Tuy bị bí thư thị ủy đá đi, nhưng Thẩm Hoài biết rằng lúc này không thể ảo não bỏ đi. Cho dù mặt dày mày dạn lưu lại, tiếp tục theo dõi sự việc phát triển cũng tốt hơn vỗ vỗ mông đít rời đi.

Ổ mấy năm trong xưởng thép khiến Thẩm Hoài khắc sâu nhận thức, có đôi lúc phải đặt tự tôn sang một bên, đi tìm cơ hội xoay chuyển tình thế mới là trọng yếu.

Hai bác sỹ chạy tới cấp cứu và hai phục vụ viên được nhà khách Nam viên chỉ định làm việc trong biệt thự đều đang còn đứng dưới khách sảnh lầu một.

Hai cô gái kia đều xinh xắn, có điều bị chuyện hôm nay dọa sợ, ngay cả ghế cũng không dám ngồi, mặt mũi trắng bệch, hoảng loạn bất an.

Thẩm Hoài ngồi xuống, nhìn bộ dáng im thin thít của các nàng, tưởng muốn bắt chuyện liền an ủi:

“Trần thị trưởng lỡ mất cơ hội cấp cứu, rất bất hạnh. Có điều cũng không thể trách hai cô. Lúc Trần thị trưởng nghỉ ngơi, tôi mà gọi điện thoại đến không khéo cũng bị mắng một trận nên thân, hai cô không cần quá tự trách…”

“Đúng a, chính Trần thị trưởng phân phó chúng tôi không được làm phiền ông ấy ngủ trưa. Thế là giữa trưa chúng tôi ra ngoài một lát, ai biết lại xảy ra chuyện tày đình thế này? Ngay cả Cát bí thư trưởng cũng ở Nam viên, nhưng không phải xe cấp cứu cũng tới chậm ư?”

Cô gái tóc đuôi ngựa nhanh nhẩu đáp lời, câu trả lời của nàng khiến Thẩm Hoài giật thột: Lúc Trần Minh Đức phát bệnh, Cát Vĩnh Thu cũng ở Nam viên?

Thẩm Hoài nắm chặt nắm đấm, bất động thanh sắc ra khỏi khách sảnh.

Biệt thự số 6 nằm kề hồ Lâm Thúy, đối diện là lầu chính của nhà khách. Lúc ấy nắng chiều hắt xuống, vẩy lấp lánh ánh bạc lên mặt hồ, duy có bóng lầu chính nhà khách trong mặt hồ phảng phất một phiến mây đen.

Ai có thể tưởng tượng, trong hoàng hôn nhìn tựa ấm áp mà tĩnh mịch này ẩn tàng dòng ngầm hung hiểm thế kia.

Thẩm Hoài thầm tự suy tính, trước đó hắn không rõ vì sao chủ nhiệm ban chiêu đãi, giám đốc nhà khách Nam viên cố ý đem nước quấy đục. Nhưng sau khi được biết lúc Trần Minh Đức phát bệnh Cát Vĩnh Thu cũng ở Nam viên liền hơi hơi hiểu ra.

****************

Thẩm Hoài không bỏ đi chỗ khác mà chuyển đầu đi ra bãi đỗ xe, lúc này chỉ có thể ngồi trong xe suy ngẫm vấn đề.

Đến hạ tuần tháng chin, trời rất nhanh tối, bất tri bất giác sắc trời đã chuyển đen, rất lâu vẫn không thấy có người từ trong biệt thự đi ra.

Bốn năm ngày nay tâm lực Thẩm Hoài tiều tụy, mệt nhọc vô cùng, ngồi trong xe oải hết cả người, liền ôm đầu nằm xuống vừa nghỉ vừa suy tư. Cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe có tiếng bước chân chạy tới.

Thẩm Hoài vừa muốn ngồi dậy, liền nhìn thấy ánh mắt Cát Vĩnh Thu quét qua, tựa hồ muốn nhìn trong xe có người hay không.

Cát Vĩnh Thu cũng chỉ vội vàng quét mắt qua xem có người hay không, lại không ngờ được Thẩm Hoài đang ngồi co rúm ở ghế sau.

Thần sắc cẩn trọng đáng ngờ của Cát Vĩnh Thu khiến Thẩm Hoài chú ý, liền yên lặng nằm xuống không động đậy, kín đáo nhìn Cát Vĩnh Thu đứng ở ngoài xe, cầm “cục gạch” gác tay lên mái xe gọi điện thoại.

Chỉ nghe thấy tiếng Cát Vĩnh Thu nói với đầu dây bên kia.

“… Người đầu tiên đến hiện trường là Bành Dũng, không có nhân viên nào khác cả. Mà đúng là Trần Minh Đức nằm chết lõa thể trong phòng ngủ, quần áo đều cởi hết. Hai cô gái kia đến sau mới lên lầu, nhưng đều hoảng loạn, không chú ý kỹ chi tiết trong phòng. Tôi đã sắp xếp lại gian rửa mặt, vết tích tắm nước lạnh cũng không hiển rõ. Trên tỉnh sẽ phái người xuống, chỉ cần bên này kiên trì nói Trần Minh Đức rất có ý kiến vì chuyện giữa trưa Nam viên không cung ứng nước nóng… điều này có chứng cứ xác thực… ai cũng không cãi được.”

“Ừ, ừ…” Cát Vĩnh Thu liên tục “ừ” mấy câu, lại tiếp tục nói: “Nam viên còn chưa lắp đặt camera, tuy trong biệt thự có nhân viên trực ban nhưng giữa trưa đều nghỉ cả, nghỉ tầm khoảng 1h. Còn chuyện giữa trưa có nhân viên ra vào hay không, có thể xác định không ai dám khẳng định rõ ràng. Then chốt là Ngô bí thư vẫn chưa đưa ra quyết định, chắc ông ấy nhìn ra gì đó. Ông ta ở một mình trong phòng, đang báo cáo với trong tỉnh, sợ ông ta muốn việc lớn hóa nhỏ…”

“Đúng đúng, ngài nói không sai, Ngô bí thư muốn việc lớn hóa nhỏ hẳn sẽ thống nhất lời khai trước. Ông ta không làm thế, chắc cũng có ý kiến khi trong tỉnh phái Trần Minh Đức đến Đông Hoa. Giờ có phải là lúc thả ra phong thanh không?” Cát Vĩnh Thu lại nói liền mấy tiếng “được, được”: “Được…. chúng ta bên này tạm thời án binh bất động!”

Bỗng nhiên Thẩm Hoài nghĩ ra người ở đầu dây bên kia là ai.

Cát Vĩnh Thu đang nói chuyện với phó bí thư thị ủy, thị trưởng Cao Thiên Hà.

Trời thu, khí trời khá mát mẻ, nhưng Thẩm Hoài nằm trong xe lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt, vừa oi vừa nóng, cơ hồ khiến hắn không thở nổi.

Hắn cũng vừa nghĩ đến Cát Vĩnh Thu có vấn đề, nhưng chính tai nghe Cát Vĩnh Thu với thị trưởng Cao Thiên Hà muốn dựa vào cái chết của Trần Minh Đức làm văn chương, vẫn khiến hắn chấn kinh không thôi.

Tuy cái chết của Trần Minh Đức không liên quan đến đám Cao Thiên Hà. Nhưng mượn cái chết của người ta, thực hiện âm mưu dơ bẩn của bản thân, điều này tuyệt đối chẳng sạch sẽ hơn trực tiếp mưu sát Trần Minh Đức là bao.

Những lời kia của Bành Dũng hoàn toàn là do Cát Vĩnh Thu sắp xếp, thậm chí bọn hắn còn chủ động dọn dẹp lại gian rửa mặt, khiến hiện trường nhìn qua càng giống Trần Minh Đức lõa thể chết trong phòng, nhằm dẫn dắt trí tưởng tượng của người khác…

Cái bọn hắn muốn là mưu sát danh dự Trần Minh Đức, nhằm đạt được mục đích đen tối của bản thân!

*******************

Cát Vĩnh Thu gọi điện xong liền quay về biệt thự, Thẩm Hoài cũng không dám ngồi lại trong xe, sợ Cát Vĩnh Thu phát giác ra vừa rồi bị người nghe trộm.

Thẩm Hoài cúi người đi xuống, chạy đến trước lầu chính, xác nhận không có ai nhìn thấy vừa rồi mình ở trong bãi đỗ xe mới thở dài một hơi, nhưng rồi lại nghĩ: Cho dù mình có thể trí thân ngoài việc, tình cảnh lại có thể tốt hơn đến đâu?

Từng trận gió mát bên hồ Lâm Thúy thổi tới, Thẩm Hoài rét run, giờ mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào, hắn cố gắng bình tĩnh, thử suy xét tiền nhân hậu quả của sự việc.

Đối với tình hình phát triển kinh tế lạc hậu của Đông Hoa mấy năm nay trong tỉnh khá là bất mãn, phái Trần Minh Đức đến Đông Hoa đảm nhiệm thường ủy phó thị trưởng là hy vọng đầm nước chết Đông Hoa có khả năng vươn lên.

Trần Minh Đức học vấn cao, tình tính ương ngạnh, làm người chú ý hiệu suất, không hợp với tác phong công tác của thị ủy Đông Hoa, lại cầm trong tay thượng phương bảo kiếm của tỉnh ủy, vừa đến liền giơ đại đao chỉnh đốn công tác kinh tế Đông Hoa, tất nhiên sẽ gây ra xung đột cực mạnh với thế lực địa phương, mới hơn nửa năm mà đã đắc tội với không ít người.

Mâu thuẫn giữa Trần Minh Đức với đại biểu thế lực địa phương như Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà là rất dễ thấy.

Chẳng qua, mâu thuẫn sâu nhất vẫn là mâu thuẫn giữa Trần Minh Đức và Cao Thiên Hà.

Ở thị ủy Đông Hoa, người hơi có nhãn lực cơ hồ đều nhìn ra Trần Minh Đức đến Đông Hoa quá nửa là ngắm chuẩn cái ghế thị trưởng của Cao Thiên Hà.

Trên quan trường, thù đoạt vị còn hơn cả sát phụ, đoạt thê.

Đối mặt với uy hiếp từ Trần Minh Đức, một hệ nhân mã quanh Cao Thiên Hà hơn nửa năm qua đều án binh bất động. Thậm chí hôm nay Thẩm Hoài ra tay đánh lớn trong xưởng thép Cát Vĩnh Thu vẫn có thể nhẫn khí thôn thanh, không đem sự tình chọc đến trước mặt Trần Minh Đức.

Nói đến cùng bọn họ vẫn sợ kẻ có ô dù trong tỉnh là Trần Minh Đức tìm ra sơ hở của bản thân.

Theo lý thuyết, Trần Minh Đức vì bệnh mà vong, uy hiếp thực tế đối với ghế phó bí thư thị ủy và thị trưởng đã bị tiêu trừ, bọn hắn vốn không cần giở thêm thủ đoạn, mạo hiểm đi bôi đen danh dự Trần Minh Đức.

Tình hình thực tế lại không phải vậy, Trần Minh Đức bởi bệnh mà vong, trong tỉnh hoàn toàn có thể phái “Trương Minh Đức”, “Cát Minh Đức” khác tới Đông Hoa, thay thế Cao Thiên Hà nắm giữ toàn diện công tác kinh tế ở đây.

Nguy cơ mà Cao Thiên Hà đang đối mặt sẽ không bởi cái chết của Trần Minh Đức mà được giải trừ.

Đám Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu làm to chuyện cái chết của Trần Minh Đức, đối tượng chúng hướng tới là tỉnh ủy tỉnh chính phủ.

***************

Trần Minh Đức chết, tin tức công khai ra bên ngoài nhất định là chết bệnh khi đang công tác, nhưng thứ chân chính nắm giữ thế giới này vĩnh viễn đều là những quy tắc ngầm tồn tại trong bóng tối.

Định tính sau lưng về cái chết của Trần Minh Đức mới quyết định bản chất sự kiện.

Đối với định tính công khai cần có chứng cứ vững chắc, còn định tính sau lưng thì không, chỉ cần khiến mọi người tin tưởng chuyện đó đã xảy ra là được.

Cho dù không tồn tại người đàn bà kia, nhưng Trần Minh Đức vì sao lại lõa thể chết trong phòng ngủ ngay giữa trưa, ai có thể tin tưởng hắn trong sạch?

Vì giấu diếm chuyện ô uế bị nặn tạo ra này, trong tỉnh sẽ khắc ý tránh không đi sâu điều tra. Nhưng nước bẩn hắt lên thân Trần Minh Đức sẽ vĩnh viễn không được tẩy sạch..

Sự kiện Trần Minh Đức chết có liên quan đến quan hệ nam nữ, vậy đương nhiên lãnh đạo tỉnh ủy trước đây ủng hộ Trần Minh Đức đến Đông Hoa công tác sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí phải vì đó gánh vác trách nhiệm sơ sót khi tiến cử.

Về sau tỉnh ủy tỉnh chính phủ còn muốn ngang nhiên can dự sự vụ của Đông Hoa tất phải băn khoăn cẩn thận. Cho dù phái tiếp quan viên đến Đông Hoa thì những quan viên ấy cũng sẽ bị bó tay bó chân, khó làm nên chuyện lớn.

Mục đích của Cao Thiên Hà và Cát Vĩnh Thu chính là đây. Bọn hắn xem Đông Hoa là địa bàn kinh doanh của mình, không muốn thấy người khác nhúng tay vào!

Trước đây Thẩm Hoài không tiếp xúc với thị trưởng Cao Thiên Hà, nhưng nghĩ rõ ràng một số then khớp trong vụ này hắn không khỏi rét lạnh vì sự ngoan lạt của y: Thật là một nhân vật lợi hại a!

Vốn Ngô Hải Phong mới là đại lão bản ở Đông Hoa, định tính về cái chết của Trần Minh Đức, ông ta có tiếng nói quan trọng nhất.

Thẩm Hoài tin, Ngô Hải Phong chắc đã nhìn ra một số nghi điểm. Nhưng chiếu theo xu thế phát triển trước mắt, Ngô Hải Phong cũng không vẫy thoát được ràng buộc lợi ích với thế lực địa phương, đối với thái độ can thiệp vào sự vụ Đông Hoa của tỉnh ủy khá là bất mãn.

Thậm chí có khả năng Ngô Hải Phong cố ý để Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng dắt mũi.

Đây mới là quan trường thực sự, dơ bẩn và tâm ngoan thủ lạt.

So sánh với dòng ngầm hung hiểm đằng sau vụ việc, Thẩm Hoài mới nhận ra trước đây mình bị trù dập ở xưởng thép thật đúng như trò trẻ con.