(14)

Mãi đến lúc ba mẹ tôi rời đi, Bành Uyển mới bước ra an ủi Thẩm Đạc.

Tôi chợt nhận ra.

Tro cốt của tôi được chôn kín trong tường.

Vậy thứ ba mẹ tôi cầm đi…là gì?

Bên tai bỗng vang lên giọng nói tức giận của lão ma đầu.

“Tên Thẩm Đạc này, làm người thật quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình!”

Tôi có dự cảm không lành.

Tôi hỏi lão ta: “Ý ông là sao?”

Lão mặt đỏ bừng.

“Thứ tro trong hũ hắn đưa cho ba mẹ cô có lẽ là quần áo trước đây của cô.”

“Cô đã là lệ quỷ, phàm là những thứ trên người cô lúc còn sinh thời đều sinh ra tà khí cực mạnh.”

“Những thứ này đối với người sống mà nói có thể trực tiếp làm giảm đi tuổi thọ.”

“Hắn đem thứ đó cho ba mẹ cô, vậy dụng ý của hắn…”

Tiếp theo là gì lão ta không nói nữa.

Nhưng tôi hiểu.

Hắn biết rõ ba mẹ tôi thân thể suy nhược, lại cố ý đưa ba mẹ tôi thứ đó, rõ ràng là muốn mạng của họ!

Bàn tay tôi nắm chặt.

Hai mắt đỏ như xuất huyết nhìn chăm chăm tên khốn đó.

Thẩm, Đạc.

Tôi muốn anh…c.h.ế.t!

(15)

Thẩm Đạc trở về nhà chỉ vì ba mẹ tôi, giải quyết xong mọi chuyện không lâu lại vội vàng rời đi.

Tôi tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Chín giờ.

Mười giờ.

Mười một giờ.

Cuối cùng, kim đồng hồ cũng chỉ mười hai giờ.

Còn tôi, cuối cùng cũng nhìn thấy được dáng dấp nhỏ bé của một cô gái đứng trước linh vị.

Bành Uyển thắp một nén nhang, thì thầm nói.

“Chị à, tuy có đôi lúc em ghen tị với chị, nhưng chị nhất định phải là một người con gái ấm áp dịu dàng mới khiến Thẩm Đạc yêu chị đến thế.”

“Trên trời chị phải sống thật tốt, phù hộ tụi em nhé.”

Tôi dường như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất từ trước đến giờ.

Nhưng tôi lại không phản ứng gì cả, tiếp tục đợi…

Bành Uyển dứt lời, cúi người lạy ba lạy trước linh vị.

Tôi cuối cùng cũng chờ được ngày này.

Giọng nói của tôi vang lên dường như xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

“Bành Uyển.”

Chỉ vài giây trôi qua thôi mà tôi cứ ngỡ tiếng gọi này kéo dài không dứt.

Đồng tử Bành Uyển co rút mãnh liệt, cô ấy từ từ quay đầu lại, ngã khuỵu xuống đất.

“Là ai?”

Cô ấy dứt lời mà miệng vẫn còn run rẩy.

“Chào cô! Bành Uyển. Tôi là Tạ Đồng.”

(16)

Không ngoài dự đoán, Bành Uyển không hề tin lời tôi.

Cô ấy cứ nghĩ bản thân đã gặp phải một vật thể sống âm tà.

“Cô có thể không tin tôi, nhưng cô có thể lại gần chiếc sofa bên kia xem xem, bên trong khe hở đang cất giấu thứ gì.”

Bành Uyển đưa bàn tay run rẩy của mình chạm vào khe hở trên sofa.

Ngay sau đó, cô ấy không còn tin vào mắt mình nữa.

Tôi hạ thấp giọng đầy mê hoặc.

“Cô xem thử đi, có phải máu của cô và Thẩm Đạc không.”

“Cô còn có thể đi tới chiếc bàn gỗ kia xem thử, có phải có một vật giống như thế này cất giấu phía bên dưới không. Trên đó ngoại trừ máu ra, e là còn có tóc của tôi và Thẩm Đạc nữa.”

Quả nhiên, sau một lúc lâu, cô ấy cũng tìm ra được thứ tà vật cất giấu trong ngăn bí mật.

Ngoài vết tích hai giọt máu đã khô, bên cạnh còn có hai sợi tóc.

Bành Uyển ngồi đơ ra trên sofa, cả người đờ đẫn.

Tôi quyết định đánh cược vào đòn tâm lý.

“Bành Uyển, ba mẹ cô trạc tuổi ba mẹ tôi, đúng chứ?”

“Nhưng mà hôm nay, cô đã gặp được họ rồi. Chắc cô cũng nghĩ họ rất đáng thương đúng không?”

Tôi nhìn cô ấy mắt không rời.

“Cô, chính, là, người, tiếp theo.”

“Nếu như cô c.h.ế.t đi, ba mẹ cô rồi cũng sẽ rơi vào tình cảnh giống ba mẹ tôi.”

Tôi cất lên tiếng cười quỷ dị.

“À đúng rồi, còn một chuyện quan trọng hơn, người chồng tốt của cô, hắn sẽ đem một hũ tro tỏa ra tà khí cực mạnh đưa cho họ, hắn muốn tiễn họ đến đoàn tụ với cô.”

Bành Uyển trơ mắt ra nhìn, cô ấy dường như nhớ lại điều gì đó, bỗng thất thần.

“Chị im đi!” Cô ấy quát to.

Nhưng tôi chẳng hề để tâm.

Tôi cười lớn hơn, quỷ dị hơn.

“Tôi quên mất, sao có thể đoàn tụ được.”

Ánh mắt tôi tỏ ra độc ác.

“Bởi vì cô sẽ như tôi, bị phong ấn vĩnh viễn trong chính bức tường này, mãi mãi không được siêu sinh, là thứ dinh dưỡng nuôi dưỡng giàu sang phú quý cho con cháu đời đời của tên súc sinh Thẩm Đạc.”

Bành Uyển ôm chặt lấy tai, cố gắng hét lên.

Tôi mặc kệ cô ấy hét lớn cỡ nào.

Càng lớn càng tốt.

Cuối cùng, Bành Uyển cũng ngẩng mặt nhìn tôi, đôi mắt trợn lên mạch máu đỏ sòng sọc, quả thật có hơi đáng sợ.

“Ngày mai, tôi sẽ kiểm chứng những lời chị nói.”

(17)

Buổi chiều ngày thứ hai, Bành Uyển mở cửa với bộ dạng thơ thẩn mất hồn.

Cô ấy đứng trước mặt tôi hồi lâu.

Một chữ cũng không nói.

Thời gian dường như kéo dài hàng thế kỷ.

Cô ấy bỗng cất lời.

“Chị muốn…như thế nào?”

Tôi nở nụ cười.

Nhìn vào đồng tử đen ngòm của cô ấy, tôi nhìn thấy bóng dáng mình vặn vẹo.

“Tôi muốn hắn c.h.ế.t.”

“Mãi mãi không được siêu sinh.”

(18)

Kế hoạch của tôi chính là muốn để Bành Uyển tháo gỡ mười tám cây đinh đóng trên linh vị.

Kể cả linh vị kia cũng phải đập cho nát.

Chỉ có như thế mới có thể phá giải trận trấn quỷ.

Một khi kết giới này bị phá, tôi liền có thể ngay lập tức ăn thịt sống, uống máu tươi của Thẩm Đạc.

Hắn giữ được mệnh cách của tôi đến bây giờ chính là nhờ vào gương đồng bát quái.

Chỉ cần tôi lấy được mạng hắn, ăn thịt uống máu hắn.

Linh hồn hắn sẽ bị tôi nuốt chửng.

Sau khi c.h.ế.t, tôi đã trở thành một lệ quỷ chốn âm ti.

Tôi muốn mang tên súc sinh đó thiêu rụi dưới ánh mặt trời, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Kế hoạch này rõ ràng đơn giản như vậy, chỉ cần nhân lúc Thẩm Đạc có mặt ở nhà ra tay bỏ thuốc khiến cho hắn hôn mê là được.

Nhưng Bành Uyển lại cứ muốn kéo dài thời gian.

Miệng cứ bảo là thời cơ chưa đến.

Tuy tôi nóng vội, nhưng cũng hết cách.

Công việc của Bành Uyển là hoạ sĩ, trước đây mỗi ngày đều nhốt mình trong nhà, cả tháng cũng không bước ra khỏi cửa.

Tuy nhiên, dạo gần đây, mỗi ngày cô ấy đều đợi Thẩm Đạc rời khỏi nhà liền vội rời đi, đến tối mới trở về nhà.

Hỏi tới cô ấy thì cũng phí công, cứ tỏ ra bí mật.

Khiến cho tôi cứ nghĩ có phải lại sắp xảy ra biến cố gì không.

Cũng may, Thẩm Đạc làm sao dễ buông bỏ kế hoạch của hắn lưng chừng vậy được.

Hắn mấy lần nhân lúc Bành Uyển ngủ say tiếp tục ra tay.

Nhưng đều công cốc, Bành Uyển sau này vô cùng cảnh giác với hắn.

Tôi đứng bên trong kết giới nhìn đôi mắt căm phẫn của Bành Uyển.

Rất đúng ý tôi.

Thế là tôi tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

(19)

Tôi còn nhớ rất rõ sáng hôm ấy, Bành Uyển mặc một bộ váy màu trắng thêu hình hoa cúc dưới chân váy, quả thật vô cùng xinh đẹp.

Nửa gương mặt cô ấy đứng dưới ánh bình minh, những sợi lông tay dường như phát ra ánh sáng vàng.

Cô ấy chọc tôi bật cười.

“Chị này, chính là ngày hôm nay đấy.”

Cô ấy kéo Thẩm Đạc từ trong phòng ra, sau đó thong thả ngồi trên sofa, tay cầm ly trà mật ong nở nụ cười.

“Anh hôm qua uống say lắm đấy. Mau uống chút nước trà giải rượu đi.”

Thẩm Đạc nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng, một hơi nốc cạn.

Bành Uyển trĩu mắt xuống, ngoan ngoãn chui vào lòng Thẩm Đạc.

“A Đạc, em từng nghe bạn anh nói, chị Tạ Đồng lúc sinh thời đã hết lòng vì anh.”

Nghe đến tên của tôi, Thẩm Đạc sững người.

Ánh mắt hắn có chút không tự nhiên.

“Sao tự nhiên…em lại nhắc đến cô ấy vậy?”

Bành Uyển không màng đến hắn, tiếp tục nói:

“Chị Tạ Đồng vì anh mà cam tâm tình nguyện từ bỏ công việc ổn định, một lòng muốn bên cạnh anh bắt đầu lại sự nghiệp. Để tiết kiệm tiền, đến những việc lao công, vặt vãnh cho dù dơ bẩn cũng tự tay làm.”

“Vì để phụ anh đồng ra đồng vào, chị ấy đôi lúc phải cắm mặt cực khổ trên bàn rượu, uống vào lại nôn thốc nôn tháo, bao tử gánh chịu cơn đau dai dẳng triền miên.”

Tay của Thẩm Đạc bất giác cuộn lại, ánh mắt toát ra sự hoài niệm.

Giọng nói của hắn trở nên dịu dàng: “Cô ấy là một người vợ tốt.”

Bành Uyển cũng dịu dàng nhìn hắn: “Đúng vậy, chị ấy và em đều giống nhau, trong nhà là con cưng được bảo bọc. Lúc ra đời lại vì anh mà bôn ba, bằng lòng gánh vác chuyện lớn nhỏ trong nhà, việc nấu ăn cũng thế, khiến cho cả người toát ra đầy mùi dầu mỡ bếp núc.”

“Chị ấy tốt như thế…vậy lúc anh g.i.ế.t chị ấy, anh nhẫn tâm sao?”

Thẩm Đạc bỗng bật dậy, ngồi ngẩn người trên sofa.

Bành Uyển lấy tay che miệng rồi phì cười, tiếp tục nói.

“Anh đem tro cốt chị ấy chôn trong tường, lương tâm không cảm thấy bứt rứt sao?”

Cô ấy vẫn giữ giọng điệu êm ái dịu dàng, nhưng miệng lưỡi lại như loài rắn rết, từng chữ thoát ra đều ngậm độc.

“A Đạc, có phải anh mất hết sức lực rồi không? Em đã bỏ thuốc vào trà đấy.”

Cô ấy lướt đầu ngón tay qua đôi mắt trợn trừng của Thẩm Đạc.

“A Đạc, đừng sợ. Suy cho cùng…” Gương mặt cô ấy nở nụ cười ngây thơ vô tội: “…trò vui chỉ mới mở màn thôi.”

Đến cả tôi cũng phải kinh ngạc khi chứng kiến bộ dạng này của cô ấy.

Nhưng thời gian không cho phép tôi suy nghĩ nhiều như thế, đôi mắt chất đầy dục vọng như thiêu đốt linh hồn tôi.

Tôi kích động thét lớn.

“Cô còn không chịu đi đến bàn thờ gỡ đinh, phá linh vị đi. Mau lên!”

Bành Uyển nhìn tôi với ánh mắt sâu không thấy đáy.

Sau đó liền đi đến lấy linh vị tới.

Trái tim tôi cũng thấp thỏm, đứng nhìn linh vị đang treo lơ lửng giữa không trung.

Bành Uyển không làm theo những gì tôi nói.

Cô ấy ngang nhiên mang linh vị đến trước mặt Thẩm Đạc.

“A Đạc, lúc nãy không phải anh nói rất nhớ chị ấy sao? Hay là anh tự nói với chị ấy đi?”

Thẩm Đạc nhìn thấy linh vị tôi như trông thấy quỷ, sợ hãi co người về phía sau.

Bành Uyển bật cười.

“Không phải mỗi ngày anh đều thắp nhang cho chị ấy sao. Sao hôm nay lại sợ sệt vậy?”

“Em biết rồi. Có phải là tư thế không đúng không?”

Dứt lời, cô ấy đẩy Thẩm Đạc ra đằng sau, còn hắn thân thể nhão ra như bùn quỳ dưới mặt đất.

Bành Uyển chỉnh lại linh vị của tôi đàng hoàng, đặt trước mặt hắn.

Cô ấy vừa vỗ tay vừa cười: “Anh yêu à, anh nói chuyện với chị ấy đi, chị ấy đang đợi anh kìa.”

(20)

Tôi vốn không muốn Thẩm Đạc sống thêm một giây phút nào nữa, chỉ muốn lập tức bổ vào xé toạc hắn ra.

“Bành Uyển, cô đang đang làm cái gì vậy hả? Sao còn chưa ra tay?”

Bảnh Uyển quay người lại nhìn tôi.

Cô ấy lắc đầu chậm rãi nhưng vô cùng kiên định.

“Không được đâu chị à, nếu giết hắn rồi, chị sẽ tạo nghiệp sát sinh đấy.”

“Chị sẽ đọa vào địa ngục âm ti, vĩnh viễn không được siêu sinh mất.”

Cô ấy nhìn tên đàn ông đang quỳ trên sàn, ánh mắt dâng lên ngọn sóng cuồn cuộn.

“Em tuyệt đối sẽ không để chị vì hắn mà bị tước đi cơ hội luân hồi.”

Tôi đứng trơ ra.

Nhưng Thẩm Đạc còn phản ứng nhanh hơn cả tôi.

Mắt của hắn trố ra vì kinh ngạc, cuối cùng tôi còn thấy cả sự hy vọng trong ánh mắt đó.

“Đồng Đồng…Đồng Đồng…là em sao?”

Bành Uyển tuyệt tình tát hắn một bạt tai trời giáng.

“Anh cũng xứng gọi tên chị ấy sao!”

Thẩm Đạc dường như không nghe thấy lời cô ấy, hắn loạng choạng, gắng gượng tiến đến chỗ tôi nhưng chẳng còn chút sức lực, mặt cắm xuống sàn như một con chó c.h.ế.t.

Hắn khóc vô cùng thảm, tay ôm lấy mặt chồm người về phía tôi, đôi mắt mệt mỏi cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng, em đang ở đây đúng không?”

“Đồng Đồng, anh sai rồi, là anh bị quỷ che mắt.”

“Ước nguyện ban đầu của anh chỉ muốn…chỉ muốn cho em cuộc sống tốt hơn thôi.”

“Anh không biết…anh không biết điều đó sẽ hại c.h.ế.t em.”

“Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em.”

“Đồng Đồng, em tha cho anh đi, em còn kiếp sau…”

“Anh sẽ đốt tiền giấy cho em, cầu phúc cho em…”

“Chỉ cần em tha cho anh, chỉ cần em tha cho anh…”

Bành Uyển lấy chân đạp vào miệng hắn, đôi giày cao gót trên chân cô ấy khiến cho miệng hắn máu thịt lẫn lộn.

Hắn ú ớ không nói nên lời.

“Còn có kiếp sau?” Bành Uyển cười lạnh, mang linh vị đặt trước mặt hắn: “Kiếp sau của chị Tạ Đồng không phải bị anh đóng 18 cây đinh cứng ngắc ở đây rồi sao?”

Thẩm Đạc không tin vào mắt mình nữa, hắn mơ mơ hồ hồ, tại sao Bành Uyển lại biết những chuyện này.

Bành Uyển lấy gương đồng âm dương từ khe ghế sofa ra,

“Anh định biến tôi thành kẻ xấu số như chị Tạ Đồng, không phải vậy sao?”

Cổ họng của Thẩm Đạc như bị nghẹn khiến cho hắn không nói được lời nào.

Hắn lắc đầu, miệng lẩm bẩm gì đó.

Nước mắt nước mũi lấm lem đầy mặt.

Ánh mắt tuyệt vọng khẩn thiết van xin.

Tôi thành ra bộ dạng như hôm nay đều nhờ vào sự tàn nhẫn của hắn ban cho.

Năm xưa sao tôi lại phải lòng một kẻ khốn nạn như vậy.

Tôi ngoảnh mặt đi, có chút bất lực.

“Bành Uyển, rốt cuộc cô muốn như thế nào?”

(21)

Bành Uyển nhìn tôi, đôi mắt long lanh sắp rơi lệ.

“Chị à, chị bị tên cầm thú này huỷ cả một đời.”

“Em không thể để kiếp sau của chị cũng bị huỷ trong tay hắn nữa!”

Cô ấy hét lên, giọng nói kiệt sức khàn đi thấy rõ.

Tôi nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô ấy, thứ màu đỏ ấy chói như kim đâm vào nhãn cầu.

Tôi bất lực dựa người vào tường.

“Cho nên mặc hắn tiêu diêu tự tại à?”

Tôi hét lớn.

“Hắn làm ra loại chuyện như vậy, lẽ nào tôi phải trơ mắt nhìn hắn sống yên ổn cả đời sao!”

“Hơn nữa, tôi làm gì còn kiếp sau nữa chứ.”

Tôi đấm mạnh vào tường: “Bành Uyển, tôi không cam tâm!”

“Tôi không cam tâm.”

Bành Uyển bỗng ngồi thẳng dậy.

Cô ấy lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau đi nước mắt rồi nở nụ tràn đầy ẩn ý.

“Chị yên tâm.”

Cô ấy lấy đế giày cao gót đạp lên người Thẩm Đạc sau đó dùng giọng điệu ngọt ngào cất tiếng.

“A Đạc, không phải anh thích nhất là trò hoán đổi mệnh cách sao?”

“Nếu anh đã hào hứng với trò này đến vậy…tôi sẽ cho anh biết mùi vị của kẻ bị đoạt đi mệnh cách là như thế nào.”

Cô ấy lấy một chiếc lồng từ phía sau.

Bên trong có một con mèo.

Một con mèo tàn tật, mù một mắt, mất một chân, trên bụng còn bị khoét một lỗ lớn.

Bộ lông của nó rất bẩn, hấp hối nằm trong chiếc lồng.

Đương nhiên có thể biết mạng sống của nó kéo dài không được lâu.

Bành Uyển mang chiếc lồng đặt trước mặt Thẩm Đạc.

“Anh yêu, anh xem đi, đây là em cố ý tìm về cho anh đấy, một chú mèo lang thang tội nghiệp.”

“Chuyện trùng hợp là em đã tìm được sinh thần bát tự chủ nhân mới phù hợp nhận nuôi chú mèo này rồi.”

“Anh xem, chú mèo tội nghiệp, mù một mắt, què một chân lại còn mắc bệnh nặng. Anh cảm thấy mệnh cách của nó có tốt không?”

Thẩm Đạc dường như hiểu ra, gắng gượng chồm dậy nhưng lại bị Bành Uyển tàn nhẫn đâm kim vào ngón tay, hắn tuyệt vọng hét lên, càng thảm thiết cô ấy càng ra sức đâm mạnh.

Bành Uyển vẫn giữ nguyên chất giọng dịu dàng giống như đang thì thầm nói lời yêu.

Cô ấy vừa trích lấy máu vừa nói nhỏ vào tai Thẩm Đạc:

“Sau khi đổi mệnh cách với nó, trong ba ngày ngắn ngủi thôi, anh sẽ trở thành một đứa trẻ ngu khờ.”

“Chẳng may lỡ như một ngày nào đó gặp phải tai nạn xe trên đường, bỏ mạng phơi xác không chừng.”

“Hoặc chẳng may ngu khờ sống hết phần đời còn lại.”

Cô ấy cười vô cùng đắc ý.

“Anh yêu à, trò chơi này có kích thích không?”

Thẩm Đạc im lặng không đáp.

Đứng trước cú sốc cực độ, hắn ta ngất lịm đi.

(22)

Tôi lặng nhìn Bành Uyển cẩn thận lấy ra chiếc gương đồng bát quái, không biết cô ấy lấy nó từ đâu ra nữa.

Cô ấy tập trung thi pháp.

Chẳng biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy khung cảnh này có chút buồn cười.

Sau đó, quả nhiên tôi nhịn không được mà bật cười.

Bảnh Uyển xong việc, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt to hai màu đen trắng rõ ràng.

“Hoá ra mấy ngày nay cô đi sớm về muộn là muốn đi tìm âm dương sư sao?”

Dáng vẻ nhỏ bé của cô ấy vô cùng tự hào.

“Đúng thế, Thẩm Đạc có thể tìm được âm dương sư giúp hắn. Đương nhiên em cũng có thể.”

Tôi thở một hơi dài.

“Nhưng mà cô làm nhiều như vậy có thể thay đổi được gì chứ. Tôi đã thành lệ quỷ, lệ quỷ vốn dĩ không được đầu thai.”

Cô ấy nhếch mép cười ranh mãnh.

“Không phải đâu~ em đã đi hỏi giúp chị, trận này không phải là không thể giải.”

Cô ấy chạy vào phòng ngủ lấy ra một chiếc bát lớn chứa một dịch thể màu đen, mùi hôi khó ngửi vô cùng nồng nặc khiến tôi muốn tránh xa ngay lập tức.

Bành Uyển lấy ra chiếc gương âm dương chứa máu của tôi và Thẩm Đạc, sau đó đổ toàn bộ thứ chất lỏng gớm ghiếc đó lên.

Trên mặt kính như toả ra nhiệt, bốc hơi nước lên không ngừng, khói bay lên không dứt, Bành Uyển lấy vải khô lau đi máu chó mực sạch sẽ, chiếc gương lại trở về hình dạng sáng loáng như lúc đầu.

Tôi kinh ngạc.

“Đây là…”

“Thẩm Đạc lòng tham không đáy, đã trở nên thịnh vượng còn muốn đổi thêm mệnh cách. Nếu như hắn không tham thì rõ ràng cái c.h.ế.t của chị sẽ chẳng ai biết, bí mật này sẽ được chôn vùi trong đám tro tàn.”

Cô ấy cười chế nhạo.

“Nhưng bản tính của hắn vốn tham lam, số đã định không cam lòng từ bỏ.”

“Em đã hỏi qua một vị đại sư, ông ấy bảo nếu như kẻ hoán đổi mệnh cách tiếp tục bày trận thi pháp thì sẽ khiến lớp phòng vệ của trận pháp trước yếu đi, dễ dàng phá bỏ.”

Cô ấy chỉ tay trong không trung.

“Thứ dịch này chính là vật dùng để phá trận, đơn giản nhưng hiệu quả.”

Hoá ra là máu chó mực.

“Sau khi trận pháp bị phá, lệ khí trên người chị theo đó cũng dần tiêu tan, không còn là lệ quỷ nữa, theo luật tự nhiên có thể luân hồi.”

Tôi bật cười.

Ánh mắt tôi hướng về cặp chân mày nhỏ bé, tôi bất giác nói.

“Không chắc thế đâu.”

Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Không chắc gì chứ?”

Tôi lắc đầu, không nói tiếp.

Có lẽ mọi bóng tối cuối cùng cũng được ánh sáng xua tan, nhưng rồi vẫn còn lưu lại vết ố.

Tôi nghĩ thầm trong lòng.

(23)

Một ngày sau.

Bành Uyển cẩn thận mang tro cốt của tôi đến một ngôi chùa.

Một nhóm hòa thượng bao quanh hũ tro cốt cầu siêu cho tôi.

Thẩm Đạc sáng hôm sau tỉnh dậy thần trí bất ổn, có lẽ do mệnh cách giữa hắn và chú mèo khác biệt quá lớn.

Bành Uyển cố ý mở lớn cổng, Thẩm Đạc xông thẳng ra ngoài, biệt tăm biệt tích.

Bành Uyển đứng bên ngoài, giọng nói dịu dàng.

“Chị à, chị yên tâm, cơ hội được đầu thai sắp đến rồi. Em sẽ mang tro cốt của chị trả lại đàng hoàng cho cô chú để chị có thể ở bên cạnh họ phần đời còn lại.”

Tôi nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn.”

Hòa thượng bắt đầu niệm vãng sinh chú.

Bành Uyển bỗng nhiên lớn tiếng hét to.

“Chị à, kiếp sau nhất định phải tìm được một người đàn ông thật tốt nhé!”

“Đương nhiên chị cũng có thể sống một cuộc sống độc thân, miễn hạnh phúc là được.”

“Đừng bao giờ, đừng bao giờ rơi vào tình cảnh này nữa nhé!”

Đứng dưới ánh mặt trời, tóc Bành Uyển ngả sang màu vàng rực rỡ, những bông hoa cúc trắng dưới chân váy dường như nhảy múa cùng cơn gió ghé ngang.

Giọt nước mắt nơi khóe mắt âm thầm rơi xuống.

Lần này là màu thuỷ tinh trong suốt.

Tôi nở nụ cười mãn nguyện.

“Bành Uyển, hẹn gặp lại.”

Cuối cùng cũng khổ tận cam lai, tôi không kìm nổi mối nghi ngờ nên đã hỏi Bành Uyển một câu.

“Tại sao cô lại tốn bao công sức giúp tôi như vậy?”

Bỗng nhiên tầm nhìn bị che phủ bởi một tầng mây, bên tai chỉ còn vang lại tiếng cười của một người thiếu nữ trong trẻo tựa tiếng chuông bạc.

“Girls help girls!”

Tôi mỉm cười, dần dần nhắm mắt lại.

HOÀN.