Giấc ngủ của Đàm Khải Bình không sâu, nghe thấy ngoài cửa sổ dường như có tiếng chim hót, liền tỉnh dậy, nhìn thấy ánh nắng ban mai mênh mông ngoài cửa sổ, cầm lấy đồng hồ ở tủ đầu giường, mượn ánh đèn huỳnh quang yếu ớt, mới hơn năm giờ.

Đàm Khải Bình không có ý đi ngủ, khoác áo ra khỏi giường, đến phòng đọc sách xem tài liệu. Lúc này trong nhà sẽ không có người chạy đến làm phiền anh ta, từ bên ngoài phòng đọc đi qua cũng nhẹ nhàng khẽ bước, lặng yên không một tiếng động, bỗng nhiên có thể nghe thấy tiếng của vợ và bảo mẫu đã thức dậy đi lại trong phòng khách, lại có thể nghe thấy vợ mình ở bên ngoài phòng ngủ nói chuyện với con gái mới từ Từ Thành trở về tối hôm qua. Đợi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, bảo mẫu đi ra mở cửa, tiếng của Lưu Vĩ Lập đang nói chuyện với lái xe Hoàng Hi truyền đến, Đàm Khải Bình nhìn lên đồng hồ, vô tình đã 7h30 rồi.

Lúc này Đàm Khải Bình mới về phòng ngủ thay quần áo, rửa mặt, đến nhà ăn ăn sáng. Ở góc bàn đặt mấy tờ báo của ngày hôm nay.

Đàm Khải Bình vừa ăn sáng, vừa âm thầm xem tiêu đề tin tức ở trên báo. Mấy năm nay yêu cầu của trung ương đối với công tác tuyên truyền lại quay về coi trọng mặt tích cực dẫn đến tư tưởng chủ yếu của dư luận xã hội đi lên. Tin tức ở trên báo đều là một vài chuyện vô vị. Theo thói quen, trước khi làm việc chính thức, Đàm Khải Bình vẫn dành thời gian xem qua một lần mấy tờ báo để nắm vững động thái của tỉnh thành

Không đọc được chuyện gì khiến cho anh ta cảm thấy hứng thú, Đàm Khải Bình liền vứt tờ báo qua một bên, rồi ăn nửa quả trứng trà và bát cháo vào bụng, mới kết thúc hẳn công tác chuẩn bị trước khi rời khỏi nhà.

Ngồi vào trong xe, đợi Hoàng Hi đem xe rẽ vào trong sân, Đàm Khải Bình dường như vừa nghĩ ra một chuyện rồi hỏi Lưu Vĩ Lập:

- Hôm nay hắn đi Du Sơn báo cáo à?

Lưu Vĩ Lập đương nhiên biết “hắn” mà Đàm Khải Bình quan tâm là ai, liền trả lời:

- Tôi từ nhà đi ra ngoài, gặp Phó trưởng ban Ban Tổ chức Thành ủy Thái Vân Thanh, anh ta đã hẹn Thẩm Hoài rồi, hẹn nhau ở cầu Thanh Long, cùng nhau đi Du Sơn, hiện nay chắc đang đi trên đường rồi.

Đàm Khải Bình không hỏi gì thêm, trong xe tràn ngập không khí trầm mặc.

Lưu Vĩ Lập nhìn thấy Đàm Khải Bình nhíu mày qua kính chiếu hậu, biết trong lòng anh ta đang nghi ngờ cái gì đó.

Trong lòng Lưu Vĩ Lập cũng rất nghi ngờ. Anh ta không hiểu, hai ngày nay Thẩm Hoài lại làm ra nhiều chuyện như vậy, tin tức lớn như vậy khiến cho Tôn Khải Thiện, Johan Butler, Tống Văn Tuệ, Tống Hồng Quân và những nhân vật cấp cao có liên quan được mời đến Mai Khê, hôm sau hắn đã im hơi lặng tiếng đến Du Sơn nhận chức rồi.

Đây được coi là chuyện thăng tiến kiểu gì đây?

Lưu Vĩ Lập cũng biết Đàm Khải Bình quan tâm cái gì, không cần đợi anh ta hỏi, liền nói cho Đàm Khải Bình nghe tin tức mà buổi sáng anh ta nghe ngóng được trước khi qua:

- Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Kỷ dự định sáng nay đến Hội đồng nhân dân thành phố để báo cáo với Chính phủ. Song vì chủ nhiệm Ngô Hải Phong hai ngày hôm nay đều sắp xếp tiếp đón khách, tạm thời hủy bỏ kế hoạch với Phó Chủ tịch thành phố Kỷ. Ngoại trừ cái này ra, Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố hai ngày nay cũng không có nhiều sắp xếp hoạt động của chủ nhiệm Ngô Hải Phong.

Đàm Khải Bình gật gật đầu, chỉ là sự nghi ngờ ở trong lòng không giảm đi được nửa phần. Anh ta không hiểu được ý đồ của Thẩm Hoài, Tống Văn Tuệ và những người khác ở đằng sau những hành động này, rốt cuộc là gì.

Đàm Khải Bình đau đầu bóp mũi. Anh ta hiểu ra được một chút, nếu muốn làm suy yếu sức ảnh hưởng của Thẩm Hoài, công tác xây dựng của quận mới Mai Khê nhất định phải tăng tốc hơn.

Trận tuyết lớn đêm trước, trên Du Sơn còn chất đầy tuyết đọng. Tuyết tan thành nước, từ triền núi chảy xuống dưới, con đường đá đã không được tu sửa nhiều năm nay toàn bùn đất, khắp nơi đều là hố bùn gập ghềnh, khiến người khác đều nghi ngờ chiếc Santana này của Ban tổ chức Thành ủy có tan tành ra khi đi được một nửa con đường xuống cấp này không.

Hôm nay Thẩm Hoài chính thức đến huyện Du Sơn báo cáo có mặt. Chiếu theo quy tắc cũ đều phải do Ban Tổ chức Thành ủy cho người đến đón. Lần này vì người đến đón Thẩm Hoài là Phó Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Thái Vân Thanh.

Thái Vân Thanh là một người có thân hình mập mạp, cao lớn, trên mặt nhìn qua có vẻ hơi phù một chút, hai mắt dường như còn mang thêm cả bọng mắt, khiến người ta nghi ngờ tối hôm qua anh ta không đi ngủ.

Con đường xóc nảy, khiến cho cơ thể phù phiếm của Thái Vân Thanh rất khó chịu. Anh ta không khách sáo nữa, từ huyện Hà Phổ đi ra, liền đổi vị trí cho cán sự ban Tổ chức đi cùng là Lưu Hồng Kiều, ngồi vào vị trí ghế phụ trống.

Mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, cho dù là quan chức cấp một Thái Vân Thanh cũng như sương mù trên núi Vân Sơn, nhìn không rõ được cụ thể, chứ đừng nói đến cán sự bình thường Lưu Hồng Kiều.

Việc thuyên chuyển công tác của Thẩm Hoài lần này, trong mắt của tuyệt đại đa số mọi người, đều coi là sự trừng phạt nghiêm khắc của Đàm Khải Bình răn đe những người khác.

Trong mắt rất nhiều người, nơi vùng đất cằn cỗi như huyện Du Sơn dù là mũ Bí thư huyện ủy, đều chưa hẳn đáng giá với hai chức vụ ủy viên thường vụ quận Đường Áp kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Mai Cương. Nếu không phải là sự trừng phạt nghiêm khắc, sao Thẩm Hoài có thể bị thuyên chuyển đến Du Sơn chứ?

Thị trấn Du Sơn bị tàn phá đến mức ngay cả thị trấn Mai Khê trước đây cũng không bằng.

Bất luận người khác bàn luận thế nào về việc mất chỗ dựa của Thẩm Hoài lần này, sao Bí thư Thành ủy lại cho đến Du Sơn, nhưng trong mắt của cán sự ban Tổ chức Lưu Hồng Kiều, Thẩm Hoài là thành viên chính quyền huyện trẻ tuổi ở thành phố Đông Hoa, vẫn có sắc thái bí ẩn vô cùng phong phú, không phải là người mà anh ta có thể coi thường được.

Lưu Hồng Kiều rất nhiệt tình với người khác, đổi chỗ cho Thái Vân Thanh để ngồi vào ghế sau, nhưng thật ra cũng nhiệt tình nói chuyện với Thẩm Hoài về cuộc sống thú vị ở trong trường lúc anh ta còn đang đi học.

Ánh mắt lúc Lưu Hồng Kiều nói chuyện sáng lên và có quá nhiều động tác tay để phụ họa cho ngữ khí. Thẩm Hoài biết anh ta hẳn là mới rời khỏi trường học chưa được bao lâu, vẫn là sinh viên chưa được rèn luyện thành thục nhiều trong xã hội.

Quá trình công tác vẫn chưa đủ để tích lũy sự kiêu ngạo cho anh ta. Trước mặt người lạ còn như thế khiến cho Thẩm Hoài nhớ về cuộc sống trường học được phóng đại lên so với tưởng tượng. Bất luận nói thế nào, đều không thể coi là thành thục.

Qua kính chiếu hậu, Thẩm Hoài nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Thái Vân Thanh đổi lên ngồi phía trước, cười nói:

- Chuyến đi lần này đã khiến cho trưởng ban Thái anh vất vả rồi. Tôi không biết anh bị say xe, nếu không thì để Tiểu Lưu đưa tôi đi đến Du Sơn là được rồi...

- Chủ tịch huyện Thẩm, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với việc anh lên Du Sơn nhận chức, thay đổi diện mạo lạc hậu của Du Sơn là gửi gắm rất nhiều kỳ vọng. Nếu không phải là trưởng ban Ngu sắp xếp có thay đổi, tôi sẽ không giành được cơ hội đưa Chủ tịch huyện Thẩm anh đến Du Sơn đâu.

Thái Vân Thanh cười nói.

Mười năm trước Thái Vân Thanh đã từng giữ chức Phó chủ tịnh huyện Du Sơn, song nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Thái Vân Thanh, có lẽ cũng không thể nói chuyện quá nhiều, Thẩm Hoài cũng không hướng anh ta hỏi thăm về tình hình của Du Sơn.

Năm đó Thái Vân Thanh không phải là không chịu nổi gian khổ ở Du Sơn, mà là vợ anh ta không chịu được một tuần có hai chuyến đi trên con đường xóc nảy, lại lo anh ta có quan hệ nam nữ bất chính ở Du Sơn, ép anh ta nhất định phải nghĩ cách về thành phố. Lúc đầu Thái Vân Thanh lên đó là dựa vào quan hệ của nhà vợ, sợ ồn ào đến mất cả chì lẫn chài, dường như là giáng chức điều về thành phố. Mười năm sau thì dừng lại không tiến, cho tới nay đều không thể leo đến vị trí Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Thành ủy.

Cuộc sống quan trường tửu sắc trong mười năm, cũng khiến cho Thái Thanh Vân sớm xóa nhòa đi ý chí muốn đến Du Sơn gây dựng sự nghiệp vào tuổi trung niên, cơ thể dường như cũng không còn sức để làm nữa. Sự gập ghềnh của con đường này, khiến bụng dạ anh ta sôi hết cả lên, trong lòng luôn trách móc mình không may khi gặp phải chuyện xui xẻo này, nhưng ai bảo anh ta làm cán bộ phân công quản lý ở đây chứ?

Thái Vân Thanh có thể đem nhiệm vụ đưa đón lần này cho Trưởng phòng cán bộ, cũng biết anh ta cùng với Thẩm Hoài đi Du Sơn, thì bên Ngu Thành Chấn và Đàm Khải Bình đều thể lấy lòng, nhưng anh ta lại không thể không suy nghĩ một chút, Đàm Khải Bình, Ngu Thành Chấn đều đã qua tuổi 50 rồi, còn có thể gây sức ép ở Đông Hoa vài năm không là điều rất khó nói, nhưng Thẩm Hoài lại phách lối, không tiếp nhận sự chào đón của Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình, lại đi đến thung lũng nghèo này, nhưng người ta còn trẻ mà!

“Thà rằng bắt nạt ông già râu bạc trắng, chứ đừng nên coi thường người trẻ tuổi”

Thái Vân Thanh lăn lộn đến vị trí này, chỉ đợi đến khi nghỉ hưu được an ổn, cho dù có chuyện gì làm không đến nơi đến chốn, sẽ bị lãnh đạo của thành phố tỏ ra không hài lòng một chút, cũng sẽ không coi anh ta ra gì, nhưng ai biết tên nhóc này sẽ ở ẩn được mấy năm.

Ba năm năm qua đi, Đàm Khải Bình điều đi, không chừng lại đến lượt tên họ Thẩm đổi đời. Từ huyện Du Sơn nhảy ra, một khi được gió là trở thành rồng. Thái Vân Thanh suy nghĩ đi suy nghĩ lại, anh ta dẫn Thẩm Hoài đến Du Sơn là bổn phận. Chỉ là không quá nhiệt tình với Thẩm Hoài. Ngu Thành Chấn cùng Đàm Khải Bình cũng sẽ không nghĩ nhiều làm gì, còn lúc này vô duyên vô cớ đắc tội với tên họ Thẩm, ít nhiều không thể coi là chuyện lý trí.

Thái Vân Thanh cũng là người từng trải, biết tâm tính có thù tất báo của cán bộ trẻ tuổi rất nghiêm trọng, ngược lại không bằng một vài lão cán bộ với tâm tính bình thản, thà rằng đắc tội với già, chứ không đắc tội với nhỏ, cũng là trong cái đạo lý này.

Từ nội thành đi ra, đi qua Hà Phổ một vòng, đến Du Sơn cũng mất từ 7 – 10km, nhưng ở đoạn đường xóc nảy đã mất đến ba tiếng, mới đuổi kịp đến huyện Du Sơn.

Xe tiến vào trong sân Huyện ủy, Thái Vân Thanh cũng bất chấp hình tượng, liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh để nôn mửa.

Bí thư huyện ủy Lương Chấn Bảo, Chủ tịch huyện Cao Dương đều ở trong nhà, nhìn thấy xe tiến vào trong sân của Ban Tổ chức Thành ủy, đều đi ra khỏi văn phòng để đón tiếp.

Tuy rằng họ đều không thích một cán bộ trẻ tuổi quyền thế như Thẩm Hoài đến Du Sơn nhận chức, tuy rằng so về cấp bậc họ cao hơn Thẩm Hoài, nhưng bên ngoài đều vẫn giữ sự khách khí, cho dù không nể mặt Thẩm Hoài, cũng không thể để Thái Vân Thanh sau khi về thành phố rồi sẽ nói Du Sơn không biết phép lịch sự.

Nhìn Thái Vân Thanh xuống xe rồi chạy vào nhà vệ sinh ở góc sân để nôn mửa, Lương Chấn Bảo, Cao Dương đều chỉ cười khổ thông cảm một chút, bắt tay với Thẩm Hoài, nói:

- Trên đường đến Du Sơn chắc anh vất vả rồi? Hàng năm chúng tôi đều xin thành phố kinh phí để tu sửa lại đường quốc lộ Du Phổ. Hàng năm thành phố chỉ có thể cấp cho chúng tôi mấy chục vạn, chỉ có thể tu sửa không theo ngày nào cả. Mỗi lần có cán bộ từ thành phố xuống đây, đều trách móc chúng tôi. Chúng tôi còn muốn tìm thành phố để oán trách nữa kìa.

Thẩm Hoài cùng Lương Chấn Bảo, Cao Dương với mấy cán bộ khác của huyện Du Sơn, và lãnh đạo chủ chốt của hai bộ máy Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc phần lớn đã quen biết nhau, song nghe giọng điệu của Lương Chấn Bảo, Cao Dương mang mâu thuẫn của địa phương đối với người được nâng đỡ như hắn. Hắn cũng chỉ cười cười, nói:

- Tiếp theo đây, tôi sẽ cùng mọi người đi tìm thành phố để oán trách...

- Xấu mặt, xấu mặt.

Mặt của Thái Vân Thanh ướt sũng bước ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

- Trưởng ban Thái, anh cũng coi là ổn rồi.

Chủ tịch huyện Cao Dương cười nói.

- Hai năm trước có Phó trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy Trần Cường đến huyện chúng tôi tạm giữ chức. Vợ ông ta lần đầu tiên đi xe lên thăm ông ta. Ở trên xe vừa ngồi vừa nôn, nôn suốt chặng đường đi. Khi về phải ngồi xe quay về, vẫn chưa ngồi lên trên xe đó. Trưởng ban Trần và vợ nhìn thấy xe là bắt đầu nôn. Nôn sạch rồi thì không dám lên xe nữa. Lúc đó trong huyện còn nghèo, trưởng ban Trần và vợ chỉ ăn cơm bí đỏ, những thứ nôn ra đều có màu vàng cam. Chính quyền có một cô gái đi ngang qua không biết chuyện gì, còn nói người dân nào đó thiếu đạo đức đi bậy ở sân, lúc đó làm cho trưởng ban Trần giận đến quá chừng luôn...

Nghe thấy lời nói này của Cao Dương, trong bụng Thái Vân Thanh lại sôi lên, liền che miệng rồi lại chạy vào nhà vệ sinh.

Thẩm Hoài cũng không biết Cao Dương nói lời này có phải là cố ý ghét bỏ Thái Vân Thanh, cũng không biết hai người này có mối hận thù gì không, nhưng nhìn bộ dạng này của Thái Vân Thanh, cũng không nhịn được mà cười phá lên.