Vừa ra khỏi ban vật tư, Tôn Á Linh liền đề cập tới chuyện nhìn sổ sách tài vụ của xưởng thép.

Với phong cách quản lý hiện đại như nàng thấy, xưởng thép Mai Khê phải được xếp vào trình độ loại top trong nước mới đúng.

Nàng rất khó tưởng tượng ra, một xí nghiệp quản lý tốt như thế, sao tình hình tài chính trước kia lại tệ hại đến vậy.

Tôn Á Lâm không nghiêm túc đến mức đi thẩm hạch hồ sơ ban đầu, mà chỉ nhìn bảng cân đối tổng, vừa nhìn vừa cầm bút vạch lên báo cáo.

Xem tư liệu tài vụ, dù là bảng báo cáo theo tháng cũng không thể chốc lát là xong. Thẩm Hoài gọi Tiền Văn Huệ lại, phụ trách giải đáp những chỗ thắc mắc cho Tôn Á Lâm, phần mình thì dẫn Từ Khê Đình đi kiểm tra lại thiết bị trong xưởng, đến gần hết giờ làm mới chạy về ban tài vụ gặp Tôn Á Lâm.

“Giờ xưởng thép không còn gì để giấu cô nữa rồi.” Thẩm Hoài thấy “chị họ” đã lật xem gần hết chồng tài liệu trên bàn, thầm nhủ nàng không bị đống sổ sách kia làm cho hoa mắt chóng mặt, đúng là có mấy phần bản sự, bằng không cũng không thể minh tranh ám đấu với mấy anh em họ trong nhà lợi hại đến thế kia, nói: “Cô tra duyệt tài khoản của chúng tôi từ ngân hàng khác nên chắc chưa cập nhật kịp hai tháng qua…”

“Từ những tài liệu trên đây, kết luận đưa ra có phải là: Sau khi anh chính thức đảm nhiệm ghế xưởng trưởng xưởng thép Mai Khê, tình hình kinh doanh mới đột nhiên có chuyển biến?” Tôn Á Lâm gác chân lên đùi, nhìn Thẩm Hoài đang ngồi trên bàn làm việc.

Trong mắt nàng nồng đượm vẻ không tin tưởng, hệt như đang cho rằng: chó thì không thể bỏ thói quen ăn cứt.

Thẩm Hoài trải tay ra, nói: “Nếu cô dư dả chút thời gian, có thể ở lại Mai Khê thêm mấy ngày, kêu cả cô trợ thủ kia đến luôn, dùng tư cách đại biểu ngân hàng thương nghiệp, kiểm toán toàn diện sổ sách trong xưởng. Điều kiện trao đổi của tôi chỉ là yêu cầu cô có cái nhìn công bằng hơn đối với tình hình kinh doanh của xưởng thép được cải thiện như thế nào sau khi được rót tiền từ ngân hàng…”

“Nếu những tài liệu này không bị làm giả, thì chuyện kinh doanh được cải thiện cũng chỉ mới bắt đầu từ hơn hai tháng qua, còn chuyện hồ sơ vay tiền đã có từ mười tháng trước, hai chuyện này sao lẫn lộn vào nhau được?” Tôn Á Lâm nói.

“Đây chính là điều kiện mà tôi muốn trao đổi.” Thẩm Hoài nhấp nhấp môi: “Tôi nghĩ điều kiện này không quá khó với cô chứ?”

“Ngươi…” Tôn Á Lâm nghiến răng nghiến lợi, tức tối quay mặt đi, không thèm nhìn mặt Thẩm Hoài thêm một giây.

“Thế này đi, Mai Khê cũng có nhà khách, điều kiện không tồi, để tôi phái xe tới đón Sophia qua đây luôn.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Như thế càng tiện cho các cô thẩm tra sổ sách. Trước mắt tài khoản chủ yếu của xưởng thép đều nằm trong quỹ tín dụng, tôi sẽ thông báo cho bên đó phối hợp với các cô…”

Tôn Á Lâm do dự một hồi, trên thực tế, trong lòng nàng cũng khá hiếu kỳ với tình trạng trong xưởng thép Mai Khê. Mới một buổi chiều như thế này chưa đủ để nàng kiểm tra càng sâu, càng toàn diện, bèn quyết định ở lại Đông Hoa thêm mấy ngày.

Tôn Á Lâm gật đầu đáp ứng, nhưng cũng không quên cảnh báo Thẩm Hoài: “Sophia chỉ biết anh là thằng mất dạy thôi, tốt nhất đừng có nuốt lời đấy.”

“Tiếng phổ thông của cô rất sõi, nhưng lại quên mất gốc gác TQ của mình rồi, người TQ có câu: Người không phạm ta, ta không phạm người. Huống hồ chúng ta còn là chị em, chiếu cố lẫn nhau còn không kịp, tôi ăn no rửng mỡ hay sao mà chọc cô?” Thẩm Hoài ưỡn mặt lên nói.

Tôn Á Lâm bực đến vai rung cả lên, song vẫn cố trầm mặc để Thẩm Hoài an bài chỗ trọ.

Tôn Á Lâm gọi điện cho Sophia, Thẩm Hoài sắp xếp để Thiệu Chinh lái xe đến Nam viên đón người, rồi trốn ra chỗ vắng người gọi điện báo Trần Đan: “Có hai người khách sẽ đến chỗ em trọ, chính là cái cô chị họ và trợ lý mà anh kể hôm qua. Hai phòng nhé, giá cả thì cứ chém 200 đô một ngày, khu du lịch đều chém thế cả, ngàn vạn lần đừng mềm tay…”

“Anh không dặn chiêu đãi người ta nhiệt tình thì thôi, sao còn nói thế này?” Trần Đan nghi hoặc hỏi lại.

“Thời buổi này không phải nghề “chặt chém” lên ngôi ư?” Thẩm Hoài cười nói: “Vừa rồi không phải anh nói đùa đâu, cứ mổ được miếng thịt nào trên người cô chị họ này, trong lòng anh càng sảng khoái. Bọn họ đến Đông Hoa là thị sát công vụ, sẽ không tiếp nhận địa phương tiếp đãi, nghiêm túc mà luận, cả thân thích mời mọc cũng không được, bởi thế không cần tiết kiệm cho họ làm gì…”

Từ Mai Khê đến Nam viên kỳ thực không có bao xa, chỉ bốn năm cây số, nhưng Thẩm Hoài nhớ tới chuyện của Hùng Văn Bân, nên dẫn Tôn Á Lâm và bạn nàng qua đây, mục đích chủ yếu là hạn chế liên hệ giữa phủ thị chính với hai người bọn họ…

Cho dù ngân hàng thương nghiệp muốn lập chi nhánh ở Đông Hoa, hoặc giả ngày sau tập đoàn Trường Thanh có khả năng đầu tư càng quy mô vào Đông Hoa, song Thẩm Hoài không hề muốn chính tích đều đổ hết lên đầu Cao Thiên Hà.

Tôn Á Lâm không nghĩ đến Thẩm Hoài sẽ tính kế đến bước này, chỉ đơn giản là bị sự biến chuyển ngoạn mục của xưởng thép Mai Khê hấp dẫn, mới không cách nào cự tuyệt, cứ thế bị Thẩm Hoài dắt mũi sắp xếp vào nghỉ trong nhà hàng Chử Cốc.

Thẩm Hoài còn bận tâm Trần Đan không nỡ xuống tay, mới chủ động cùng theo xử lý thủ tục vào trọ, Trần Đan đã đứng trong đại sảnh chờ sẵn.

Đối với giá phòng Tôn Á Lâm không có gì dị nghị, nhưng ánh mắt lại quét tới quét lui trên mặt Trần Đan một hồi, mới quay đầu dùng tiếng Pháp nói Thẩm Hoài một câu: “Không ngờ về nước khẩu vị của anh lớn thêm không ít. Hôm qua hai người, với cô hôm nay, nhìn đều không sai…”

Thẩm Hoài nhếch mép cười trừ, làm như không nghe thấy lời nàng, trơ mặt ra, nhiệt tình giúp hai người nhấc hành lý lên, tiễn đến tận chân thang máy.

“Hồi trước bọn tôi đều đánh cuộc, xem chừng nào thì anh vung vẩy hết 30.000 đô kia, không ngờ tài khoản trong ngân hàng thương nghiệp của anh hơn nửa năm qua vẫn giữ nguyên. Có phải anh dựa vào ba loại trò mèo này, mỗi tháng mổ một hai khách du lịch, kiếm tiền nuôi đám tình nhân mới không?”

Hóa ra Tôn Á Lâm vẫn canh cánh về giá phòng cao đến dọa người của nhà khách này, nàng đã không phải là du khách mới đến TQ ngày một ngày hai nữa rồi, đối với vật giá thực tế ở cái đất nước này sao có thể không ước lượng ra số đại khái?

Nàng đứng trong thang máy, dưới chân là giày cao gót, nhìn qua còn cao hơn Thẩm Hoài nửa đầu, khí thế hung hăng bức tới, không để ý đến bộ ngực cao vút của mình cơ hồ đang chạm lên bả vai Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài không ngờ Tôn Á Lâm có giám thị qua tài khoản của mình trong ngân hàng thương nghiệp, nghiêng người dựa lên góc tường, nhìn xuống ngực Tôn Á Lâm, trầm mặc một hồi, lại chuyển đầu nhìn sang hướng khác, song vẫn không cất tiếng, không muốn để Trần Đan ý thức đến Tôn Á Lâm đang bàn luận về nàng.

Khoan nói bản thân Tôn Á Lâm là một nhân viên quản lý của ngân hàng, chỉ bằng Tôn gia là một trong cổ đông ngoại quốc chủ chốt, nàng muốn tra xem tài khoản của hắn, thực sự quá dễ dàng.

Nếu đổi lại là Thẩm Hoài trước kia, có lẽ đã nổi điên lên, nhưng hắn lúc này lại không có cảm giác gì quá đặc biệt.

Những chuyện thế này đều là hệ quả từ cuộc sống của người khác, bản thân hắn chỉ không thể không gánh vác, còn xung kích về mặt tình cảm thì rất đạm, thậm chí có thể lãnh tĩnh suy xét từ góc độ khác: Tôn gia giám thị tài khoản của hắn, chứng tỏ chưa hề hoàn toàn coi rẻ hắn.

Nhưng Thẩm Hoài không tiện trực tiếp hỏi, xem có phải “ông ngoại, bà ngoại” còn quan tâm đến mình hay không.

Vào phòng, Tôn Á Lâm kéo mành cửa ra, trước mặt nàng là quang cảnh sân trường trung học Mai Khê.

Kiến trúc trong trường trung học chủ yếu được lưu lại từ thời trước giải phóng, đa số là nhà cấp bốn, thấp thoáng dưới những bóng cây um tùm, xa hơn là những mái nhà ngói đen san sát….

Tôn Á Lâm không ngờ tầm nhìn sẽ rộng mở thế này, cơ hồ không bị cản trở, quay đầu nói với Sophia: “Cảnh sắc chỗ này đúng là thoáng đãng…”

Thẩm Hoài xách giúp rương đồ vào, nghe Tôn Á Lâm nói thế, cũng ghé đầu ra song quan sát. Trong sắc chiều, những mái ngói như được nhuộm vàng lấp lánh, điểm xuyến thêm ống khói xưởng thép xa xa, càng khiến bức tranh trở nên thơ mộng; nếu không trải qua cuộc sống khốn cùng và quẫn bách dưới những mái nhà kia, cảnh sắc đúng là nên thơ thật.

Thẩm Hoài để Trần Đan đưa Sophia về phòng, hắn còn có lời muốn nói riêng với Tôn Á Lâm.

“Tôi không có ý uy hiếp cô.” Thẩm Hoài dựa lưng bên cửa sổ, nghiêng đầu, nhìn chị họ đang nghiêm mặt lại, nói: “Cô sợ tôi uy hiếp cô, nói đến cùng là sợ rơi vào cảnh như tôi bây giờ, bị Tôn gia bác mất quyền thừa kế, mất trắng không còn gì cả. Cô có từng nghĩ qua, dù bị Tôn gia thủ tiêu quyền thừa kế, dù không còn sống bám vào gia tộc cũng có thể tự lực cánh sinh…”

“Anh nói lời này là có ý gì?” Tôn Á Lâm hỏi lại.

“Tôi nghĩ chị em mình có thể hợp tác.” Thẩm Hoài nói: “Vì chuyện ngân hàng thương nghiệp muốn lập chi nhánh ở Đông Hoa, cô hai lần qua đây khảo sát, nhưng tôi nghĩ, cuối cùng chưa hẳn sẽ đến lượt cô chủ trì chi nhánh này.” Lại tôn tồn tiếp: “Tôi có chút quan hệ với bên thành phố, hẳn sẽ trợ giúp được cô ít nhiều. Nếu cô có thể kinh doanh độc lập chi nhánh này, về sau địa vị trong Tôn gia chưa hẳn sẽ có cảm giác nơm nớp như bây giờ…”

“Anh muốn mua chuộc tôi?” Lông mày Tôn Á Lâm nhướng lên.

“Cô nghĩ sai rồi.” Thẩm Hoài phân bua: “Tôi sẽ công khai sổ sách trong xưởng ra cho cô thẩm tra, thẩm tra xong, chắc cô sẽ ý thức được, giao dịch này đối với ai cũng đều có lợi…”

Tôn Á Lâm nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Hoài, nhưng từ biểu hiện bình tĩnh trên mặt hắn, rất khó để nhận ra có chỗ nào sơ hở.

**************************

Sau khi Tôn Á Lâm và Sophia dọn khỏi Nam viên tân quán, phủ thị chính chỉ cho rằng các nàng đã rời Đông Hoa.

Phó chánh văn phòng Cao Chí Trường có gọi điện qua hỏi thăm, nhưng Tôn Á Lâm chỉ hàm hồ cho qua chuyện, không có ý để phía thành phố biết hành tung các nàng, cứ thế trọ lại ở Mai Khê.

Thẩm Hoài một mực chưa có thời gian cũng như tinh lực đi thẩm hạch toàn diện sổ sách trong xưởng, trước mắt lại không đủ điều kiện tìm bên thứ ba tiến hành kiểm toán độc lập, nếu Tôn Á Lâm và trợ lý đã nguyện ý miễn phí tiếp nhận nhiệm vụ này, Thẩm Hoài cũng mừng thầm, phân phó Tiền Văn Huệ phối hợp các nàng làm việc.

Phía trấn chính phủ, động tác của Hà Nguyệt Liên khá nhanh, ngay ngày thứ tư đã đem hồ sơ nhận thầu cửa hàng bách hóa nộp lên cho Thẩm Hoài.

Không biết nàng tìm ai giúp hay tự mình làm, mà chiếu theo yêu cầu Thẩm Hoài đưa ra mấy ngày trước, chuẩn bị trong hồ sơ khá là chu toàn.

Thẩm Hoài cũng không thâm cứu chuyện này, Hà Nguyệt Liên có thể hỗn được phong sinh thủy khởi trong thị trấn Mai Khê, dưới tay nhất định phải có mấy trợ thủ đắc lực. Nếu không phải Trần Đan bị Thẩm Hoài kéo đi, nói không chừng hiện tại vẫn còn là một viên cán tướng trong tay Hà Nguyệt Liên.

Tuy quá trình chuyển nhận thầu của cửa hàng bách hóa nằm trong phạm vi quản hạt của ban quản lý tư sản công, nhưng Thẩm Hoài vẫn để Quách Toàn chọc đến hội nghị đảng chính, đem chuyện này ra thảo luận công khai. Giữa trung tuần tháng 12, Quách Toàn đã được Thẩm Hoài đề cử lên làm ủy viên đảng ủy trấn, có tư cách ngồi vào hội nghị, tham dự biểu quyết.

Thông qua chuyện này, Thẩm Hoài muốn tung tin hướng đám vây cánh quanh Đỗ Kiến trước kia: Chỉ cần kẻ nào có năng lực, nguyện ý vạch rõ giới hạn với Đỗ Kiến, hắn đều không trách lại chuyện cũ. Rốt cuộc quan hệ trên thị trấn không thể banh chặt mãi được, nhiều chuyện thế này, cuối cùng phải có người tận tâm đi làm.

Lần hội nghị đảng chính này, sắc mặt Đỗ Kiến càng khó coi.

Trước đây cửa hàng bách hóa được phân ốt chia cho công nhân viên nội bộ nhận thầu, số thầu khoán tổng cộng có 23 người.

Trong tình thế chưa rõ ràng, Hà Nguyệt Liên lại có thể thuyết phục được 17 người trong số đó đồng ý ký giấy chuyển quyền nhận thầu, chứng tỏ mạng lưới quan hệ của nàng ở Mai Khê rất rộng, rất hiệu quả.

Sáu người còn lại chưa ký giấy, khả năng là muốn quan sát thêm tình hình, khả năng lô nhận thầu đang có lãi, không muốn nhả ra…

Khuyên sáu người này chủ động buông bỏ quyền nhận thầu, do Hà Nguyệt Liên cấp cho bồi thường nhất định. Hoặc đem ốt chuyển ra, tiếp tục kinh doanh ở phía ngoài. Hoặc trực tiếp hợp nhóm với Hà Nguyệt Liên, cộng đồng nhận thầu cửa hàng.. Những phương án này, cụ thể nên chọn cái nào, cuối cùng vẫn phải nhờ chính quyền đứng ra dàn xếp.

Phương án nhận thầu của Hà Nguyệt Liên rất đơn giản, song lại đánh trúng yếu hại.

Đó là đem những ốt không mang lại lợi nhuận, bị các hàng quán xung quanh cạnh tranh kịch liệt bỏ đi, đổ tiền vào đầu tư trang hoàng lại, chuyển sang kinh doanh giày dép, quần áo thời trang và đồ gia dụng, chuyển thành dạng siêu thị trung tâm cho cả thị trấn.

Thẩm Hoài cũng không rõ, Hà Nguyệt Liên đem phong cách siêu thị trong các thành phố ốp vào cửa hàng bách hóa không biết có thành công hay không. Nhưng mà Hà Nguyệt Liên chấp nhận nhận lại khoản nợ gần 1 triệu vẫn đang thiếu quỹ tín dụng trước đây, đồng ý giảm thời gian giảm miễn phí nhận thầu xuống một năm, sang năm sau chịu chi trả 150.000 phí/ năm cho thị trấn, đồng thời cũng chứng minh được thực lực tư bản nhất định. Thẩm Hoài tất nhiên sẽ đồng ý cho nàng thử một lần.