“Nói!”

Chỉ một từ đơn giản, nhưng lại khiến màng nhĩ của Mặc Vũ sinh đau, Mặc Vũ đành phải lặng lẽ cúi đầu thấp hơn.

“Vâng, chủ tử, ba tên sát thủ được phái đi ám sát Phượng tiểu thư, đều thần trí mơ hồ, không rõ nguyên nhân, nhưng theo thuộc hạ thấy, bệnh trạng của bọn họ giống tương tự như cơn náo loạn mười lăm năm trước... Thuộc hạ không thể nào đoán được, nên đặc biệt đến xin chủ tử định đoạt!” Mặc Vũ đè nén tâm tình phức tạp trong lòng, khẽ nói. Trong giọng điệu của hắn dường như có chút sợ hãi và lo lắng, rốt cuộc là náo loạn cái gì, sao lại có thể khiến cho Thị vệ trưởng của Long Hổ Môn sợ hãi như vậy.

“Không rõ nguyên nhân? Ám sát?” Hai câu hỏi, Quân Lâm Ngọc làm như không nghe được trọng điểm trong lời nói của Mặc Vũ, hắn trực tiếp bỏ qua đoạn náo loạn mà Mặc Vũ nói, nhưng lại lạnh giọng hỏi hai vấn đề trước đó.

Mặc Vũ lập tức quỳ gối xuống, bình tĩnh nó: “Thuộc hạ vô năng, xin chủ tử trách phạt!”

“Tự đi chịu phạt!” Quân Lâm Ngoc vẫn ngồi trên bàn viết cái gì đó như cũ, ngay cả ánh mắt của không nhìn xuống, lạnh lùng nói.

Mặc Vũ im hơi lặng tiếng rời đi, lời của chủ tử chính là thánh chỉ, hắn không thể không làm theo, huống hồ chuyện này là hắn không xử lý tốt, còn chưa điều tra được nguyên nhân, hắn thậm chí còn liều mạng nói ra lời không nên nói, cho dù bất kỳ người nào cũng không dám nhắc tới cơn ác mộng đó với chủ tử. Hôm nay, Mặc Vũ còn chưa điều tra rõ, cũng chỉ dám bẩm bảo tình huống mà hắn dự đoán với Quân Lâm Ngọc, Quân Lâm Ngọc không hạ lệnh xử phạt hắn, trong lòng Mặc Vũ không khỏi cảm kích.

Không người nào biết, lúc này trong lòng Quân Lâm Ngọc đang nổi sóng, trận náo loạn kia! Hừ, hắn nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ những gì còn sót lại, hắn muốn báo thù. Đột nhiên, trên tờ giấy có một vết mực, từ từ tản ra, nhuộm khắp tờ giấy, giống như phảng phất hơi thở khát máu và tử vọng.

Bên trong Vô Song các của phủ Thừa tướng, Hồng Liên và Bích Hà đang bôi thuốc cho Phượng Vô Song, hai người bọn họ nhìn vết thương trên vai tiểu thư, ánh mắt không khỏi đỏ lên: “Tiểu thư, những người đó thật đáng chết, nếu nô tỳ gặp lại bọn họ, nhất định phải báo thù cho Tiểu thư!”

Phượng Vô Song dùng một tay khác không bị thương vỗ vỗ lên tay của các nàng, cười ha ha nói: “Không thể lỗ mãng, chúng ta không thể liều mạng với bọn họ, các ngươi xem, không phải Tiểu thư ta đây không sao rồi sao!”

Phượng Vô Song bình tĩnh giống như người bị thương không phải là nàng, nhưng kể từ sau khi uống thuốc mà sư phụ Bạch Vô Thường của nàng cho, độc trong người đã bị loại bỏ đến mức không còn một chút, vết thương nơi bả vai chẳng qua chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Nhưng Hồng Liên và Bích Hà hàng ngày đều muốn bôi thuốc cho nàng, còn nói nếu để lại sẹo sẽ rất khó coi, trong lòng Phượng Vô Song ấm áp, đã lâu rồi nàng không được người khác quan tâm như vậy, vì vậy Phượng Vô Song liền tùy ý các nàng.

Nghĩ cũng thật buồn cười, nàng bị thương nặng như thế, nhưng phụ thân của nàng chẳng những không tới thăm nàng, mà thậm chí ngay cả phái người tới hỏi thăm cũng không có, phụ thân lạnh nhạt như thế, bây giờ thật sự rất buồn cười.

Cũng may Phượng Vô Song đã sớm thấy rõ tình hình thực tế trong phủ này, đối với những người quan hệ như có như không đó cũng không quá mức để ý. Hôm nay, càng khiến Phượng Vô Song hiểu rõ một đạo lý, chỉ khi mình trở nên cường đại, mới có thể bảo vệ mình và những người bên cạnh.

Những ngày qua, Phượng Vô Song nhớ lại trận ám sát kia, nhớ tới lúc cuối tên sát thủ kia nói nàng trúng ‘thất nhật đoạn hồn’, theo nghĩa trên mặt chữ chính là nếu trong bảy ngày không có giải dược nhất định sẽ phải chết. Nhưng, sư phụ cho nàng một viên thuốc, sau khi uống độc trong thân thể đã hoàn toàn được giải hết, như vậy sư phụ Bạch Vô Thường của nàng nhất định là một kỳ nhân, có y thuật hết sức cao minh.

Lúc gần đi, sư phụ ném cho nàng một quyển sách thuốc, cũng là thu hoạch không nhỏ, Phượng Vô Song âm thầm quyết định, nhất định phải dốc lòng học tập y thuật, không muốn làm cho sư phụ của mình mất thể diện!

“Bạch Vô Thường?” Mấy ngày nay Phượng Vô Song luôn nhắc đi nhắc lại cái tên này trong lòng, liều mạng tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì hết, Bích Hà và Hồng Liên cũng không biết lai lịch của người này, Phượng Vô Song không khỏi có chút phiền muộn, cái thế giới này tin tức lưu thông không được nhanh nhạy, không giống như xã hội hiện đại, có internet, có baidu, ai cũng có thể trở thành Bách Hiểu Sinh(1).

1. Bách Hiểu Sinh: Năm xưa Bách Hiểu Sinh viết Binh Khí Phổ lưu truyền giang hồ

A, có, Bách Hiểu Sinh! Trong lòng Phượng Vô Song chợt có một chủ ý, nếu nơi này không có Bách Hiểu Sinh, như vậy nàng sẽ làm một Bách Hiểu Sinh, có lẽ điều này có thể trở thành một việc kiếm ra tiền.

Phượng Vô Song nói là làm, từ ngân lượng kiếm được ở trong Bách Hoa Lâu lần trước, lấy ra một chút, để cho Hồng Liên đi mua một chút quần áo dễ làm cho ba người bọn họ, sau đó, nàng gọi hai người đến bên cạnh.

“Bích Hà, Hồng Liên, hôm nay Tiểu thư ta muốn đi làm một chuyện đại sự, hai người các ngươi muốn tiếp tục ở lại trong phủ làm nha hoàn, hay muốn đi theo ta ra ngoài phủ làm việc? Ta tôn trọng lựa chọn của các ngươi!” Phượng Vô Song nghiêm túc nói, đây là chuyện nghiêm túc hơn bất kỳ chuyện gì.

“Tiểu thư, chúng nô tỳ muốn ở cùng một chỗ với Tiểu thư, Tiểu thư làm gì, chúng nô tỳ làm sẽ làm cái đó!” Bích Hà và Hồng Liên trăm miệng một lời nói, trên mặt của các nàng nghiêm trọng giống như nếu như Phượng Vô Song không mang theo các nàng đi, các nàng liền thề sẽ không bỏ qua.

“Được! Như vậy nhất định phải giữ bí mật cho ta, cho dù thế nào cũng không được để lộ!” Vẻ mặt Phượng Vô Song cực kỳ nghiêm túc, bởi vì chuyện tương lai nàng muốn làm, dù sao trong thời đại này, người thường cũng không thể nào tiếp nhận được, nhưng hôm nay người nàng có thể tin tưởng chỉ có Bích Hà và Hồng Liên.

“Vâng! Tiểu thư! Chúng nô tỳ nhất định sẽ giữ bí mật!” Bích Hà và Hồng Liên rối rít tỏ rõ quyết tâm và trung thành.