nổi lên cơn gió lốc. “Huynh nói cái gì?!”

“Sư phụ ta nói, vì danh sự của Tiểu sư muội, chọn ra một trong vài sư huynh bọn ta để lấy muội ấy làm vợ, thế nhưng mỗi người bọn ta tranh tiên khủng hậu.” (Tranh tiên khủng hậu: trước tranh giành sau sợ hãi.)

“Huynh muốn chết —–” Phong Thần Ngọc không thể nhịn được nữa, một bụng bất mãn cuối cùng tìm được nơi phát tiết ra rồi.

Thẩm Thất Xảo đùa nghịch với con, cười a a nói: “Tiểu Lại, sư bá con rất ngốc đúng không? Cho nên chúng ta lớn lên nhất định phải học thông minh một chút nha.”

Người đang bị người truy đuổi khắp sân bất mãn. “Tiểu sư muội, muội dạy con trẻ như thế là không đúng.”

“Muội dạy con của muội, huynh quản được sao? Muốn xen vào tự huynh sinh một sinh một đứa đi.” Nàng thực kiêu ngạo nói.

“Huynh sinh… Huynh cũng sẽ phải sinh.” Ôn Học Nhĩ oa oa kêu to.

Nàng xoay người ôm lấy con, nhẹ giọng mềm giọng nói với cậu: “Tiểu bảo bối, mẹ mang con đi tắm rửa nha, chúng ta không cần để ý đến hai người điên kia.”

Thật vất vả đuổi người luôn luôn chạy tới cảnh nháo loạn một trận đi, Phong Thần Ngọc cuối cùng có thể cùng con tắm rửa.

“Thất Xảo, muội nên đồng ý gả cho huynh đi.”

“Có chỗ gì tốt sao?” Nàng vừa giúp con tắm rửa, vừa không chút để ý hỏi.

Phong Thần Ngọc choáng váng một chút. “Có một phu quân.”

Nàng liếc nhìn hắn một cái. “Không có phu quân muội cũng sống rất tốt.”

Phong Thần Ngọc nhất thời bị lời của nàng làm nghẹn, cái gọi là báo ứng không sai, tuyệt đối chính là nói tình hình trước mắt của hắn.

“Nhưng, nhưng mà quà mừng của các đại môn phái đều đến rồi.” Đây cũng không phải là chuyện đùa.

“Coi như quà mừng đầy tháng con muội là được rồi.” Nàng đã dự định trước nói ra biện pháp giải quyết.

Vậy làm sao có thể, đây chính là biện pháp bức hôn hắn thật vất vả nghĩ ra được. Tâm niệm hắn vừa chuyển, rồi cười nói: “Thất Xảo, muội xem như cho anh hùng thiên hạ thể diện, gả cho huynh đi.”

“Muội lại không sống cùng anh hùng thiên hạ, tại sao phải cho bọn họ thể diện?”Nàng lạnh lùng hắt nước lạnh toàn thân hắn hạ nhiệt.

Được rồi, biện pháp này không thể thực hiện được, hắn chỉ cơ thể tiếp tục đi theo phía sau xoay quanh nàng.

***

Khi khách mời ngồi đầy, lễ nhạc cuối cùng vang lên, trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đôi tân nhân bước ra, hỉ nương ôm trong lòng nhi tử mà bọn họ đã sinh được hai tháng cùng ở một bên.

Rốt cuộc chỗ nào bất thường chứ? Thượng Quan Thông nhíu mày lại nhìn tân nhân hành lễ.

Đôi tay tân lang quá tinh tế trắng nõn, ánh mắt —– quá mức tinh quái, mất đi Phong Thần Ngọc luôn trầm ổn. Không chút do dự, Thượng Quan Thông phi thân lên bắt lấy mạch của tân lang. “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Thượng Quan Thông, buông tay.” Tân nương chưởng ra một chưởng như tia chớp, giải cứu quẫn cảnh của tân lang.

Quần hùng ồ lên!

“Thượng Quan Thông, tên khối băng chết tiệt này, ta vói huynh có thâm thù đại hận gì, khiến huynh ra tay nặng như vậy? A, cổ tay của ta sưng lên rồi.” Tân lang oa oa kêu to, không có khí thế của người đứng đầu một bang, giọng nói rõ ràng là của nữ nhi.

“Phong Thần Ngọc ——” Khóe miệng Thượng Quan Thông run run, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng cười ra, “Huynh lại có thể giả nữ nhi.” Quả nhiên là truyện cười lớn nhất thiên hạ.

Tân nương xốc khăn hồng trên đầu lên, không phải Phong đại bang chủ lại là người nào đây.

Hỉ đường nhất thời cười lên.

“Thất Xảo, muội không sao chứ.” Phong Thần Ngọc nắm cổ tay trắng nõn của Thẩm Thất Xảo lên kiểm tra, mày kiếm không khỏi vặn lại. “Thượng Quan Thông, huynh xuống tay thực độc đấy.”

“Ta làm sao biết hai người các người trao đổi thân phận, còn tưởng rằng huynh đã xảy ra chuyện gì đấy!” Thượng Quan Thông nhún nhún vai nói.

“Tiểu sư muội, huynh với muội đồng môn mười mấy năm, thế nhưng lại không biết muội lại còn là cao thủ dịch dung, muội rốt cuộc còn có bản lĩnh gì không muốn người khác biết?” Ôn Học Nhĩ ở một bên hô to gọi nhỏ, kinh ngạc với trình độ dịch dung đến giống như đúc của Thẩm Thất Xảo.

Cái gì? Không thể nào, đồng môn mười mấy năm cũng không biết? Ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng ném về trên người vẻ mặt đau lòng của thê tử Phong Thần Ngọc.

“Nhin cái gì vậy? Dịch dung thuật của ta chính là nhạc phụ ta dạy đấy.” Phong Thần Ngọc hơi trách cứ cho rằng bọn họ quá kinh hãi.

Trong hỉ đường có rất nhiều người vô cùng tâng bốc lên ngã xuống ghế dựa ngay tại chỗ. Hóa ra, thuật dịch dung của người đứng đầu Cái Bang xứng tuyệt thiên hạ lại là kế thừa của nhạc phụ, làm cho mọi người uổng phí khen lão bang chủ mười mấy năm.

Thần y Thất Xảo rốt cuộc còn có chuyện gì mà mọi người không biết đây?

“Khối băng đáng chết, nếu đây không phải chỉ làm trò vui, huynh cho là huynh có thể nhận ra thật giả sao, tay của ta…” Thẩm Thất Xảo vẻ mật ai oán nhìn cổ tay sưng đỏ của mình.

“Qua hôm nay huynh giúp muội chỉnh đốn huynh ấy.” Phong Thần Ngọc nói lời thề son sắt.

Thượng Quan Thông nói: “Xin đợi tôn giá.” (Tôn giá: tôn xưng đối phương.)

“Biểu ca, hôm nay tâm tình muội không tốt, không bái đường.” Thẩm Thất Xảo đi qua hỉ nương ôm nhi tử trong lòng, quay đầu liền đi ra ngoài.

“Thương Quan Thông ——” Phong Thần Ngọc tức giận trừng tên đầu sỏ, “Ta thật vất vả mới làm cho muội ấy đồng ý gả cho ta.”

“Giả trang tân nương à, có sáng kiến.” Ôn Học Nhĩ cười hi hi nói xen vào.

Hỉ đường nhất thời cười vang lên.

Bất chấp thể diện, Phong Thần Ngọc vội vàng đuổi theo Thẩm Thất Xảo. Mất mặt thì mất mặt đi, nếu đánh mất phu nhân thì rất thảm!

Khi hắn đuổi đến bến tàu, thì đã gặp nàng đứng trong bong thuyền của chiếc thuyền vẫy tay với hắn.

Vội vàng phi thân lên bong thuyền, Phong Thần Ngọc mới rảnh rỗi hỏi: “Muội muốn đi đâu?”

Thẩm Thất Xảo giúp hắn lấy trăm cài trên đầu xuống, cười nói: “Quay về Cô Tô, muội đã lâu không trở về đó.”

Phong Thần Ngọc đem trang phục tân nương trên người cởi ra, bên trong lộ ra bách gia y, lại đem tóc dài buộc lại, trở lại thành thân nam nhi có khí phách.

“Định ở lại Giang Nam lâu dài sao?”

“Giang Nam mặc dù tốt, nhưng cũng không thanh tĩnh, muội vẫn là thích Thất Xảo viên yên tĩnh.” Nàng nghiêm túc nói ra lời nói từ tận đáy lòng, hôn nhi tử trong lòng ngực, cười nói: “Muội không thích giang hồ, giang hồ có rất nhiều giết chóc.”

“Nhưng mà, người chúng ta ở giang hồ.” Phong Thần Ngọc phát ra tiếng thở dài.

“Người ở giang hồ, thân bất do kỷ.” Nàng cũng gật đầu tán thành.

***

Thuyền đi xuôi dòng, một ngày ngàn dặm.

Nhìn hai bên bờ sông bất tận như bức tranh phong cảnh, nghe toàn bộ tiếng ống trúc hai bên bờ sông.

Ngoài thành Cô Tô có ngôi chùa nổi danh thiên cổ —- Hàn Sơn tự.

Trên núi phía sau chùa có xây mộ phần đơn sơ, hàng năm tăng nhân đều gặp một tên khất cái tuấn mỹ đến chăm sóc, năm nay đã thấy một nhà ba người cùng đi, không khỏi rất đỗi giật mình.

Đứng trước mộ bia của phụ mẫu, Thẩm Thất Xảo nhẹ nhàng cúi xuống vái lạy, Phong Thần Ngọc cũng quỳ rạp xuống đất.

“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đến thăm hai người, nhiều năm thế này không đến thăm hai người, có trách nữ nhi bất hiếu không?” Nàng cười mang theo giọt lệ.

“Đương nhiên sẽ không, còn có hiền tế huynh đây hàng thăm hai người.” Phong Thần Ngọc lộ ra chiêu bài mỉm cười.

“Không biết xấu hổ.” Nàng liếc hắn một cái, nâng tay áo lau đi nước mắt ở khóe mắt.

Phong Thần Ngọc đưa tay nâng nàng dậy, thấp giọng nói: “Hai người sẽ hiểu được, chỉ là muội sợ việc đến gần quê nhà, nếu không năm đó cũng sẽ không theo sư phụ muội rời đi quê nhà.”

Nàng nở nụ cười. “Đúng vậy, song thân đã qua đời, ở lại nơi này sẽ chỉ cảm thấy càng thêm cô tịch.”

“Muội còn có huynh mà.”

Nàng nhìn hắn, bĩu môi nói: “Nhưng mà, không phải năm đó huynh thề sống chết phải đi làm tên khất cái sau này phong thần như ngọc nhất sao?”

Hắn chột dạ nhịn không được đưa tay sờ sờ mũi.

“Huynh đã có chí khí như vậy, muội tất nhiên phải chèn ép huynh mới được, đúng không?”

“Vì sao?” Hắn quả thực không hiểu rõ mỗi ngày nàng đều suy nghĩ việc gì.

“Chỉ với khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này của huynh, nếu như muội không ngăn chặn huynh, sau này chắc chắn là phải làm oán phụ, cho nên từ nhỏ muội lập ra lời thề chính là áp đảo huynh.” Thẩm Thất Xảo thổ lộ ra toàn bộ tâm tư bản thân chôn giấu đã lâu.

Phong Thần Ngọc trợn mắt há hốc mồn nhìn thê tử của mình, hơn nửa ngày mới nói ra được. “Cảm giác từ nhỏ của ta quả là chính xác.” Kế hoạch lớn cả đời nàng quả nhiên là chèn ép sự nghiệp vĩ đại của hắn.

“Muội không có nói cảm giác của huynh không đúng nha.” Nàng thực vô tội chăm chú liếc xéo hắn.

Phong Thần Ngọc đột nhiên lộ ra nụ cười đắc ý. “Thật là, bất kể thế nào, lấy được muội làm thê tử huynh đây cam nguyện chịu đựng gian khổ.” Có được một thê tử mình yêu cũng yêu mình, là chuyện hạnh phúc vui vẻ nhất đời người.

Giống như Thất Xảo nói, đời người quan trọng nhất vui vẻ, không phải sao?

~~~ END ~~~