Tống Tam Hà nhận được điện thoại từ bí thư đảng tổ cục Hàm Học Đào, còn tưởng cậy có Cao Thiên Hà đứng sau chống lưng, cường ngạnh nói chỉ cần bắt người mang về thị cục, việc gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Đợi tiếp đến điện thoại của Cao Thiên Hà gọi thẳng đến phòng hội nghị xưởng thép, nghe thấy tiếng mắng như xối xả của ông ta trong điện thoại, Tống Tam Hà sững người, đứng chết trân không nói được gì.

Tiếng gầm gào của Cao Thiên Hà trong điện thoại giận dữ và đầy kích động, chúng nhân trong phòng họp đều có thể nghe được rõ ràng.

“Tống Tam Hà, ngươi không coi kỷ luật tổ chức, không coi pháp luật kỷ cương, không coi trình tự tổ chức ra cái gì phải không? Dám tự tiện điều động lực lượng trong cục, ngươi phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Phải lập tức nhận thức, uốn nắn hành vi sai lầm của bản thân, dùng hết thảy thủ đoạn ngăn không cho sự tình ác hóa, chờ tôi đến đích thân xử lý…”

Đỗ Kiến nhìn Tống Tam Hà đứng ngây ra đó, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trái tim hắn chợt nặng như chì, “ầm ầm” rớt thẳng xuống… Ngữ khí nghiêm lệ của Cao Thiên Hà đập vào tai khiến đám cán bộ trong phòng nghe mà tâm tạng run lên vì sợ hãi, cũng khó trách Tống Tam Hà nghe xong đến nỗi chân mềm như bún, phải đỡ lấy cạnh bàn mới đứng vững không ngã.

Nhìn Thẩm Hoài và chiếc còng sáng choang nơi cổ tay đang đứng bình tĩnh trong góc phòng, sau lưng Đỗ Kiến chợt ướt đẫm đầy mồ hôi, tâm tư lạnh toát nghĩ: Có nhân vật nào cho y dựa lưng ư?

Ánh mắt Thẩm Hoài tuy bình tĩnh như nước, nhưng đập vào trong mắt Đỗ Kiến lại không khác gì đao kiếm, như muốn đem trái tim hắn xén ra thành mấy mảnh. Chút đảm khí cuối cùng của Đỗ Kiến trong nháy mắt chợt bốc hơi…..

Công nhân lấp kín cửa trụ sở, tình tự kích động muốn xông vào ngăn trở thị cục cường hành bắt người.

Mắt thấy sắp có bạo động, Hà Thanh Xã và đám cán bộ trấn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, vội vàng về lại trong xưởng, cùng với lãnh đạo vỗ an tình tự công nhân, cố gắng ngăn ngừa biến cố phát sinh…

Lúc Hà Thanh Xã đến nơi, thái độ Tống Tam Hà vẫn còn cường ngạnh, yêu cầu trấn chính phủ phải tìm cách xua tan vòng vây của đám công nhân, hoặc giả tìm đường khác cho bọn hắn dẫn người đi.

Hà Thanh Xã cũng bực đến điên người, Tống Tam Hà đại diện cho phía thành phố, những cán bộ hương trấn như hắn chỉ có thể nghe lệnh mà làm. Càng huống hồ Đỗ Kiến và đồn công an đều phối hợp với Tống Tam Hà, phía thép xưởng và các phó trấn trưởng, phó bí thư cũng đều có khuynh hướng nghiêng về phía giúp Tống Tam Hà dẫn người đi…

Bên này chính đang chuẩn bị sử dụng vũ lực xua đuổi công nhân, không ngờ lại lần lượt nhận được điện thoại của bí thư đảng tổ cục công an Hàm Học Đào và thị trưởng Cao Thiên Hà, hơn nữa thái độ và ý kiến đều nhất trí và nghiêm lệ một cách kỳ lạ, đều muốn ngăn không cho Tống Tam Hà bắt người, ngăn không được để sự tình ác hóa…

Đến đây Hà Thanh Xã thực sự mơ hồ…

Xe bị đằn hôm nay là của con trai Cao Thiên Hà, Cao Tiểu Hổ. Tống Tam Hà vì thay công tử nhà thị trưởng xuất đầu nên mới tới bắt người. Thế mà điện thoại Cao Thiên Hà gọi tới, trừ muốn bảo chắc Thẩm Hoài, còn cảnh cáo Tống Tam Hà bằng giọng điệu hết sức ác liệt…

Nếu đó thực sự là định tính dành cho hành vi của Tống Tam Hà hôm nay, vậy ngày sau hắn cũng không cần mặc bộ cảnh phục trên người làm gì nữa.

Thế này là thế nào, thế cuộc sao nghịch chuyển nhanh đến vậy?

Sau lưng Thẩm Hoài đến cùng có nhân vật gì lợi hại mới có thể cưỡng bách con tọa sơn hổ ở đất Đông Hoa như Cao thị trưởng phải cúi đầu? Thậm chí cưỡng bách Cao Thiên Hà phải dẹp bỏ mặt mũi của con trai sang một bên, phải quay sang đánh con chó theo đuôi bên mình một trận nên thân mới chịu để yên.

Nhìn Đỗ Kiến và từng tên cán bộ xưởng, lãnh đạo trấn sững sờ chết đứng nơi kia, sắc mặt tái nhợt không nói được lời nào, Hà Thanh Xã thầm khoan khoái: May mà hôm nay hắn không hồ đồ để Đỗ Kiến dắt mũi…

“Thẩm, Thẩm bí thư…, chuyện hôm nay hình như có chút hiểu nhầm…” Tống Tam Hà có ngu đến đâu cũng biết sau lưng Thẩm Hoài có người mà hắn, thậm chí chủ của hắn chọc không nổi. Hiện giờ hắn chỉ có thể dùng hết khả năng hoãn giải sự tình, đợi Cao Thiên Hà qua xử lý tiếp. Hắn đi tới trước mặt Thẩm Hoài, cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh nọt, miệng lắp bắp hỏi han, muốn giúp Thẩm Hoài cởi chiếc còng trên cổ tay ra.

Thẩm Hoài vung tay tránh sang một bên, không thèm nhìn Tống Tam Hà lấy một lần.

Trói thì dễ, chứ cởi trói không dễ thế kia đâu?

Tống Tam Hà nhìn qua vừa mập vừa ngu, nhưng hắn không hồ đồ, trong điện thoại Cao Thiên Hà có quở mắng nghiêm lệ đến đâu cũng chưa chắc sẽ thật sự xuống tay với mình. Then chốt là Hàm bí thư cục đảng tổ cũng đang trên đường tới Mai Khê, nếu bộ dạng còng tay của Thẩm Hoài bị Hàm Học Đào nhìn được, vậy thì bộ đồng phục cảnh sát này hắn cũng không cần mặc nữa.

Tống Tam Hà thật không dám nghĩ đến hậu quả bị đuổi khỏi ngành cánh sát sẽ như thế nào!

“Thẩm bí thư, Thẩm bí thư, cậu để tôi tháo còng tay rồi tát tôi mấy cái cũng được…” Tống Tam Hà hết cách, mở miệng cầu khẩn.

Thẩm Hoài không để ý đến Tống Tam Hà, mà đứng lên xoay người đi vào trong góc, ôm đầu ngồi xổm xuống, còng tay sáng choang ôm ra sau gáy, kiên quyết không cho Tống Tam Hà giúp hắn cởi còng.

***************************

Chuyện hôm nay cũng khiến Triệu Đông phẫn nộ đến cực điểm.

Tuy nhìn thấy Tống Tam Hà bị bức đến gần khóc ra tiếng, mà Thẩm Hoài cũng kiên quyết muốn Cao Thiên Hà phải đem bộ cảnh phục trên người Tống Tam Hà lột xuống, tâm lý Triệu Đông rất thống khoái, nhưng xen lẫn với đó là cảm giác bi ai không các nào che dấu.

Nếu không phải sau lưng Thẩm Hoài còn có Đàm Khải Bình là ô dù, thì cho dù công nhân trong xưởng có ngăn trở được thị cục bắt người, tiếp theo Thẩm Hoài cũng sẽ không có được kết quả gì tốt đẹp.

Tống Tam Hà nhìn quanh đám bộ hạ đang đứng trong phòng, phân vân có nên để bọn hắn cường hành cởi còng trên tay Thẩm Hoài đi không, lại sợ kích giận thằng nhãi này thì càng mất mặt, đành kéo ghế dựa ngồi xuống, đợi Cao Thiên Hà tới thu thập cục diện.

***************************

Sau khi hội hợp với bí thư đảng tổ cục cảnh sát Hàm Học Đào trên cầu Mai Khê, Cao Thiên Hà và Hàm Học Đào một trước một sau bước vào xưởng thép, dừng lại trước cửa trụ sở vỗ an đám công nhân mấy câu rồi tiến lên lầu.

Vừa bước vào phòng hội nghị liền nhìn thấy Thẩm Hoài tay bị trói ngồi xổm trong góc, lửa giận trong lòng Cao Thiên Hà thăng lên, tiện tay nện tập văn kiện trong nện vào mặt Tống Tam Hà, gầm gào: “Ai cho các ngươi quyền bắt cán bộ của Đảng?”

Tống Tam Hà bị tập văn kiện đập thẳng vào mặt, đau nhói, nhưng không dám hé răng nửa lời.

Hùng Văn Bân thấy trên người Thẩm Hoài không có dấu vết bị đánh đập, hiển nhiên hắn làm thế này là để bức Cao Thiên Hà tự tay đánh chó nhà mình.

Bí thư đảng tổ cục công an thành phố Hàm Học Đào dựa vào năng lực bản thân mò bò lăn đánh trong ngành công an ròng rã gần 30 năm mới leo đến vị trí hôm nay, cũng có thêm một chút quan hệ với cán bộ trên tỉnh, đối với hai bên Cao Thiên Hà và Ngô Hải Phong Phong đều không y không dựa, bình thời tận hết khả năng tránh dính đến chuyện của hai phe.

Hàm Học Đào nhìn tình hình trước mắt, giận không khả át quở mắng Tống Tam Hà: “Làm càn, quá làm càn!” Trừng mắt nhìn quanh đám cảnh sát theo Tống Tam Hà đến đây bắt người, từng tên mới rồi còn diễu võ giương oai, giờ đều chôn đầu xuống đất, không ai dám cùng hắn đối thị…

Cao Thiên Hà biết Thẩm Hoài ngồi xổm dưới đất là có ý gì, giờ nếu muốn dẹp yên chuyện này, không biểu hiện cúi mình một chút là không khả năng khiến tên súc sinh này mãn ý.

Hắn nghiêm lệ nhìn chằm chằm Tống Tam Hà, trong lòng cũng bực bội đến cực điểm, cái đám đầu đất này, không biết sao lại xử lý ngu dốt đến vậy chứ? Bành Dũng như thế, Tống Tam Hà lại cũng như thế, toàn phải để hắn chùi mông đít. Nếu không quản chặt, lỡ để lộ sơ hở cho đối thủ nắm chắc chuôi cầm, hắn cũng sẽ bị liên lụy theo.

Càng nghĩ Cao Thiên Hà càng bực đến nổ phổi, ngực phập phồng thở dốc, quay người nói với Hàm Học Đào: “Tôi đại biểu phủ thị chính yêu cầu công an thị cục giải trừ hết thảy chức vụ của Tống Tam Hà. Cục công an các anh cũng phải tổng kết rút kinh nghiệm từ chuyện này, phải kiểm điểm sâu sắc bản thân. Tôi hỏi các anh, đến cùng có còn là cảnh sát nhân dân không? Sao lại có những hành vi không để pháp luật, kỷ cương vào trong mắt thế này?”

Tống Tam Hà nghe được Cao Thiên Hà muốn giải trừ hết thảy chức vụ của mình ngay trước mặt chúng nhân, mặt xám như tro tàn, mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám mở miệng tranh biện nửa lời, hắn cũng tự biết thân biết phận, hôm nay dù chịu phạt nặng đến đâu đều phải cắn răng mà nhận.

“Người phụ trách của trấn Mai Khê có ở trong này không?” Cao Thiên Hà nhìn quanh đám người trong phòng, hỏi.

“Tôi là bí thư đảng ủy trấn Mai Khê, Đỗ Kiến.” Đỗ Kiến cắn răng đứng lên, lại kéo theo cả Hà Thanh Xã làm đệm lưng: “Cậu ấy là trấn trưởng Hà Thanh Xã”

“Được, các cậu và Hùng chủ nhiệm của thị ủy ra ngoài giải thích sự việc rõ ràng cho công nhân. Chuyện hôm nay hoàn toàn là lỗi của cá biệt đồng chí trong thị cục, thị ủy nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, cho đồng chí tiểu Thẩm một câu trả lời xác đáng. Các cậu ra ngoài truyền đạt luôn cho công nhân ý kiến xử lý của tôi dành cho Tống Tam Hà. Giờ đã hết giờ làm việc, mọi người nghỉ trước đi, không dây dưa giờ cơm của mọi người nữa.” Cao Thiên Hà nói thêm: “Thị cục do Hàm bí thư lưu lại cùng tôi xử lý sự tình tiếp theo, để đồn công an trấn phối hợp là được rồi, những đồng chí khác lập tức triệt về đơn vị…”

Cao Thiên Hà có thể leo đến ghế thị trưởng, tất nhiên cũng có vài phần năng lực, xử lý sự tình khá là quyết đoán, biết yếu điểm để hóa giải mâu thuẫn và xoay vần nắm lại quyền chủ động.

Sự tình đến bước này, chí ít đã được coi là hóa hiểm thành lành, Đỗ Kiến cũng không rãnh, càng không có dũng khí đi lo nghĩ chuyện tiếp theo, con trai Cao Thiên Hà bị đằn bẹp xe mà còn phải nín nhịn, kẻ như hắn lại có thể làm gì?

Đỗ Kiến như người mất hồn lẻo đẽo theo Hùng Văn Bân và Hà Thanh Xã ra ngoài khuyên công nhân giải tán.

Bí thư đảng tổ cục công an Hàm Học Đào nhận lấy chìa khóa từ tay một tên cảnh sát, bước đến trước mặt Thẩm Hoài đang ngồi xổm trong góc, nói: “Ngô bí thư đã phê bình nghiêm khắc tác phong vô tổ chức, vô kỷ luật của một số đồng chí trong cục công an, tôi đại biểu cho thị cục, xin lỗi đồng chí.”

Hàm Học Đào cũng là người biết lúc nào nên cúi mình, hắn biết Tống Tam Hà không thể cởi trói trước khi mình và Cao Thiên Hà đuổi tới, đủ để thuyết minh cậu thanh niên này không phải nhân vật dễ chọc. Vì cầu sự tình nhanh dẹp yên, hắn liền chủ động cúc cung khom người xin lỗi Thẩm Hoài.

Hàm Học Đào không quen biết gì Thẩm Hoài, ông ta đuổi đến Mai Khê cùng Cao Thiên Hà là vì nhận được điện thoại của Ngô Hải Phong nên còn chưa biết chuyện tân bí thư thị ủy sẽ là Đàm Khải Bình. Nhưng từ chuyện hôm nay, cậu thanh niên này có thể đằn nát hai chiếc xe của con trai Cao Thiên Hà ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, còn có thể khiến Cao Thiên Hà làm kẻ câm ăn hoàng liên, phải quay sang trừng trị tâm phúc mới khiến sự tình được bãi bình. Hàm Học Đào không khó để tưởng tượng ra ô dù sau lưng Thẩm Hoài mạnh đến cỡ nào.

Lần này Hàm Học Đào cúi người xin lỗi, không nghi ngờ gì đã khẳng định lại suy đoán cho những người không biết chân tướng.

Đặc biệt là đám phó bí thư, phó trấn trưởng và các phó xưởng đang đứng trong phòng. Một khắc này tất cả đều hiểu ra rằng, tên tân nhiệm phó bí thư đảng ủy trấn kiêm xưởng trưởng xưởng thép Thẩm Hoài có bối cảnh sâu không lường được, ngay cả Cao thị trưởng mà cũng bị bức phải cúi đầu.

Nhất là đồn trưởng đồn công an Mai Khê, hôm nay hắn xuất động lực lượng, phối hợp rất tích cực với thị cục khi bắt người, giờ đây toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sống lưng lạnh toát đứng trơ ra đấy.

Hắn mới biết hôm nay đã đắc tội phải nhân vật mà vạn vạn lần không nên chọc vào.

Khắc này hắn hận không được tự tát cho mình mấy cái bạt tai: Nhìn coi, người ta mới tí tuổi đầu đã lên đến chính khoa, thả xuống Mai Khê đảm nhiệm ngay chức phó bí thư, xưởng trưởng xưởng thép, quan hệ sao có thể không mạnh? Khăng khăng lại mù mắt đi theo Đỗ Kiến, vọng tưởng đấu với loại hỗn giang long này.

Thẩm Hoài cũng thấy đến độ thì thôi, không cần phải đắc tội sạch sẽ với những người ở đây, liền đứng lên để Hàm Học Đào giúp mình cởi còng tay, thành khẩn nói: “Việc đến bước này, còn làm phiền Hàm cục trưởng xa giá đến đây, là do tôi làm việc không chu toàn…”