Mặt trời dần xuống núi, ánh chiều tà nhộm lên bầu trời một màu cam vàng. Tiếu Lăng Nhi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nơi này dù sao cũng không phải nơi để ngủ, Sở Nguyệt Đồng ôm nàng bế lên rồi nhảy xuống cây, theo đường nhỏ trở lại sân viện của Tiếu Lăng Nhi, thả nàng xuống giường.

Vừa mới đặt lưng lên giường, Tiếu Lăng Nhi lập tức nghiêng mình ôm lấy đệm chăn, miệng còn phát ra tiếng nói mơ hồ không rõ.

Sở Nguyệt Đồng cúi thân xuống ngồi xổm bên giường, tay trái nâng cằm, tay phải vươn ngón tay chọc chọc khuôn mặt non mịn của Tiếu Lăng Nhi. Ngủ thật đúng là thoải mái.

"Ư...... Đừng quậy......"

"Lăng Nhi, Lăng Nhi?" Sở Nguyệt Đồng cố tình không nghe nàng, tiếp tục quấy rầy giấc ngủ của nàng. Người say hiển nhiên là dễ khi dễ hơn so với lúc tỉnh.

Chỗ lỗ tai ngứa quá, Tiếu Lăng Nhi nâng tay muốn gãi, bắt được ngón tay của Sở Nguyệt Đồng, dùng sức hất ra. Nào biết một lát sau lỗ tai lại tiếp tục ngứa.

Nhìn điệu bộ cau mày bất mãn đáng yêu của nàng, Sở Nguyệt Đồng nổi máu muốn trêu ghẹo, tiến đến nàng bên tai nhỏ giọng hỏi: "Lăng Nhi, ngươi có thích Tiểu Mộc không?"

"Ừm......"

Tiếu Lăng Nhi vô ý thức đáp, lật người trả lời Sở Nguyệt Đồng: "Thích......"

Nghe đáp án như thế, tâm tình Sở Nguyệt Đồng lập tức kém vài phần, lấy lại bình tĩnh hỏi: "Vậy Lữ Cẩm Hoài thì sao, ngươi có thích không?"

"Thích......"

"Vậy ngươi có thích Sở Nguyệt Đồng không?"

Hỏi tới mình, Tiếu Lăng Nhi bỗng nhiên không có động tĩnh, Sở Nguyệt Đồng bóp bóp mặt nàng. "Lăng Nhi?"

Tiếu Lăng Nhi nhắm mắt lại hất tay nàng, vùi mặt vào gối đầu, chu môi lẩm bẩm: "Thích, đều thích......"

"Rốt cuộc ngươi thích người nào?" Sở Nguyệt Đồng rất không hài lòng với đáp án nàng nghe được, kéo góc áo của Tiếu Lăng Nhi rồi trong chốc lát lại tự mình nở nụ cười. Nàng đây là đang làm cái gì, thừa dịp nàng ấy uống rượu muốn nghe lời thật sao? Cần gì phải tự mình làm khó mình chứ......

Bỗng nghe được tiếng bước chân đi tới ngoài cửa, tiếp theo là tiếng 'kẽo kẹt'. Là ai vào đây, sao mà ngay cả cửa cũng không gõ? Sở Nguyệt Đồng nghi hoặc đứng lên quay đầu xem, kinh ngạc khi nhìn thấy người tới.

"Lữ Cẩm Hoài?"

Trên y phục của hắn còn có bụi bậm, vạt áo còn dính một ít vết máu, đây là có chuyện gì?

Lữ Cẩm Hoài hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, lướt qua nàng nhìn đến Tiếu Lăng Nhi nằm ngủ say trên giường, ánh mắt trở nên sắc bén.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng đi." Sắc mặt Sở Nguyệt Đồng lạnh xuống. "Đây là biệt viện của nữ tử, sao ngươi lại tới?" Hơn nữa, lại tới phòng của nàng.

"Mang nàng đi." Lữ Cẩm Hoài không giải thích gì hết mà đã đánh tới, thiết phiến sắc bén mở bung ra. Sở Nguyệt Đồng lập tức lui về phía sau hai bước đánh lên cổ tay hắn chắn một chiêu này. Gót chân đá tới đầu giường, mới nhớ ra phía sau còn có một người, vì thế kéo cổ tay Lữ Cẩm Hoài đem hắn ra khỏi phòng.

Lữ Cẩm Hoài làm sao chịu y theo, gập cánh tay lấy khuỷu tay tấn công về phía ngực Sở Nguyệt Đồng, bị nàng dễ dàng cản lại.

"Lữ Cẩm Hoài, ngươi rốt cuộc đang phát điên cái gì?" Sở Nguyệt Đồng ngăn khuỷu tay hắn, chưởng một chưởng lên vai hắn, dù chỉ dùng một nửa công lực, đã khiến người nọ ngã văng ra ngoài.

Sở Nguyệt Đồng đóng cửa phòng lại, ánh mắt như đao lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Cẩm Hoài.

"Ngươi biết rõ đánh không lại ta, còn muốn cứng rắn chống đối sao?"

Lữ Cẩm Hoài chật vật đứng dậy, hung tợn trừng mắt với Sở Nguyệt Đồng. Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ở sân bên ngoài, chần chờ một lát, lưu luyến nhìn thoáng qua căn phòng phía sau Sở Nguyệt Đồng, nhảy lên mái ngói nhanh chóng rời đi.

"Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy thoát!" Lúc Sở Nguyệt Đồng ngẩng đầu nhìn lên, Ngô Lượng cùng Lí Hàm mang theo một đám người đã muốn xông vào. Mười mấy tên đệ tử tuân lệnh, lập tức nhảy lên mái hiên đuổi theo, trên mặt mỗi người đều đằng đằng sát khí.

"Phát sinh chuyện gì?"

"Khởi bẩm môn chủ, hôm nay Lữ Cẩm Hoài xâm nhập vào địa lao, giết chết Khâu Sơ Hiền!"

"Cái gì? Ngươi nói thật sao?!"

"Thiên chân vạn xác, tặc tử này ẩn núp trong lao lén gặp Khâu Sơ Hiền, ta thấy bọn chúng chính là cùng một ruột, sợ sự tình bại lộ nên đã giết chết đồng mưu!"

Một gã đệ tử trình lên một chiếc khăn tay, trên khăn tay là mấy cái nan quạt. Nhìn hình dáng, giống với cái trên thiết phiến của Lữ Cẩm Hoài, trên mặt còn dính vết máu đen.

"Thỉnh môn chủ xem, đây là hung khí hắn dùng để giết người!"

Việc này, càng nháo càng lớn. Trên mặt Sở Nguyệt Đồng như phủ đầy băng sương, cao giọng nói: "Hộ vệ Quỷ Quái nghe lệnh, toàn lực truy bắt Quỷ Quái Môn nhân Lữ Cẩm Hoài, nhất định phải bắt sống hắn, không được phạm sai lầm!"

- --

Mộ Dung Vũ đứng trước đại môn lo lắng nhìn về phương xa.

"Đã đợi hơn một canh giờ, sao còn chưa thấy đến chứ?"

"Mộ Dung thiếu gia, ngài đừng có gấp, các nàng chắc là sắp tới rồi." Nói chuyện là thủ hạ của Tả Chấn Thiên - Vương Vũ, thấy bộ dạng Mộ Dung Vũ lo lắng vạn phần, không khỏi mở miệng trấn an.

"Ừ, ta biết." Mộ Dung Vũ gật gật đầu, vẫn tiếp tục nhìn xung quanh.

Hôm qua nhận được thư mà Mộ Dung Tuyết nhờ trạm dịch đưa tới, nói hôm nay sẽ tới Liễu Xanh sơn trang, trong thư còn nói sẽ trở về cùng Mạc Tử Ngôn. Mà ba ngày trước, khi ở trọ, ban đêm bị kẻ lạ tập kích, Mạc Tử Ngôn bị một chưởng, cũng không biết nàng bị thương có nghiêm trọng không, sao lại gặp tập kích? Lo lắng an nguy các nàng, không thể tiếp tục đợi ở trong trang, xem thời gian sắp tới, Mộ Dung Vũ bỏ chạy ra tới đường lớn. Tả Chấn Thiên không yên lòng phái người bảo hộ hắn.

Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa đạp đất, Mộ Dung Vũ nheo mắt, nhìn thấy hai con ngựa đang chạy tới bên này. Tốc độ không phải rất nhanh, dẫn đầu là một bạch mã.

"Là bạch mã của Mạc Tử Ngôn, các nàng tới!"

"Muội muội!" Bạch mã tới gần, Mộ Dung Vũ mới phát hiện là Mạc Tử Ngôn và Mộ Dung Tuyết ngồi chung, phía sau là một cô nương xa lạ cỡi ngựa đỏ thẫm, sắc mặt có chút lạnh lùng.

Mạc Tử Ngôn nghiêng mình dựa vào lòng Mộ Dung Tuyết, nhắm mắt lại như đang ngủ. Mộ Dung Vũ thấy vẻ suy yếu của nàng, khẩn trương hỏi: "Muội muội, Tử Ngôn thế nào?"

"Không có gì, chỉ hơi mệt mỏi." Mộ Dung Tuyết có chút chột dạ. Nàng sao có thể nói cho ca ca, Mạc Tử Ngôn như vậy kỳ thật hơn phân nửa nguyên nhân là bị mình ép buộc?

"Bị có thương nặng không? Có cần tìm đại phu xem giúp nàng một chút không?"

"Ta chính là y giả, nếu chút thương ấy còn không thể tự chữa, thật sự là quá xin lỗi sư phụ ta." Mạc Tử Ngôn mở mắt, ngữ khí bình thản nói với Mộ Dung Vũ. "Huynh không cần lo lắng."

"Thì ra nàng đã tỉnh, nếu như vậy, ta an tâm." Mộ Dung Vũ thở phào một hơi, xoay người lên ngựa. "Thúc thúc ở nhà chờ đó, chúng ta trở về rồi nói rõ hơn."

Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, kéo dây cương giục Bạch Câu đi lên phía trước. Lâm Tư Sở rầu rĩ không vui đi theo sau, ánh mắt thủy chung không có rời khỏi Mạc Tử Ngôn.

Mình thua rồi sao? Sư tỷ rõ ràng ngay cả thân thể cũng cho nàng, nhưng, vẫn là không cam lòng. Không cam lòng cứ nhận thua như vậy, nhìn cách hai người ở chung, cũng không phải quá hòa hợp. Mộ Dung Tuyết vẫn lãnh đạm với sư tỷ như trước, không nói nhiều lắm, tuy rằng không rõ nàng ta như gần như xa rốt cuộc muốn thế nào, nhưng Lâm Tư Sở thật sự không muốn cứ thế mà từ bỏ.

Tới Liễu Xanh sơn trang đã qua buổi trưa, Tả Chấn Thiên vô cùng cao hứng đón mấy người đi vào. Mộ Dung Vũ dẫn đầu xuống ngựa, đi đến bên Bạch Câu nói: "Tử Ngôn, ta đỡ nàng xuống."

Mạc Tử Ngôn hơi chần chờ, vươn tay đi, đỡ cánh tay Mộ Dung Vũ xuống ngựa. Mộ Dung Tuyết cũng xuống dưới, giao Bạch Câu cho hạ nhân, không được tự nhiên nhìn hai người. Lâm Tư Sở cũng nhìn thấy, sắc mặt vốn khó coi càng thêm âm trầm.

Hai người này, nhìn thế nào cũng xứng, làm Tuyết Nhi ở lâu chút, nếu có thể tác hợp hai người tất nhiên là tốt nhất. Tả Chấn Thiên cân nhắc trong lòng, cười tủm tỉm nói: "Tuyết Nhi, các ngươi một đường trở về gấp, vất vả, đói bụng rồi nhỉ, thúc thúc sớm chuẩn bị tốt rượu và thức ăn chiêu đãi các ngươi! A, vị tiểu cô nương này là......"

"Là sư muội của ta." Mạc Tử Ngôn trả lời. "Tư Sở, vị này chính là trang chủ Liễu Xanh sơn trang Tả Chấn Thiên tiền bối."

"Tư Sở bái kiến Tả trang chủ."

"Không cần khách khí, vào Liễu Xanh sơn trang đều là khách nhân của ta. Nào nào, mọi người mau vào đã."

"Tử......"

"Sư tỷ, chúng ta vào đi thôi." Lâm Tư Sở giành trước bước đến trước mặt Mạc Tử Ngôn ôm cánh tay của nàng, cũng không để ý tới Mộ Dung Vũ, đỡ nàng đi tới. Tay Mộ Dung Vũ nâng lên còn ở giữa không trung, xấu hổ không thôi, xoay mặt hỏi Mộ Dung Tuyết: "Tuyết Nhi, ta sao lại cảm thấy sư muội của Tử Ngôn có địch ý với ta nhỉ?"

"Là ca ca suy nghĩ nhiều, nào có chuyện đó." Mộ Dung Tuyết không chút để ý đáp, có chút buồn bực. Hôm nay thấy thái độ của ca ca với Mạc Tử Ngôn, có thể thấy được không phải chỉ thích nàng ấy một chút thôi, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Bữa cơm có chút ngột ngạt, mọi người ngồi một vòng, mỗi người đều có tâm tư.

Mộ Dung Vũ cùng Lâm Tư Sở tranh đĩa rau với nhau vì Mạc Tử Ngôn, Mộ Dung Tuyết từ đầu đến cuối đều cúi đầu yên lặng ăn cơm, chỉ có Tả Chấn Thiên vẫn luôn thao thao bất tuyệt giảng chuyện trước kia, một chút không có nhận thấy mấy tiểu bối không ai thèm nghe.

Cơm xong, Mộ Dung Tuyết mở bọc hành lý ra.

"Ca ca, thúc thúc, Tễ Tuyết Kiếm tìm được rồi, sư phụ còn muốn ta tiện thể nhắn đến, chủ nhân của ngân châm cũng đã điều tra xong, là đồ đệ của tiền nhiệm môn chủ - Khâu Sơ Hiền. Kiếm là tìm được trong phòng hắn."

"Thế Tễ Tuyết Kiếm sao lại ở chỗ của hắn? Hắn thật sự có liên quan tới án diệt môn của Ngự Kiếm sơn trang?"

"Chuyện này còn không rõ ràng, hiện tại Khâu Sơ Hiền bị nhốt trong lao, như thế nào cũng không chịu nói Tễ Tuyết Kiếm làm sao có được. Nhưng mà, Quỷ Quái Môn nhất định sẽ cho một câu trả lời rõ ràng."

"Sở môn chủ quả nhiên là người giữ lời hứa." Tả Chấn Thiên thở dài. "Chúng ta chỉ đi tìm chủ nhân của ngân châm, không nghĩ tới còn tìm về được Tễ Tuyết Kiếm. Chẳng lẽ hắn chính là nam nhân có đao ba(*) bán kiếm cho Thôi Hiến?"

(*): sẹo do đao gây nên

Mộ Dung Tuyết cẩn thận nhớ lại.

"Khóe mắt của hắn quả thật có vết sẹo, nhưng, hình như không phải đao ba."

"Việc này ta sẽ gọi người tiếp tục đi thăm dò. Đúng rồi, Tuyết Nhi, ngươi làm thế nào tìm được Tử Ngôn cô nương?"

Mộ Dung Tuyết nói dối: "Nàng...... Nàng bị người ta đả thương, té xỉu trên lưng ngựa, bạch mã kia thông nhân tính, mang theo nàng chạy đến Quỷ Quái Môn xin giúp đỡ...... Ngay sau khi các ngươi rời đi."

"Sao lại thế, là ai đả thương nàng?" Lòng Mộ Dung Vũ lập tức thắt lại, nhớ tới thân mình đơn bạc kia liên tục bị thương liền đau lòng không thôi. Là vết thương cũ chưa tốt, cho nên khí sắc mới kém như vậy đi. Nếu mình đi theo, có lẽ nàng sẽ không chịu khổ như vậy."

"Ca ca, ca thật sự thích Mạc Tử Ngôn sao?"

Mộ Dung Vũ bị câu hỏi bất ngờ của nàng làm sửng sốt, lập tức đỏ mặt.

"Muội muội, sao muội đột nhiên hỏi câu này?"

"Ta chỉ muốn biết."

"Thích, sao lại không thích?" Tả Chấn Thiên cười ha ha. "Ta còn chưa bao giờ thấy ca ca ngươi vì người cô nương nào trà không nhớ cơm không nghĩ, vừa nghe đến Mạc Tử Ngôn ba chữ này hai mắt liền tỏa sáng. Chắc ngươi cũng từng nghe cha ngươi nói, có cô nương Vũ Nhi muốn cưới, sau này ta mới truy ra được, chính là Tử Ngôn! Tiểu tử này còn vụng trộm theo dõi người ta đó."

Bị người khơi gợi chuyện xưa, Mộ Dung Vũ càng thêm quẫn bách.

"Thúc thúc, loại chuyện này ngài đừng nói nữa......"

Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm mặt đất, sâu kín nói một câu: "Vậy thù của phụ thân, ca không báo sao?"

Người hắn thích, người mình thích, chính là hung thủ tổn hại phụ thân, nếu sau này ca ca biết, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Huống chi, Mạc Tử Ngôn và Mộ Dung gia có quan hệ huyết mạch, nàng là tỷ tỷ của mình, cũng là muội muội Mộ Dung Vũ, hắn sao có thể thích?

Nhưng mà...... Lại tức ngực rồi, mình đã biết nàng là tỷ tỷ của mình, vậy mà vẫn không thể quên sao? Thống khổ nàng một mình gánh vác là đủ rồi, nàng không muốn liên lụy tới Mộ Dung Vũ.

"Tuyết Nhi, ngươi hiểu lầm ca ca ngươi rồi, hắn không có vì tình mà quên chuyện mình muốn làm." Tả Chấn Thiên nghĩ đến Mộ Dung Tuyết lo lắng chuyện này, mở miệng giải thích: "Cha nương ngươi lúc còn trên đời, cũng vẫn đều muốn nhìn thấy các ngươi tìm được hạnh phúc của mình, có nơi quy túc. Vũ Nhi có người thích là chuyện tốt, nhưng thật ra ngươi, Tuyết Nhi à, ngươi cũng không nên nhớ tới Lạc Hành Vân kia nữa, người chết không thể sống lại, thời gian qua mau, đừng ủy khuất chính mình!"

Nghe thấy ba chữ Lạc Hành Vân này, Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên siết chặt nắm tay.

"Thúc thúc, ca ca, Tuyết Nhi có chút không thoải mái, cáo lui trước."

"Tuyết Nhi, ngươi làm sao không thoải mái?" Tả Chấn Thiên kinh ngạc hỏi, nhưng Mộ Dung Tuyết đã đi ra ngoài sảnh. Hắn lo lắng nhìn Mộ Dung Vũ. "Tuyết Nhi có phải bị bệnh không?"

"Đại khái, là thúc thúc vô tình động đến chỗ đau của muội ấy." Mộ Dung Vũ đau lòng muội muội, bất đắc dĩ thở dài. Lúc nhận được thư của cha nói muội muội sắp lập gia đình, hắn thật sự rất mừng. Không ngờ rằng sau khi trở về nhìn thấy là gia hủy nhân vong, ngay cả vị muội phu (em rể) chưa từng gặp mặt kia cũng không thể thoát khỏi.

Thích một người, sao có thể nói quên liền quên đâu, huống chi, là một người đã chết, muội muội sợ là thật sự sẽ nhớ cả đời.

"Ây da, xem cái mồm này của ta!" Tả Chấn Thiên hậu tri hậu giác (chậm chạp nhận ra), ảo não đập ót mình. "Nữ hài tử tâm tư tinh tế lại mẫn cảm, cái miệng này tự nhiên nói tầm bậy tầm bạ!"

Mộ Dung Tuyết tâm phiền ý loạn đi trong sơn trang, ngang qua phòng Mạc Tử Ngôn ở, nghe thấy bên trong có tiếng nói, liền đẩy cửa phòng ra đi vào.

"Sư tỷ, Tả Chấn Thiên sao có thể như vậy, căn bản chính là áp chế! Nơi này căn bản không phải nơi ngươi nên ở lại. Ngươi vẫn là theo ta về Thúy Vũ Sơn đi, sư phụ cũng lo lắng ngươi lắm đó!"

"Tư Sở, không thể vô lễ, nói như thế nào hắn cũng là tiền bối......"

"Hừ, tiền bối, là tiền bối sẽ không để ngươi làm việc thay hắn." Lâm Tư Sở tức giận không thôi. "Hắn sao lại không biết xấu hổ mở miệng, ngươi thực —–"

Phát giác Mạc Tử Ngôn nhìn phía sau mình, Lâm Tư Sở kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đứng đó, tức giận nói: "Làm sao, ngươi tới đây giám thị sao?"

Mộ Dung Tuyết không để ý tới nàng, đi đến trước mặt Mạc Tử Ngôn.

"Ta có lời muốn nói với ngươi."

Mạc Tử Ngôn gật gật đầu. "Tư Sở, muội đi về trước."

"Sư tỷ!" Lâm Tư Sở trừng Mộ Dung Tuyết, dựa vào cái gì nàng đến đây thì mình phải đi!

"Nghe lời, chốc lát ta đi tìm muội."

Lâm Tư Sở dậm chân một cái, xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa một cái thật mạnh. Mạc Tử Ngôn than nhẹ, sư muội này, từ ngày đó đến nay, tính xấu vẫn chưa hề giảm bớt.

Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết đã nhìn nàng, hai người cứ như vậy đối diện, không nói một lời.

"Ngươi muốn nói cái gì với ta?" Mạc Tử Ngôn không chịu được không khí kỳ cục này, mở miệng hỏi: "Tại sao lại không nói?"

"Lời nói ngày đó của ngươi, là thật sao?" Mộ Dung Tuyết từng bước đi vào, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, như là muốn nhìn thấu nàng.

"Ngày nào?"

"Chính là...... Ngươi nói ngươi thích ca ca ta...... Câu nói kia, là thật sao?"

Trong lòng Mạc Tử Ngôn bỗng nhiên dâng lên cơn mất mát thật lớn. Nàng rũ mí mắt, đã đến lúc này, nàng ấy cư nhiên còn hỏi vấn đề này. Mình nói nhiều như vậy, cớ gì cố tình Mộ Dung Tuyết chỉ nhớ kỹ mỗi câu này?

- ------

Editor có lời muốn nói: Nguyên văn là thế này:

"Ngươi làm gì hắn, ta liền làm lại như thế với ngươi."

"Vậy nếu ta thật sự yêu hắn thì sao, ngươi cũng sẽ yêu ta?"

Đấy, cái ý Ngôn Ngôn người ta như thế, Tiểu Tuyết ác chỉ nhớ cái vế trước~ ╮(╯▽╰)╭

Ps: Trời trở lạnh, tay phải thò ra ngoài để gõ chữ, cảm giác thật tê tái~~

Pss: Cầu like cầu nhắn lại =))