Thẩm Hoài vỗ bàn quyết định truy lĩnh tiền lương cho giáo viên toàn trấn, về lại cơ quan, gọi thông báo cho đám Lý Phong biết một tiếng.

Mọi người đều biết hai năm nay giáo viên trong thị trấn oán thán rất nhiều, chất lượng dạy học ở mai cũng trượt dốc thảm hại, hai điều này quan hệ trực tiếp với nhau. Trừ mấy cán bộ thiểu số, đa phần bọn họ đều có nhà trong thị trấn, con cái hoặc cháu chắt đều học tiểu học, học sơ trung ở đây. Từ đáy lòng ai cũng hy vọng chất lượng dạy học của thị trấn được cải thiện.

Trước đây là không có điều kiện, ai cũng qua ngày trong khốn quẫn, muốn giải quyết sự tình, lại không tìm được biện pháp.

Giờ có chút điều kiện rồi, xưởng thép Mai Khê dần được vực dậy, những phương diện kinh tế khác, dưới sự chủ trì của Thẩm Hoài đều bước đầu thấy được hiệu quả. Thậm chí mọi người có lòng tin sang năm đủ sức tiến hành hai việc lớn, là xây cầu mở đường và góp vốn làm nhà, hình thế tài chính càng ngày càng chuyển biến, có một số việc tự nhiên sẽ được ưu tiên xử lý trước.

Năm nay chỉ cần tiền thưởng cuối năm cho nhân viên hành chính không ít hơn năm ngoái, hoặc ít hơn một chút, cũng không phải điều gì không thể tiếp thụ.

Quyết định của Thẩm Hoài, đại đa số cán bộ trên trấn đều hoan nghênh.

Hà Thanh Xã cũng không để ý giờ đã 4h chiều, tập trung nhân thủ lại, bắt đầu triển khai công tác.

Hầu hết các trường đã cho nghỉ, dù trong trường có trực ban, chưa hẳn người đó đã là hiệu trưởng; trước phải gọi điện thoại, điện thoại không thông mới phái người đi motor xuống thông báo.

Chỗ tốt khi Thẩm Hoài đảm nhiệm bí thư đảng ủy là toàn cục do hắn giữ, sự tình cụ thể có thể giao cho kẻ khác làm. Trong đêm đặt năm bàn ăn trong nhà hàng Chử Cốc, triệu tập người phụ trách các trường lại, coi như họp động viên. Thẩm Hoài có mặt một cái, nói mấy câu, xem như đã làm xong phần việc của mình.

Giờ Trương Tú Vân mới biết, hôm nay Đỗ Kiến đã rời Mai Khê, mấy ngày qua vì chuyện của Thành Minh mà nàng chạy trước chạy sau, không kịp để ý tình hình. Thì ra cậu thanh niên mới 24-25 tuổi này, giờ đã là chưởng môn nhân trọn cả thị trấn Mai Khê.

Hà Thanh Xã mất cả đêm, cặm cụi cùng đám phụ trách các trường và nhân viên tài vụ mới hạch toán được tiền truy lĩnh cụ thể. Ngày thứ hai mới có thể để ban tài chính chuyển tiền đến các trường, thông qua nhà trường phát xuống tận tay giáo viên, để mọi người đón tết thoải mái.

Xưởng thép Mai Khê chuyển tốt dần theo từng tháng, sản lượng thép vân ốc trong tháng một đã đạt đến 7000 tấn, ngạch tiêu thụ đạt 23 triệu. Do đầu năm giá thép tăng ngược nhẹ so với năm trước, lợi nhuận so với tháng 12 năm ngoái còn cao hơn không ít, chênh tận 4 triệu.

Đương nhiên, thẳng đến trung tuần tháng 10 Thẩm Hoài mới tiếp nhận xưởng thép Mai Khê, mãi đến cuối tháng 11, xưởng thép còn đang tiến hành chỉnh đốn sản xuất. Từ tháng 12, sản lượng mới tăng lên gấp đôi, khôi phục năng lực sinh lời mới được hai tháng, chưa thể bù lỗ cho giai đoạn đầu năm được.

Cả năm xưởng thép vẫn trong tình trạng thua lỗ, tất nhiên không thể có tiền lợi nhuận ròng cấp cho thị trấn.

Phương án phân phối tiền thưởng cho bộ phận quản lý và công nhân tuyến dưới đã được ban bố đồng thời với đại hội công nhân viên.

Chẳng qua sang năm tình hình hơi đặc thù chút, cả năm thì thua lỗ thật, nhưng sau khi ban quản lý mới thành hình và đi vào hoạt động, xưởng thép đạt được lợi nhuận vượt xa mong đợi, không tiến hành thưởng lệ thì nói không thông.

Thẩm Hoài lâm thời triệu tập Hà Thanh Xã, Lý Phong, Quách Toàn và đám lãnh đạo thị trấn cùng cốt cán trong xưởng thép như Uông Khang Thăng, Từ Khê Đình, Tiền Văn Huệ, Triệu Đông đến họp bàn, cuối cùng quyết định cầm ra 100 vạn phát thưởng cuối năm cho bộ phận quản lý và công nhân tuyến dưới.

Công nhân tuyến một, tổ trưởng các phân đoạn đến cấp bậc chủ quản đều được thưởng thêm 3 tháng tiền lương, còn thừa 40 vạn phân phối cho số quản lý, mỗi người được khoảng 2 đến 40.000.

Cuối năm, trừ duy trì sản xuất bình thường, công tác ngoại vi đều được dừng lại, khá thảnh thơi, chỉ riêng bộ phận tài vụ là bận rộn.

Phía trấn chính phủ, Hà Thanh Xã bận truy lĩnh tiền công cho giáo viên, Lý Phong phụ trách trị an tổng hợp, cuối năm ban quản lý tư sản công không phải làm gì, chuyện hùn vốn thành lập công ty Tử La tạm thời ngừng lại, kéo đến sang năm bàn tiếp, nhìn qua Thẩm Hoài không có việc để làm. Nhưng bí thư đảng ủy thống quản toàn cục, cho dù Thẩm Hoài nỗ lực đẩy hết sự tình cho người khác, nhưng đám Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương, Lý Phong đều theo tập quán có việc gì cũng tìm hắn báo cáo, xin chỉ thị.

Lãnh đạo nào rảnh rỗi thì phải thay mặt tập thể đến thăm nom các gia đình chính sách, hoàn cảnh, an ủi người già neo đơn trong viện dưỡng lão…vv…

Ngày ngày mươi sáu tháng chạp, trời đổ tuyết lớn, từ sáng sớm đến chiều vẫn không ngừng, bất thời gió tuyết thổi qua, khiến đường nhìn mờ mịt cả lại.

Đường phố lầy lội bùn tuyết, mái nhà trắng thành một phiến, như phủ lớp chăn dày.

Trong ấn tượng Thẩm Hoài, mùa đông ở Đông Hoa chưa bao giờ thấy tuyết lớn thế này. Dự báo thời tiết nói tuyết còn kéo dài mấy ngày nữa, giữa trưa, ngồi trong phòng làm việc, thấp thỏm không biết nhà mình có trụ qua nổi mùa gió bão này không nữa.

Cùng Hoàng Tân Lương, Chử Cường, hối hợp với bí thư thôn Học Đường Kiều, Thẩm Hoài còn phải đi thăm một thôn nghèo điển hình. Do hôm qua trời mưa, tảng sáng nay lại tuyết rơi, đường lầy nhão rất khó đi, đám người Thẩm Hoài phải dừng xe ngoài đường lớn, đi bộ hướng men theo ruộng lúa mạch vào thôn.

“Phía trước là nhà ông Khấu.” Bí thư thôn cố gắng sát lại, chỉ cho Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài biết hôm nay Khấu Huyên ra viện, tuy thương thế còn chưa khỏi hẳn, nhưng người nông thôn không ai thích đón tết trong bệnh viện cả. Cho dù sau xuân tiết lên nằm viện tiếp, cũng muốn về nhà nghỉ dưỡng mấy hôm.

Trời tuyết lớn thế này, hắn không biết tiểu Lê có đi đón bạn không, dù sao từ khi nghỉ học tiểu Lê quanh quẩn trên trạm xá suốt, Thẩm Hoài và Trần Đan đều mặc nàng.

Nhà lão Khấu tường tranh vách đất, nhìn qua khá khốn cùng, trên nóc nhà tích một lớp tuyết dày, khiến Thẩm Hoài không thể không ái ngại, không biết căn nhà có gánh qua nổi mùa tuyết này không nữa.

Cửa gỗ khép hờ, có thể nghe được tiếng cười nói của tiểu Lê từ trong vọng ra, xe đạp của nàng dựng trong góc tường, Thẩm Hoài nhịn không nổi cười lắc đầu: Trời tuyết lớn nàng thế này, mà con bé chẳng lo lắng đến chuyện về nhà thế nào cả.

Bí thư thôn chạy tới gõ cửa, tiểu Lê ra tiếp, nhìn thấy Thẩm Hoài, hơi sững, hỏi: “Thẩm Hoài, anh tới đây làm gì?”

Thẩm Hoài vươn tay xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Anh mà không qua tiếp, lát nữa em về thế nào?” Tiểu Lê hơi ngượng, lè lưỡi cười cười.

Bí thư thôn không biết quan hệ giữa Thẩm Hoài và cô bé xinh xắn trước mặt như thế nào, nhưng thấy bộ dáng thân thiết của họ, đoán không thân thì cũng quen, lại thấy ông Khấu ló đầu ra, nói: “Lão Khấu, Thẩm bí thư trên thị trấn đến chúc tết ông…”

Ông Khấu vội chạy qua, nói: “Thật là, cuối năm rồi, Thẩm bí thư là người của nhà nước, việc công bận rộn, cần gì đến chúc tết ông cháu chúng tôi làm gì?”

Thẩm Hoài biết lão Khấu là người thành thực, nói chuyện rất trực tiếp, cười nói: “Cán bộ Đảng viên là công bộc của nhân dân. Bọn tôi phải đảm bảo quần chúng đón Tết vui vẻ, ấm no, tâm lý mới an tâm đón Tết a…”

Vào trong nhà, ngồi giữa phòng đất kiêm nhà bếp, trên bàn đặt một ấm nước. Trong góc là chiếc giường nhỏ, chắc là chỗ ngủ của lão Khấu.

Đệm chăn trên giường bố đầy vết khâu vá, có chỗ lộ ra cả sợi bông, phía dưới là cỏ khô. Song cửa sổ không có kính, được dùng vải nhựa và giấy báo che lại, thủng mất một lỗ, gió rét thổi vào ào ào. Không khí trong nhà lạnh không kém ngoài trời bao nhiêu, khiến người ngồi trong không khỏi run lên.

Thẩm Hoài cúi đầu bước vào gian trong, Khấu Huyên đang nằm trên giường, không ngồi dậy được. Hình như vì cảnh khốn quẫn trong nhà bạo lộ trước mặt người ngoài, tủi thân, mặt nhỏ đỏ bừng, ngân ngấn nước mắt.

Mặt cô bé không còn sưng húp như hồi Thẩm Hoài gặp lúc mới bị đánh, trắng nõn, sống mũi thẳng tắp, trừ hơi gầy thì tướng mạo cũng có vẻ thanh tú, đôi mắt lớn, có thần, chỉ hơi sắc nhọn…

Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn nóc nhà, rồi quét quanh tường đất bốn phía, không rảnh để chiếu cố đến tình tự của cô bé, cũng không quản bí thư thôn và Hoàng Tân Lương, lão Khấu đang nói gì trong gian khách, hắn quay người ra cửa, lách ra sau hồi.

Hoàng Tân Lương, Chử Cường thấy phản ứng kỳ quặc của Thẩm Hoài, vội đuổi theo, hỏi: “Thẩm bí thư, sao vậy?”

“Trời đổ tuyết lớn thế này, dự báo thời tiết nói tuyết phải đổ thêm một đêm nữa, nhà này trụ không nổi a!

“….” Hoàng Tân Lương, Chử Cường sững sờ.

Thẩm Hoài không giải thích nhiều với Hoàng Tân Lương, Chử Cường, chạy lại vào nhà, nói với lão Khấu: “Hôm nay trời đổ tuyết lớn lắm, đã lâu Đông Hoa không gặp cảnh này rồi. Nhà của ông chắc chịu không nổi, hôm nay ông và Khấu Huyên lên thị trấn trú đi, để tôi gọi xe chở ông cháu, chí ít đợi tuyết ngừng hẵng về…”

“Không sao, tuyết rơi chứ có gì đâu?” lão Khấu lắc đầu nói tiếp: “Chỉ mỗi căn nhà chịu tội thôi.”

Đông Hoa nằm ở phương Nam, tiêu chuẩn phòng tuyết của thiết kế nhà cửa nơi đây thấp hơn phương Bắc nhiều.

Phương Nam gần biển, nếu có bão vào bờ, chính phủ vừa lên tiếng, quần chúng sẽ di dời rất nhanh, nhưng công tác phòng tuyết lại cực chủ quan qua loa, ngay cả đám Hoàng Tân Lương, Chử Cường đều không đủ ý thức cảnh giác đến khí trời bất thường.

Thẩm Hoài xuất thân quản lý công nghiệp, công tác phòng tai và an toàn được huấn luyện chuyên nghiệp hơn bất kỳ một tên quan viên bình thường nào. Nóc nhà có thể chịu được lượng tuyết dày bao nhiêu, Thẩm Hoài vừa nhìn đã ước lượng ra ngay, hiển nhiên năng lực này không phải thứ bọn Hoàng Tân Lương, Chử Cường nắm được.

Trời tuyết này mà theo như dự báo thời tiết sẽ kéo dài liên tục đến sáng mai, căn nhà có 80-90% là bị sập.

Thẩm Hoài cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, trong thị trấn nhà cửa nguy hiểm khi mưa tuyết như nhà lão Khấu phải trên trăm nơi. Nếu hôm nay hắn cứ trốn trong phòng làm việc, sợ không ý thức được vấn đề nghiêm trọng này.

Lãnh đạo đúng là không dễ làm a! Muốn làm lãnh đạo tốt, cần phải đủ kinh nghiệm xử trí và lãnh tĩnh cần thiết để ứng đối với tất cả vấn đề vấp phải. Đây là một trong những nguyên nhân trọng yếu, khiến rất nhiều quan viên trẻ trung, bối cảnh sâu dày, nhưng xuống địa phương chỉ có thể bắt đầu từ phó chức, chứ không dễ làm người đứng đầu.