Thẩm Trác Di mang theo suy nghĩ ủ rũ trở về nhà, mệt đến mức giày cũng không thèm cởi cứ thế nằm ngã xuống giường. Cuộc gặp mặt này bởi vì Sincerely vắng mặt bị ép phải hủy bỏ, mọi người ai nấy đều có chút buồn bực nhưng cũng chỉ còn cách chịu đựng chứ không gây ra sự cản trở nào. Dồn dập mất hứng ra về, ban tổ chức lần này đúng là đã trở thành trò hề trước mặt toàn thể phóng viên.

Nhưng Thẩm Trác Di không cho là như vậy, lần gặp mặt này xảy ra quá nhiều chuyện không thể tin nổi. Thứ nhất: cô gái kia đột ngột biến mất; thứ hai: Sincerely cũng đồng thời biến mất, càng kỳ lạ là Vân Phi sau khi nói với cô đi ra hậu đài xem tình hình ra sao đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.

Vân Phi không phải là loại người không đáng tin cậy, gọi di động cho hắn không ai nghe máy, đến gõ cửa nhà hắn cũng không thấy ai.

Thẩm Trác Di xoa xoa ấn đường, để giải tỏa cơn đau nhức. Mắt cá chân bởi vì phải chịu đựng đôi giày cao gót nên bây giờ hóa sưng vù, dù là thế thì bây giờ Thẩm Trác Di cũng không có khí lực để cởi nó ra nữa. Mê man cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Trác Di tựa hồ cảm thấy bên cạnh có người, người kia thay cô cởi bỏ đôi giày phiền toái, đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc rủ xuống trước trán sang hai bên thái dương, thuận tiện ở giữa hai hàng lông mày đặt lên đó một nụ hôn nhạt.

Triều Tịch...

Cô ấy nói.

Thẩm Trác Di biết đây chỉ là mơ, không để ý tới nó, trong miệng lẩm bẩm ghi nhớ ba chữ Hoa Hi Mạt, rồi lại nặng nề ngủ thiếp đi.

Cảm giác lần này đã ngủ một giấc cực kỳ lâu, dài hệt như một thế kỷ.

Ngày mới rất nhanh kéo đến, Thẩm Trác Di bị chuông điện thoại để bên gối đánh thức, cô gái trẻ cài đặt nhạc chuông là “ Trên mặt trăng”, tuy rằng so với bài hát dạo trước “ Ánh trăng bên hồ sen” không khá hơn là bao, nhưng tóm lại âm sắc của điện thoại không đủ vang, không làm nổi bật lên được đây là ca khúc rất nổi thời gian này.

“Alo~” Thẩm Trác Di mơ mơ màng màng mò đến chiếc điện thoại di động, cau mày, nhưng bên đầu dây kia tựa hồ không có âm thanh. Liếc nhìn nhìn mới phát hiện ra bản thân cầm ngược điện thoại, bình tĩnh xoay lại mới thấy thanh âm như nã pháo của đối phương.

“Cậu ngủ chết dí ở đâu rồi, mau lên, vệ sinh cá nhân, chải đầu chải tóc, ăn mặc sạch sẽ ngay bây giờ đến chỗ tớ!”

Thẩm Trác Di vừa muốn phản bác mình đâu có ngủ thành tổ chim, nhưng thoáng thấy bản thân trong chiếc gương phía đối diện liên thấy quả nhiên là thật, cũng sẽ không cùng cái tên Vân Phi này rời bỏ tổ chim.

“Cậu nhìn trộm tớ ngủ đấy à?” Thẩm Trác Di nguy hiểm hé mắt, dáng vẻ hiện tại có thể truyền đến cho đối phương qua điện thoại được, nhưng đáng tiếc 3G quá đắt, Vân Phi nhất định sẽ không làm việc tốn tiền đó.

“Ít nói nhảm, cậu mau đến đi” Vân Phi ngừng lại một chút, có chút gấp gáp:“ Tớ đã đặt chỗ trước ở Spa rồi, sắp đến giờ rồi, nếu tớ không đến kịp cậu nhất định phải bồi thường cho tớ!”Thẩm Trác Di phi như bay đến văn phòng, vừa vặn đúng lúc Vân Phi cầm áo khoác mở cửa đi ra, hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.

“Hôm qua có chuyện gì vậy?” Thẩm Trác Di hỏi.

“Ôi chao, cậu cuối cũng đến rồi” Vân Phi nhăn nhó từ trong túi áo khoác sạch sẽ lấy ra một tờ giấy nhỏ, vẻ mặt kỳ dị nhìn bốn xung quanh một chút, thành công khiến bánh bao cùng gấu trúc quay trở lại trạng thái làm việc. Đem tờ giấy đưa cho Thẩm Trác Di nói:“ Ăn chút gì sao đó buổi chiều đến nơi này đi”

Thẩm Trác Di liếc dòng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, miễn cưỡng nhận địa chỉ. Là khu biệt thự mới được khai phá ở Thượng Hải, môi trường thanh tĩnh, hơn nữa giá cả hình như không rẻ.

“Đi gặp ai?”

“Aizz, hôm qua lúc tớ đi vào hậu đài, gặp phải một lão già, cậu đoán xem thế nào?” Vân Phi cẩn thận từng tí một:“ Thì ra là Sincerely thất hẹn, nói không làm là không làm. Khi đó tớ vớ phải ngay một con lợn béo đáng chết, à, hắn ta chính là ông chủ nhà xuất bản đấy, phải dùng bao nhiêu kế uy hiếp, con lợn đáng chết đó mới cho tớ cái địa chỉ này đây”

“Ý cậu thì địa chỉ này là nơi ở của Sincerely?” Thẩm Trác Di trơn mắt lên, tim gần như vọt lên tận cuống họng, nếu đây thật sự là địa chỉ của vị tác giả đó, vậy thì lần này mình xem như một trận chiến thành danh rồi.

Vân Phi gật đầu, dương dương tự đắc vỗ vỗ vai Thẩm Trác Di, nói:“ Tạp chí nhỏ bé của chúng ta có phát triển được hay không, tất cả trông cậy vào cậu đấy?”

Thẩm Trác Di có chút bất an:“ Chủ biên, chỉ có mình tớ đi sao?”

“Ừ, mình cậu thôi” Vân Phi lặng lẽ tiến đến gần Thẩm Trác Di nói:“ Hai người bọn họ vừa mới đến, tớ không an tâm “

Điểm này Thẩm Trác Di có thể tán đồng, dù sao thì làm cái nghề này, tin tức chính là thu nhập.

“Vậy sao cậu không đi?”

“Bởi vì tớ muốn đi làm spa, gần đây da dẻ thô ráp quá, không bảo dưỡng cho tốt thì tớ sống thế nào đây?” Vân Phi một bên giải thích, một bên đem áo gió khoác lên, liếc nhìn thời gian:“ Ai da, không còn kịp nữa. Tớ đi trước đây, có chuyện gì liên hệ sau. Hẹn gặp lại”

“Vân Phi chết tiệt, tớ hận cậu” Thẩm Trác Di một bên nói thầm, một bên cũng theo ra ngoài. Nhưng đến cửa lại dừng một chút, từ lúc nãy đã có cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, đột ngột quay đầu lại, thấy hai cái đầu từ vách ngăn bàn làm việc ló ra.

“Hai đứa đã nghe thấy gì?”

“Không ạ, cái gì cũng đều không nghe thấy” Bánh bao cùng Gấu Trúc đồng thanh trả lời.

“Vậy thì tốt” Thẩm Trác Di bày ra dáng vẻ hung tợn, lườm hai cô sinh viên rồi nhanh nhẹn đi ra khỏi cửa.

Phòng làm việc to lớn yên tĩnh trở lại, Bánh bao cùng Gấu trúc không hẹn cùng nở nụ cười.

Lẽ nào hai vị đại nhân kia thực sự cho rằng tai hai cô điếc thật?

Cùng lúc đó, ở phía khác của thành phố. Bên trong tòa nhà Gothic, một người phụ nữ ngồi trên ghế sa lông, híp mắt, đầu ngẩng lên tựa vào lưng ghế sô pha, như là đang chợp mắt.Một nam nhân đeo kính đi vào, thấy cô đang ngủ cũng không quấy rối mà yên lặng đứng trước mặt, cùng cô duy trì khoảng cách nhất định.

“Đã thăm dò được chưa?” Cô gái hỏi. Tóc có chút uốn kiểu lượn sóng, nhưng không quá to. Khuôn mặt kiểu trái xoan điển hình, ngũ quan đẹp đẽ, tập hợp lại thành một tác phẩm tuyệt mỹ trên khuôn mặt.

“Vẫn không có tin tức về cô gái thần bí kia, nhưng cô gái hôm nọ thì đơn giản, cô ta chỉ là nhân viên của một tập chí nhỏ”

“Cái này tôi biết trước rồi” Cô gái mở mắt ra, nhìn nam nhân kia, tay phải chậm rãi tháo chiếc nhẫn vàng đeo sang tay trái. “ Người đàn ông kia là ai, anh ta hết lần này đến lần khác đến chỗ ở của tôi, tôi bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của mình rồi”

“Cái này cô không cần lo lắng, lần trước chỉ là may mắn thôi”

“Cậu nói là may mắn?” Nữ nhân bỗng nhiên đứng lên, đi tới anh chàng đeo kính trước mặt, kéo cà là vạt của hắn, làm cho người hắn hơn nghiêng về phía sau:“ Một lần thôi cũng đủ rồi, các người còn định để nó xảy ra lần thứ 2, thứ 3 sao?”

“Chuyện này,... tôi...”

“Được rồi” Nữ nhân buông cà là vạt, tiện tay cầm lấy PDA* trên bàn trà, ném cho đối phương, nói:“ Chuyện này cũng không trách cậu, thân phận của anh ta có chút đặc biệt, có vẻ là một huấn luyện viên chuyên nghiệp, theo tôi biết hình như hắn có chút liên quan đến quý tộc nào đó nước ngoài. Hiện tại hắn dùng tên Đoàn Dữ Thành, địa chỉ của hắn cũng ở đây. Cậu lập tức đi sắp xếp, mang những người có thân thủ tốt nhất tới, lát nữa tôi sẽ đi gặp hắn”

(*Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân thường được gọilà PDA (tiếng Anh: Personal Digital Assistant) là các thiết bị cầm tay vốn được thiết kế như một cuốn sổ tay cá nhân và ngày càng tích hợp thêm nhiều chức năng.)

“Vâng” Người kia cầm PDA muốn đi, không nghĩ tới người phía sau lại lên tiếng.

“Khoan đã” cô dừng một chút rồi tiếp:“ Giờ chưa phải lúc triệu tập cao thủ, chỉ cần cậu và tôi đi là được rồi”

“Nhưng thưa cô...”

Nữ nhân khoát tay một cái, ra hiệu cứ làm như thế.

“Tôi không tin trên thế giới này, Triều Hề Nhiên tôi lại không thể bắt được một người. Nếu người ta đã chọc đến đầu tôi rồi, tôi cũng không thể cứ như vậy cho qua được. Bất luận kẻ hôm đó trốn dưới gầm giường cùng hắn có quan hệ hay không, hắn có thừa nhận là thay người kia đến hay không? tất cả những thứ này đáp án đều ở trên người hắn. Cho nên chuyến này, tôi không thể không đi.”

“Được, tôi hiểu rồi”

“Đi đi”

Đợi được nam nhân kia đi rồi, Triều Hề Nhiên một lần nữa trở lại ngồi ghế salon, tay lật mở cuốn tạp chí, trên trang báo mục giải trí nổi bật lên một tiêu đề bắt mắt khiến cô chú ý - SIncerely vô cớ vắng mặt.

Danh xưng kia mơ hồ như đã từng nghe từng thấy, nhưng bất luận thế nào cô cũng không muốn đứng lên.

Triều Hề Nhiên xưa nay kiêu ngạo tự tin, trên mặt lần đầu hiện lên vẻ bối rối, cô không hiểu sự hồi hộp này đến từ đây, tựa như đã tồn tại rất lâu trong cô, nhưng ở giây tiếp theo lại biến mất không thấy hình bóng”

“Sincerely...”

...

“Sincerely, nơi này giờ không còn an toàn nữa, tôi hi vọng cô có thể rời đi” Đoàn Dữ Thành đứng sau lưng Hoa Hi Mạt, mà lúc này Hoa Hi Mạt đang nghiêm túc cầm điều khiển, cô ngồi trên tấm thảm lông dê, ánh mắt chăm chú nhìn lên chiếc LCD 52 inch chơi “Chiến đấu”, đừng tưởng rằng Hoa Hi Mạt của chúng ta chơi game siêu cấp thần thánh, cô bình thường rất thông minh nhưng hễ cứ động đến game là khả năng giảm còn phân nửa, ôi không, Mario thân ái đã là lần thứ 3 bị Phi Thiên Ô Quy anh dũng giẫm đánh.

“Không vội” cô cùng câu nói ban nãy của Đoàn Dữ Thành có chút không để ý.

Đoàn Dữ Thành há miệng, nhưng lời vẫn chưa thốt ra, yên lặng đứng sau Hoa Hi Mạt, nhìn chằm chằm bóng lưng yên lặng của cô không lên tiếng.

“Anh nói cái gì?” Hoa Hi Mạt tựa hồ sau lưng đều gắn mắt, bắt được hành động ban nãy của Đoàn Dữ Thành.

“Tôi biết đây không phải là chuyện tôi có thể can thiệp, nhưng với tư cách là bằng hữu, tôi khuyên cô không nên vì cô ta mà đùa giỡn với sự an toàn của bản thân”

“Anh là bằng hữu của tôi sao?” Hoa Hi Mạt trực tiếp nói ra, động tác trên tay vẫn chưa ngừng lại.

Đoàn Dữ Thành sững sờ, tuy nhiên trên mặt vẫn giữ được nét bình tĩnh.

“Đây mới là Đoàn Dữ Thành mà tôi biết” Hoa Hi Mạt tiếp lời “Không muốn bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc bình tĩnh tâm tưởng của anh, đây là tôi nhắc nhở anh”

“Vậy cô nhìn lại chính cô đi? Cô hiện nay tâm tưởng có an tĩnh sao?”

“Hửm?” Hoa Hi Mạt tạm dừng động tác trên tay,:“ Sao lại nói thế?” Con mắt Hoa Hi Mạt có thể cho thấy dáng vẻ lười biếng của cô, cứ như gấu trắng sắp sửa chuẩn bị ngủ đông, nhưng Đoàn Dữ Thành biết, đây thực chất là dáng vẻ chẳng thèm để tâm của cô, liền cố gắng gây sự chú ý từ cô.

“Cô có ý dẫn cô ta lại đây, là vì cái gì?” Đoàn Dữ Thành nói xong lẳng lặng chờ đáp án, anh biết suy nghĩ của cô, nhưng cô nhất định không chịu mở miệng, nếu anh hỏi tới cô có thể sẽ thừa nhận, nhưng nếu anh không hỏi tới cô vĩnh viễn sẽ không cho anh một đáp án nào cả.

Quả nhiên, Hoa Hi Mạt hướng anh khẽ mỉm cười, nắm lấy tay game bên cạnh, quơ quơ trước mặt Đoàn Dữ Thành:“ Tôi muốn chơi Hồn Đấu La, anh chơi cùng không?”