Đối với Phùng Ngọc Nhi hiện tại , từng phút từng giây đều giống như ngồi một chỗ chờ chết. Cô thực sự không thích cái cảm giác này chút nào, bất lực mà vô dụng không cách nào diễn tả!

Bên ngoài, tiếng yêu thú đang gào thét đột nhiên nhốn nháo rồi im bặt.

Cô nàng ở trong lòng thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì có thể đám ồn ào kia câm mồm thì từ cửa vọng vào một giọng nói thân thiết: “Phùng Ngọc Nhi! Muội còn sống không đấy??”

Người đến không ai khác chính là Dịch Vương Thiên Anh cô nương cùng với Vương Thiên Minh.

“Tỷ tỷ! Cách tỷ quan tâm người ta thật khiến muội cảm động không nói nên lời!” Phùng Ngọc Nhi cố gắng để giọng nói của mình trở nên không khác thường cho lắm.

Khả năng tự hồi phục của cô nhanh hơn người thường gấp mấy chục lần, bây giờ ngoài cảm giác khó chịu ra thì vết thương nặng nề lúc nảy cũng bắt đầu ngừng chảy máu mà khép lại, chỉ cần không làm việc gì quá sức là hết thảy đều ok. Vì vậy cô không muốn đồng đội của mình biết được, sợ họ lo đông lo tây không đáng.

Dịch Vương Thiên Anh giả vờ giả vịt “A!” lên một tiếng như giác ngộ rồi cười hì hì: “Còn nói móc được, xem ra nhà ngươi khá ổn đấy!”

“Hiếm khi thấy cậu chịu bỏ vũ khí khỏi người, lần này không đơn giản đâu nhỉ?!” Vương Thiên Minh ở một bên, vừa rút sợi xích bạc của Phùng Ngọc Nhi lên xoay xoay trong tay vừa xem xét xung quanh. Vui sướng khi người gặp họa chen mồm vào một câu.

Chỉ nghe Phùng Ngọc Nhi nhỏ giọng kêu hai tiếng: “Chúc Chúc!”

Vương Thiên Minh trong lòng còn chưa kịp than lên không xong, thì từ trong trung tâm điều khiển lao vun vút ra một khối tròn nho nhỏ, tông thẳng vào cánh cửa khiến nó hé mở. Khối trắng tròn kia thuận theo khe hở của cánh cửa xông thẳng ra ngoài, xoay vài vòng đẹp mắt rồi phóng vút về trên vai người chủ mưu- Phùng Ngọc Nhi mới vừa bước tới đang đứng cười hiền từ.

Thời gian toàn bộ quá trình không đến năm giây. Tốc độ kinh hồn!

Hai người Dịch Vương Thiên Anh và Vương Thiên Minh biết trước việc gì sẽ xảy ra nhưng vẫn không kịp tránh đi, trên mặt khoa trương xuất hiện vài vết đuôi chuột đo đỏ.

“Con bà nó!!!” Dịch Vương Thiên Anh vô cùng oán giận ôm mặt: “Ta đến đây cứu hai chủ tớ bọn ngươi đúng là như Lã Động Tân cứu chó! Giúp người còn bị người hại!!!”

Cô nàng một thân sĩ khí đầy mình chạy đi giải cứu đồng đội, mà người đồng đội này lại không chút lương tâm! Chẳng những không cảm kích cô thì thôi, ngược lại còn cho linh thú đến quất đuôi lên mặt cô?! Đây rốt cuộc là cái thể loại gì? Có còn thiên lí hay không a???

“Tỷ!” Phùng Thanh Thanh từ xa chạy lại, theo sau là Dương Bảo Nghi luôn mồm “Ông xã ông xã!!!” không ngừng.

Phùng Ngọc Nhi đối với thái độ tức giận của Dịch Vương Thiên Anh chỉ là mỉm cười không nói tiếng nào, dùng loại bùa chú đặc chế thu Chúc Chúc vào trong, điềm tỉnh xốc lại áo khoát ngoài.

Phải! Cô đã mặc thêm bên ngoài một lớp áo màu đen, cho dù bọn người Dịch Vương Thiên Anh có tinh mắt hay mũi thính cỡ nào, chỉ cần cô không cởi áo ngoài, họ cũng không thể nào dể dàng nhận ra vết máu thấm trên bộ đồng phúc trắng kia.

“A! Ngọc Nhi, sắc mặt cậu quả thật là quá khó coi đi, đừng có nói là sợ đến mặt cắt không còn miếng máu nào nhé?!” Dương Bảo Nghi không hổ danh là vợ của Vương Thiên Minh, cũng rất vui sướng khi người gặp họa trêu chọc Phùng Ngọc Nhi.

Phùng Ngọc Nhi trừ cười ra thì cũng chỉ là cười, không giận cũng không cãi lại, chỉ đơn giản hùa theo vài tiếng: “Ừm! Tôi sợ các cậu bị đám quái thú kia giết chết hết thì tôi đây biết sống với ai?!”

“Chết cái đầu cậu!” Phùng Thanh Thanh ở một bên chống nạnh chửi đổng, vô cùng không vui đối với hành vi hạ nhục đồng đội của Phùng Ngọc Nhi.

“Phải đó! Kêu gọi một lúc nhiều linh thú như vậy, có chết cũng là cậu chết trước á!!” Dương Bảo Nghi hăng hái hùa theo Phùng Thanh Thanh.

Linh thú cũng coi như là “Tài sản riêng” của mỗi hàng ma sư, nếu dùng linh lực triệu tập yêu thú của chính mình thì đơn giản như bún một ngón tay, không hề tốn tí “tài nguyên” nào. Ngược lại, nếu cố gắng triệu tập một linh thú không phải của mình, linh lực cùng thể lực tiêu hao rất lớn, một hàng ma sư bình thường chỉ dựa vào chút linh lực yếu kém mà muốn triệu tập linh thú của người khác cũng đồng nghĩa với việc mua một vé xuống thăm Diêm La điện. May mắn, Phùng Ngọc Nhi sở hữu trong người một nguồn linh lực không phải chỉ đơn giản hai từ to lớn là có thể diễn tả được, công thêm với năng lượng từ loại máu đặc biệt đang chảy trong người cô nàng, triệu tập linh thú của người khác một lần dăm ba con cũng chẳng sao.

Đây chính là thứ mà bọn người trong giới hàng ma bọn họ ganh tị nhất- Khả năng bẩm sinh!!!

Cái loại này giống như là con ông cháu cha vậy, người ta chịu khó chịu khổ bị huấn luyện hơn hai mươi năm mới có được khả năng này, mà Phùng Ngọc Nhi khi khổng khi không, không cần làm gì cả cũng sở hữu được khả năng y như vậy, thậm chí còn vượt bậc hơn những người khổ luyện 20 năm. Hỏi thử như vậy làm gì có ai không ganh tị chứ??!

“Cảm ơn các cậu quá khen!” Phùng Ngọc Nhi cố ý bỏ qua mùi thuốc súng trong lời nói của Phùng Thanh Thanh và Dương Bảo Nghi, nhàn nhã mỉm cười.

Bốn người còn lại trong lòng âm thầm nảy lên loại ý định muốn xé rách miệng đồng đội này ra.

Phùng Ngọc Nhi kia cái gì cũng tốt, ngoại trừ nụ cười cùng nội tâm lại rất rất không tốt.

Nhìn một người cười sẽ khiến tâm tình của bạn vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn Phùng Ngọc Nhi cười, bạn chỉ cảm thấy như mình là một đứa dỡ hơi thích gây sự, còn cô nàng thì giống như mẹ hiền nhà bạn, luôn luôn nhân từ bao dung sự ấu trĩ của bạn vậy!

Còn về vấn đề nội tâm?! Bạn sẽ chẳng bao giờ bằng ánh mắt mà biết được thực tế cô nàng đang suy nghĩ cái gì! Giống như khi bạn phán đoán rằng cô nàng đang định xuất hầu bao mua cho bạn món quà sinh nhật mà bạn thích nhất, khiến bạn cảm động không thôi. Thì từ sau lưng, cô nàng sẽ đưa ra một thứ khiến bạn sợ đến ngây dại, để bạn không bao giờ dám đòi quà cô nàng nữa, hoặc thường thì sẽ kèm theo vài “Câu chúc” như: Chết sớm siêu sinh sớm!; Không ngờ người như cậu lại có thể sống đến từng tuổi này,.... vân vân và mây mây.

Nói tóm lại, ngoài hai điểm này ra thì Phùng Ngọc Nhi cũng được coi là một cô bạn tốt tính!!

Ặc!!! -_-|||

Nghe qua hình như có chút miễn cưỡng thì phải?!!!

Tạm thời bỏ qua chuyện này, vấn đề nghiêm trọng hiện tại chính là: “Chết tiệt, nói đến chuyện khen chê tớ mới nhớ ra. Đối thủ cứ như biết trước chúng ta ra tay hành động từ đâu vậy, tiên phát chế nhân!* Đều ra đi trước chúng ta một bước, bao nhiêu lợi thế cũng bị chúng nuốt hết!” Dịch Vương Thiên Anh rất không hiểu được, khoanh tay nhìn đồng loạt 4 người còn lại.

(*Tiên phát chế nhân: Ra tay trước chiếm lợi thế).

Phùng Ngọc Nhi như chợt nhớ ra điều gì, vừa định rời đi đột nhiên xoay người trở lại: “Như vậy. . . Cẩm Y đâu?”

“Đang ở phòng y tế, nhân viên đang giúp chăm sóc cô ta!” Vương Thiên Minh tiến lên một bước, cũng bị vẻ mặt nghiêm trọng của đồng đội dọa cho hồi hợp theo. May mắn là trường ĐH này còn có chỗ dùng được, phòng y tế lúc nào cũng mở cửa 24/ 24, nếu không con nhỏ Cẩm Y đó khó xử rồi!!

“À!” Phùng Ngọc Nhi thở phào một hơi. Nhưng trong lòng vẫn không hết bất an, cô nàng còn định nói gì đó thì Phùng Thanh Thanh đã moi từ trong túi gấm vắt bên hông ra một chiếc bình nhỏ chạm khắc hoa văn kì quái cực tinh xảo: “Ngọc Nhi, thứ tỷ bảo ta thu ta đã thu xong, ở đây!”

“Tốt lắm, lát nữa tớ sẽ gửi nó về trung tâm, nhờ Boss tiến hành điều tra xem có tìm ra được manh mối nào không!” Phùng Ngọc Nhi cười vui vẻ vỗ vỗ vai đồng đội kiêm tỷ muội tốt nhà mình. Hiện tại cô thực muốn nghĩ ngơi cho thật tốt, cơ thể bắt đầu kiệt sức, đã choáng váng rồi!

Chết tiệt! Lần đầu ra quân đã không suông sẽ như vậy, thử hỏi bọn họ làm như thế nào báo cáo về tổng bộ đây?

“Cuối cùng cũng giải quyết xong, về kí túc xá ngủ thôi!!” Dương Bảo Nghi hào hứng ôm lấy cánh tay Vương Thiên Minh, nhảy chân sáo đi đầu.

Ba người còn lại cũng đồng loạt cất bước, nhưng chưa đi được bao xa đã nghe Phùng Thanh Thanh- người đi cuối cùng rên rỉ một tiếng đau đớn.

Bốn người còn lại theo âm thanh cô nàng phát ra cùng nhau quay lại, đập vào mắt là hình ảnh năm con yêu sói to lớn từ nóc phòng hội trưởng phóng xuống. Trên tay Phùng Thanh Thanh xuất hiện một vệt máu đỏ vô cùng chói mắt.

Hừ! May mắn giác quan thứ sáu của cô nàng mách bảo, nhanh chóng né ra một bên, bây giờ đừng nói đến còn cái đầu nằm trên cần cổ!!!

(Vài lời tác giả: Các bạn yêu quý, thân thương, thân thiện, hòa đồng, xinh đẹp. . . (Đã lượt bỏ 1800 chữ). Các bạn đọc truyện nếu thấy hay thì làm ơn cho mị xin một like hoặc share *Cả hai càng tốt húy húy*, đó là động lực để cổ vũ tinh thần mị, cho cảm xúc mị thăng hoa, bay xa ^o^, còn nếu thấy truyện có bị hụt hẫng, mất mát cái gì gì (hay là thích thú) thì góp ý cho mị để mị cãi tiến cho truyện nó ngày càng hay. Cuối cùng, mị xin chân thành, tha thiết, thắm thiết, thống thiết cảm mơm các bạn vì đã ủng hộ truyện của mị đến giờ phút này *Và hy vọng là đến hết truyện luôn* ^^, mị sẽ cố gắng up truyện thật đều, mỗi tuần đều sẽ có 1 chương *do mị bận học* vào ngày thứ ba hoặc thứ sáu hàng tuần. Thân!!! *Cúi đầu, vỗ tay, tung hoa, lui vào cánh gà, ....*)