Nội chiến kết thúc, Phong Thần quốc ban hỷ sự.

Đại hôn lễ giữa Phong Thần đại công chúa Phong Linh và thái tử Hoả Thánh Hoả Thiên Đức được tổ chức linh đình. Con đường trong hoàng cung được trải thảm đỏ. Hai bên tường treo đèn lồng đỏ rực cùng trang trí khăn đỏ thắt nơ rực rỡ.

Khoảng một canh giờ nữa thôi, hai con người, hai tâm hồn sẽ được buộc chặt vào nhau mãi mãi...

-----------------:)------

Phong Linh mới sáng sớm đã được các cung nữ vực dậy, tắm rửa sạch sẽ và mặc hỷ phục đỏ chót. Đây là hỷ phục dành cho người phụ nữ quyền quý thứ ba của Hoả Thánh nên đồ trang trí cũng không tầm thường. Hỷ phục được thêu hình loan phượng múa uốn lượn bằng chỉ vàng lóng lánh, viền áo thì đính tỉ mỉ từng hạt ngọc trai quý. Hỷ phục gồm chín lớp, mỗi lớp lại trang trí một hình phượng với thần thái khác nhau. Chất liệu vải làm bằng ti tằm tơ trăm năm, mềm mại như nước, óng ánh như sao sa.

Chẳng qua mặc vào có chút vất vả. Lúc đầu nàng tươi cười mặc lớp thứ nhất vào, trông đủ lộng lẫy rồi, ai dè đâu nhìn tám lớp nữa từ từ được các cung nữ chăm sóc khoác vào. Nặng. Thực sự là quá nặng. Không phải vì vải mà là vì phục sức quá ư là nhiều. Mỗi lớp trang trí quá nhiều khiến Phong Linh đang có cảm giác mình lùn đi mấy phân.

- Haiz... Xuân Hoa, ta thực bi phẫn.

Xuân Hoa tiếp tục căn chỉnh tà váy, khúc khích cười vui vẻ:

- Công chúa, người không nên cau có a. Người mặc hỷ phục này quả thật vô cùng tuyệt sắc. Người là tân nương đẹp nhất Ngọc Huyền này.

Phong Linh thôi than vãn, chăm chú nhìn dung ảnh của mình trong chiếc gương đồng cũng thấy ấm lòng. Hôm nay nàng là tân nương của hắn, cùng hắn hưởng thụ niềm vui hạnh phúc, chia sẻ ưu phiền với nhau cho đến cuối đời.

" Hoả Thiên Đức, chàng chắc đợi ngày này lâu lắm rồi nhỉ? Ta yêu chàng rất nhiều."

--------------:)------

Bên kia, Hoả Thiên Đức một thân đỏ rực, ngồi suy tư trên ghế. Hắn thi thoảng lại cười vô tư khiến cho đoàn sứ thần Hoả Thánh chốc chốc lại rùng mình. Họ đã quá quen với vẻ lãnh huyết của thái tử rồi nha. Giờ nhìn thái tử "ngây ngốc" cười như vậy không quen.

- Khụ khụ...

Hoả Thiên Đức nhướn mày nhìn người vừa phát ra thanh âm kia.

- Ung Thành, ngươi có vấn đề à? Hôm nay là đại lễ của bổn thái tử, không cho phép xảy ra điềm xấu hiểu chưa?

Người tên Ung Thành kia đưa mắt nhìn mấy vị xung quanh, tâm rối loạn, run run đáp:

- Thái tử yên tâm. Bổn tướng chắc chắn sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra đâu.

Hoả Thiên Đức xua tay, tiếp tục ngây người nghĩ về nàng.

Linh nhi chắc giờ này đang mặc hỷ phục đi, may mà hắn ngăn cản mẫu hậu lại nếu không hỷ phục kia phải đính thêm vô số châu ngọc. Ừ đẹp thì có đẹp nhưng sẽ nặng người nàng đi. Hắn xót được chưa. Hỷ phục của hắn có ba lớp mà của nàng có tận chín lớp biết nóng bức thế nào rồi đấy. Aiz... Nhiều lớp làm gì chứ? Chỉ mất công hắn cởi ra thôi. Haiz... Lại còn làm bằng bách niên tàm ti chứ, xé cũng không dễ đâu... Đầu hắn nổi đầy hắc tuyến, thế này đêm tân hôn chịu khó rồi.

Ách, hắn lại nhớ đến hôm nọ, mẫu hậu hắn dạy cách tháo trâm trên đầu, hắn làm cũng mất canh giờ chứ có ít gì đâu. Thiên a, mũ phượng có cần rắc rối như vậy không? Chín con phượng được uốn bằng châm vàng cài tỉ mỉ và cố định trên đầu, chưa kể đến mười tám loại châm hoa vàng cài lên. Càng nghĩ càng xót xa. Hắn đứng phắt dậy. Phải tìm Linh nhi, tháo vợi ra chứ không đau đầu nàng.

- Thái tử, người đi đâu vậy?

Mấy sứ thần hoảng hốt cản lại. Sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi a, người không nên a...

- Bổn thái tử đi đâu cần hỏi ngươi sao hả? Hay là các ngươi muốn tạo phản?

Hoả Thiên Đức trừng mắt nhìn. Mọi người run rẩy, quỳ rạp xuống.

- Chúng thần không dám. Thái tử nếu ngài đi gặp thái tử phi thì không được đâu? Gặp lúc này sẽ xui xẻo lắm.

Bước chân của thái tử Hoả Thánh chợt dùng lại, rồi đổi hướng quay vào phòng, miệng chửi lầm bầm.

- Ch... CMN...biết trước sẽ thế này bảo mẫu hậu làm ít thôi cho xong... Haiz...

----------------:)--------

Giờ lành đã đến.

Từ hướng Đông Nam của hoàng cung Phong Thần, một thân hỷ phục đỏ rực từ từ bước nhẹ nhàng trên thảm đỏ đi đến chánh điện Phong Chính Hoàng. Đi trước là sáu nữ đồng tay cầm giỏ cánh hoa hồng đỏ, rải từ từ hoa xuống. Sau đó đi bên cạnh là các công chúa, quận chúa chưa kết thân của Phong gia. Mỗi nàng dịu dàng đi cạnh, cầm một dây đỏ nhỏ. Theo tục của Phong Thần Quốc, mỗi khi một công chúa xuất giá, các vị công chúa, quận chúa chưa thành thân khác có nghĩa vụ song hành đi cùng đến chính đường hôn lễ. Lúc đó, các nàng phải buộc dây đỏ đó lên cổ tay công chúa kia để trao cho nàng lời chúc phúc. Càng nhiều dây đỏ thì càng may mắn, hạnh phúc và bình an. Sau lực lượng đông đảo công chúa, quận chúa là ba mươi cung nữ mặc hồng y. Hai vị cung nữ đi sát cạnh đại công chúa Phong Thần đỡ nàng đi từng bước. Tám người cung nữ khác nâng tà áo hỷ phục cẩn thận. Còn lại chia làm hai hàng mỗi bên hai mươi người đi sau.

Phong Linh lúc này thẳng lưng ưỡn ngực đúng phong thái đi của một công chúa quyền quý. Khi xưa nàng thanh thoát tuyệt mỹ tựa tiên tử hạ trần bao nhiêu thì lúc này nàng bấy nhiêu khuynh thành. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng được trang điểm tỉ mỉ. Hai má phớt hồng.Đôi môi đỏ chót. Lông mày lá liễu tỉa nhỏ. Lông mi uốn cong, chớp chớp quyến rũ. Trên đầu mũ phượng lộng lẫy, châm ngọc rủ xuống yêu kiều.

Một bước, lại một bước nữa. Không nhanh cũng không chậm. Phong Linh cuối cùng đến Phong Chính Hoàng đại điện. Sau mười tám bậc cầu thang kia là đến nơi rồi. Hai tay vốn luồn trong hai ống tay áo đưa lên che trước mặt giờ buông thả xuống, cầm nhẹ vạt áo trước bước lên bạc cầu thang. Tiếng châm chạm vào nhau kêu linh linh thật vui tai. Vừa đến bậc cuối cùng, nhạc bắt đầu ca vang chào đón công chúa. Phong Linh lại tiếp tục đưa tay lên để dùng vạt áo che mặt đi vào đại điện trong sự chứng kiến của các quan văn võ Phong Thần.

- Đại công chúa tiến vào... Lễ trao hồng dây bắt đầu.

Ba vị công chúa Phong Thần tiến lên, kéo tay áo Phong Linh buộc lỏng dây đỏ, rồi nhún người chúc tụng:

- Hoàng tỷ vạn phúc an khang.

Phong Linh mấp máy môi trả lời rất nhỏ:

- Cảm ơn Phong Diệp, Phong Liên và Phong Nga Nhi các hoàng muội.

Tiếp đến là tốp quận chúa gồm mười hai người trao dây.

Xong lễ, các vị công chúa cùng quận chúa lui sang hai bên, Phong Linh tiếp tục bước tiếp trên các sảnh đường dài. Nàng có thể nhìn thấy phụ hoàng và hoàng huynh đang đứng đợi nàng đến. Bên cạnh hai người là Hoả Thiên Đức đang vô cùng sốt ruột đợi nàng.

"Hôm nay nàng thật đẹp."

- Hoả Thiên Đức, ngươi còn dám bắt nạt nàng, khiến nàng sầu lo vì ngươi thì ta sẽ bắt nàng trở về.

Hoả Thiên Đức có ý nghĩ đem chém tên thái tử kia thành trăm mảnh. Hôm nay là đại hôn của hắn và nàng mà tên này nói vớ vẩn nguyền rủa hả?

- Phong huynh, huynh chớ lo. Linh nhi ta sẽ bảo hộ nàng cả đời.

Phong Linh thật vất vả để tiến lên các bậc cầu thang nữa, dù có người dìu bên cạnh cũng không thể giảm bớt sức nặng của phượng hoàng hỷ phục đang đè nén nàng.

Nhìn hắn tiến lại gần nàng, nàng cười tươi.

Một nụ cười giai nhân khuynh đảo lòng nam tử thiên hạ.

Phong Ngọc Dũng sững người xót xa. Hoả Thiên Đức càng thập phần hạnh phúc.

Phong Cổ Thành nhìn nhi nữ, lòng bùi ngùi tiếc nuối nhớ về Thuỷ Hy. Nàng giờ chắc đã mãn nguyện nơi chín suối.

- Lễ chúc phúc bắt đầu...

Phong Linh quỳ người trước phụ hoàng nàng, lạy ba cái. Phong Cổ Thành vội đỡ nàng dậy, ôn hoà cười:

- Phụ hoàng nợ con rất nhiều, nay con tìm được người thương lòng phụ hoàng được an ủi hơn rất nhiều. Phụ hoàng chúc con hạnh phúc bình an.

- Cảm tạ phụ hoàng.

Phong Ngọc Dũng nhìn nàng, gượng cười:

- Linh nhi, một đời hạnh phúc nhé.

Tiếp đến là mấy cung phi của Phong Cổ Thành, do giao tình không nhiều nên nàng chỉ ậm ừ cho qua. Xong xuôi Hoả Thiên Đức cúi đầu cảm tạ gia quyến của nàng rồi nhìn nàng ôn nhu cười.

- Lễ trao ước vật.

Hoả Thiên Đức nâng tay nàng lên, cẩn thận đeo cho nàng một chiếc nhẫn huyết kim cương gia truyền của Hoả gia.

- Linh nhi, nàng phút này giây này đã là thê tử của ta, đời này có nàng thực may mắn. Nếu có kiếp sau nguyện lại cùng nàng kết thành phu thê.

Phong Linh gật đầu, ngượng ngùng lấy ra một hộp đỏ nhỏ, đặt vào bàn tay hắn. Đây là nàng chiếu theo Bảo Tâm đan hôm nọ nàng nuốt vào mà làm ra, hơn nữa còn chi thêm vào ít kim sang dược và chút Tăng khí đan nên luận về phẩm cấp Bảo Tâm đan này tổt hơn nhiều. Là thượng cấp đan dược vô giá.

- Đức, hạnh phúc của chàng cũng chính là hạnh phúc của ta, bình an của chàng là sự vui vẻ lớn nhất của ta. Ta nguyện cùng chàng đời đời kiếp kiếp không xa rời.