Truyện : Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Thể loại : Xuyên không
Nhân vật :
Nam : Viêm Dạ Phong ( CEO của một công ty lớn).
Nữ : Đông Phương Nhược Hàn ( Thiên Kim của Phủ Thừa Tướng ).
Truyện mới viết. Mọi người ủng hộ ạ.
-------------------------------------------------------------
Chap 1: Gặp Nạn Xuyên Không- Chúc mừng ! Chúc mừng !
Mới sáng sớm tiếng kèn đã thổi vang cả trước cửa phủ thừa tướng, mọi người đều đứng trước cửa phủ như chờ sẵn tân lang đến rước dâu, Cả phủ rộng lớn bỗng nhiên chật ních người.
Cả người hầu đều đi ra đi vào dán những mảnh giấy ghi chữ "Hỉ" lên khắp nơi trong phủ.
Những người thân thích trong họ Đông Phương đều đã đến để xem và chúc mừng cho Thừa tướng - Đông Phương vĩ Long .
- Chúc mừng ngài , Thừa tướng, lần này Hoàng thượng đích thân ban hôn cho Đông Phương đại tiểu thư và Thái tử quả là Hỉ sự lớn , có phúc lớn.
Một quan viên trong triều đứng ra chắp tay với thái độ Tôn kính và cẩn trọng trong lời nói.
- Phải đấy , phải đấy , Cao đại nhân nói có lý Là phúc lớn.
Một quan viên khác lại đứng ra chắp tay nói tiếp.
- Thừa tướng đại nhân có khi sau này đại tiểu thư nhà ta sẽ là Vương phi Đấy.
Một quan viên khác lại nói với vẻ lấy lòng thừa tướng không ngớt lời hay ý đẹp.
Thừa tướng chỉ lấy tay vuốt vuốt râu rồi thở dài .
- Là phúc hay là Họa còn chưa ai biết được.
- Tiểu thư nhà ta nết na , xinh đẹp , thanh tú diễm lệ nào ai trong nữ nhân thiên hạ sánh bằng. Quả là có phúc có phúc .
-----------------------------------------------------------
Một nơi khác Trong Phủ.- Tiểu thư, Đã tới giờ mặc y phục hỉ sự rồi, để em giúp cô.
Một nha hoàn cạnh đó nhỏ nhẹ nói.
- Ta muốn yên tĩnh một lát , Em lui ra đi.
- Nhưng....
Nha hoàn định nói gì thêm nhưng lại dừng lại khi nhìn bộ mặt rõ buồn của cô, không chút cảm xúc và sức sống đó.
- Vâng!
Nha hoàn ra ngoài , chỉ còn nghe tiếng khép cửa .
Trong căn phòng lớn hiện giờ chỉ có mình cô, Một tiểu thư danh giá và cao quý hiếm ai sánh bằng, cuộc hôn nhân này thực sự quá môn đăng hộ đối mà bất kì nữ nhân nào trong thiên hạ đều muốn.
Nhưng...Hãy xem khuôn mặt trong gương đó..
Khuôn mặt hoàn hảo tới từng phân, nhưng lại chất chứa một nỗi buồn nào đó, cũng không hề khóc không hề cười và không hề muốn người khác hiểu bản thân đang như thế nào.
Có ai không ước mơ được gả vào trong cung được làm phi tần và được sủng hạnh cả đời. Đáng lẽ ra đây là niềm hạnh phúc lớn của cô.
Y phục phượng hoàng vẫn để ở đó , mái tóc xỏa dài thẳng đều chạm sàn.
Đôi môi mỏng đỏ vẫn khép chặt không hề chuyển động.Đôi mắt phượng hoàng quý phái vẫn chìm đắm như trong đau khổ.
Những chi tiết đó đều tôn lên vẻ đẹp thanh tú diễm lệ của cô.Cạch....
Tiếng mở cửa.- Tiểu thư, Cô đừng buồn nữa , A Hương sẽ theo cô cả đời.
Một tiểu nha hoàn bước vào đứng cạnh cô an ủi.
- A Hương chưa bao giờ gặp Thái tử, nhưng vừa nãy nghe mọi người nói Thái tử là người rất tốt. Văn võ song toàn..bao nhiêu nữ nhân mơ ước mà không được.
- A Hương. Thay y phục giúp ta.
Cô không để ý những lời của nha hoàn kia nói. Chỉ muốn làm theo những gì cần phải làm. Vì phận làm con hôn nhân đều phải do Người lớn sắp đặt.
- Vâng, Tiểu thư.
------------------------------------------------------------
- Lão gia , Lão gia, người trong cung đã tới rồi .Một gia nhân chạy vào vẻ rất hưng phấn .
- Mau mời Lý công công vào đây.
Thừa tướng đại nhân vẫn vuốt râu như thường , mặc dù khuôn mặt lại không hề vui vẻ chút nào.
- Lý công công , mời ngồi..
- Thừa tướng đại nhân.
Công công kia chắp tay cung kính .
- Đại tiểu thư được gả vào trong cung là phúc phận lớn , sau này nếu được làm mẫu nhi thiên hạ thừa tướng cũng đừng quên ta...
Lý công công vẻ mặt tham lam tột cùng.
- Lý công công quá lời rồi.
- Tiểu thư Đến rồi thưa Lão gia.
gia nhân đứng ở cửa chắp tay nói.
Cả đám quan lại cả đám nha hoàn đều đang chờ đợi..
Cuối cùng cô bước vào với y phục phượng hoàng đỏ rực đủ màu sắc.
Khuôn mặt đã xinh nay càng xinh hơn nữa làm mọi người đều tầm tắc khen ngợi hết lời.
Cô quỳ xuống cúi lạy thừa tướng.- Phụ thân. Nữ nhi bất hiếu không chăm sóc được phụ thân.
Cô nói với khuôn mặt không cảm xúc nhưng lại vô cùng thương ông.
Thừa tướng đỡ côn dậy . Khuôn mặt cười vẻ mãn nguyện .- Con Gái , Cả đời ta chỉ trung thành với phụ mẫu con chỉ có một đứa con nay cũng phải xa ta rồi.
Vừa nói thừa tướng vừa Cố kìm nén cảm xúc , Rồi đặt tay lên vai cô.
Cô không nói gì chỉ nhìn ông nhưng vẻ mặt không hề thù hận mà tràn đầy yêu thương . Đôi mắt phượng hoàng màu đen lánh đã dần chuyển màu một chút.
- Được rồi..
Thừa tướng gật đầu , nhìn lại con gái.
- Thiên Kim của ta hôm nay đẹp lắm .
Cô mỉm cười nhẹ, đôi mắt đang đỏ như gấc.
Ngay cả chính phụ thân cô cũng không hề có Ý muốn tán thành cuộc hôn nhân này , nhưng lệnh vua đâu ai trái lại.
- Con đi đi... Lý công công sẽ đưa con đi .
Ông vuốt mái tóc cô cười hiền từ nói.
- Ta sẽ thường xuyên đến thăm con.
Thừa tướng nói xong cô lùi lại vài bước rồi lại cúi lạy ông..
Thương con gái không biết sẽ phải đối mặt bao nhiêu việc bao nhiêu tranh chấp trong cung bao nhiêu chuyện thị phi , mặc dù thân là đương kim tiểu thư của Thừa tướng đại nhân người có chức quan cao nhất trong triều nhưng ông vẫn lo cho con gái bé bỏng này.
- Thừa tướng. Nô tài phải hồi cung rồi . Ngài xem cha con quyến luyến như thế này làm sao nô tài nỡ.
- ha ha ha...
Thừa tướng vuốt râu cười lớn .
- Nào con gái, Phụ thân tiễn con.
Nói rồi mọi người đều Đi ra phía cổng tiếng kèn liên tục thổi không ngừng.
Tiễn con gái lên xe ..
- Phụ thân, Con đi đây.
- đi đi con gái.
Ông gật đầu nhìn con gái vào kiệu.
- Vậy, Thừa tướng đại nhân, nô tài xin phép.
Nói rồi công công phi ngựa đi trước.
Kiệu đã đóng , Cũng đang được khiêng đi. Cô ngồi trong đó .
-------------------------------------------------------------
Tiếng kèn vang khắp đường .
Ai cũng cúi xuống cúi đầu trước kiệu , cô cũng biết rõ một khi đã trở thành phi của thái tử thì sẽ không thể nào ra khỏi cung được.
- Tiểu thư đây là lần đầu tiên em vào cung.
A hương ngồi bên cạnh thích thú nói.
Cô mỉm cười nhẹ nắm lấy bàn tay đang vừa lo lắng vừa hưng phấn của tiểu nha đầu đã theo cô suốt Mấy năm.
Vút!!! ...
Á...
Một tiếng la thất thanh của đám nô tì đang đi.
Cô vén rèm lên.
- Có thích khách !!!
Một tên trong đó lên tiếng.
Vụt!! Vèo.
Tiếng cung tên đang bắn lung tung khắp trời..
- Tiểu thư, Tiểu thư cẩn thận.
A Hương nắm lấy cánh tay cô.
- Hộ tống Vương Phi.
Lý công công hét lớn nhưng cuối cùng lại đơn phương độc mã phi ngựa để lại một câu.
- Ta đi gọi cứu viện.. Mau, mau bảo vệ vương phi..
Tiếng ngựa đã xa dần.
Một đám người mặc đồ đen từ đâu nhảy ra với thanh gươm và mũi tên trên tay.
- Mau xuống kiệu tiểu thư.
A Hương dìu cô xuống.
Đám hậu vệ có khoảng mấy chục người đang giữ lại chỉ nghe tiếng giao gươm.
- Ai bắt được Thiên Kim Phủ Thừa tướng sẽ được 10 vạn.
Một tên bịt mặt trong số đó lên tiếng.
Nói rồi cô kéo A Hương chạy đi .
- Mau đuổi theo Cô ta.
Cả bọn đã tách ra.
- A hương em chạy đi về nói với cha ta.
- Không được tiểu thư, em phải ở với tiểu thư.
Cô vừa chạy vừa nói với A Hương.
- đây là mệnh lệnh, Em phải đi, như vậy may ra còn kip.. Đi đi.
Cô đẩy A Hương Ra phía khác rồi chạy . A hương cũng Cố chạy theo nhanh kip báo.
Sao lại có người to gan tới mức giám hành thích thiên kim của thừa tướng vừa là vương phi, Điều này quả vô lý.
Cô chỉ chạy thục mạng không hề biết mình đang chạy đi đâu, tiếng mũi tên bay vút qua khắp nơi...
Và..
Cô đang đứng ở bờ vực trên núi...
Vút!!!!
Mũi tên bay xuyên qua tim... Làm cô bất ngờ.
Cả thân thể đang mềm nhũn ra và đang đổ xuống vực. Ánh mặt trời chói xuyên qua mắt.
Chỉ kip nghe tiếng kêu thất thanh từ phía nào đó.
- Vương Phi...
Mọi hoạt động đang dừng lại, tim rỉ máu đau đớn tột cùng, chả lẽ hồng nhan bạc mệnh là thế này sao.
Y phục phượng hoàng bay tung trước gió mái tóc bay rối khắp không trung .
- Nhược Hàn ... Trên thiên hạ này không còn cái tên này nữa.
Cô buông thỏng 2 tay nhìn lên trời rồi từ từ rơi xuống, chiếc khăn đỏ bay lên trời, cao mãi..
------------------------------------------------------------
Ở một thế giới khác...
- Này cô, cô không sao chứ?
- Còn trẻ thế này sao lại nhảy sông tự vẫn .
- Cô ơi, tỉnh lại đi.
Cô gái mặc váy trắng mỏng manh cả người ướt nhũn đang được mọi người cứu lại.
- Tỉnh lại , cô ơi..
Trong mơ hồ rất mơ hồ cô chỉ kip nghe vậy, Cả thân đau nhức không cử động được,
Mặt trời chói sáng chiếu thẳng mắt cô, đôi mắt nhíu lại ngất lịm đi.- Cô gì ơi..
Tiếng xe cấp cứu kêu vang khắp đoạn đường
.