Choang.

- Các ngươi thật vô dụng, có một tí chuyện cũng không xong. Thật đáng chết. Sao ngươi không chết luôn cùng hai mươi tên vô dụng kia hả?

- Công chúa bớt giận, công chúa bớt giận, thuộc hạ đáng chết. Nhưng rõ người bảo ta đi quan sát mấy tên kia làm việc mà...

Tên nô tài kia nói càng nhỏ dần. Nhưng cũng may cho hắn Phong Phỉ Thuý thính lực không đến nỗi cao siêu lắm nên mới không nghe rõ câu cuối hắn nói gì.

- Ngươi bảo gì hả?

Nàng quay phắt ra gườm gườm nhìn hắn.

- Thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ biết sai rồi.

Phong Phỉ Thuý đạp lên ngực hắn một cái, hắn ngã dúi dụi.

- Cút mau. Đừng để ta nhìn thấy mặt của ngươi.... Hoàng Trúc Linh, ngươi giỏi lắm ngươi thực sự giỏi lắm ha ha... Nhưng tài hoa đến đâu thì ngươi cũng đang đứng trên đất của ta.... Ngươi chết đi, chỉ còn ta sẽ đứng bên chàng ha ha...

Tiếng đập vỡ đã kết thúc. Khắp căn phòng bừa bộn thật đáng sợ. Bàn ghế đổ hết xuống, chén đĩa, bình cổ, lọ hoa đều vỡ tan thành mảnh nhỏ. Xung quanh bọn nô tỳ quỳ rạp xuống nền đất, cả thân hình run bần bật. Có người không may bị ném trúng, sưng đỏ khắp người. Nhưng nỗi sợ hãi cùng đau đớn ấy phải kìm lại, các nàng rất rõ giờ mà để công chúa chướng mắt thì các nàng chỉ có con đường tử huyệt mà đi thôi.

- Cút hết, các ngươi cút hết cho ta...

Phong Phỉ Thuý như điên lên la hét, đôi mày cau lại, mắt nổi gân đỏ sọng. Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ lòng thù hận dấy lên bùng cháy trong lòng. Hoả Thiên Đức là phu quân của nàng. Nàng sẽ không để ai cướp chàng đi. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng nhận ra hắn thật khí phách, thật đẹp mắt, nàng nhận định hắn là của nàng, sẽ mãi là của nàng thôi. Còn kẻ ngáng đường là Hoàng Trúc Linh, nàng ta phải chết.

- Hoàng hậu giá lâm.

- Miễn lễ hết đi, Thuý nhi đâu?

- Bẩm hoàng hậu, công chúa đang ở trong ạ.

- Tất cả lui hết ra, chuyện hôm nay các ngươi nên biết mình phải quên cái gì chứ?

- Nô tỳ/ Nô tài hiểu rõ ạ.

Nghi Phi nhìn nhi nữ đang ôm gối ngồi một góc phòng, mắt vô thần nhìn một hướng đỏ lên khiến bà đau xót vô cùng. Dưới gối bà cũng chỉ có một đứa con sao bà không chiều chuộng thương yêu cho được. Tất cả những gì con thích bà nhất quyết phải tìm bằng được. Lần này cũng vậy. Con bà yêu thích thái tử Hoả Thánh, bà sẽ tìm trăm ngàn cách để con là Thái tử phi của Hoả Thánh Quốc.

- Thuý Nhi, mẫu hậu đây, con đừng như vậy, tim mẫu hậu đau lắm.

Giọng Nghi Phi có chút rung động. Kẻ nào đã khiến con bà trở thành như vậy, bà sẽ cho hắn chết không toàn thây.

- Mẫu hậu... Mẫu hậu, con muốn giết chết Hoàng Trúc Linh, con muốn là thái tử phi của chàng... Mẫu hậu hãy giúp con, hu hu mẫu hậu, con không sống nếu thiếu chàng. Người không muốn con chết phải không? Mẫu hậu người...

Nghi Phi ôm con vào lòng an ủi, trong giọng nói có ngoan cường và tàn bạo:

- Con yên tâm đi. Thuý Nhi, mẫu hậu sẽ làm tất cả vì con. Con giờ yên tâm ngủ đi, tất cả đã có mẫu hậu ở đây rồi.

Phong Phỉ Thuý nhắm mắt lại. Mẫu hậu đã hứa với nàng thì nàng không lo lắng có người cướp chàng đi mất.

--------

- Linh nhi, Linh nhi muội đâu rồi?

Phong Ngọc Dũng dáo dác nhìn xung quanh Ngự Y Phòng. Phụ hoàng bảo là muội ấy đi lấy thuốc mà sao chẳng thấy đâu.

- Thái tử, Hoàng tiểu thư hiện không có ở đây a.

Một thái y nào đó cho biết.

- Sao có thể, muội ấy bảo đi lấy dược liệu cho phụ hoàng mà. Ngươi tìm kĩ chưa?

Phong Linh vừa giao chiến trở về Ngự Y Phòng thấy cảnh này lòng mềm mại hơn.

- Thái tử, ta không sao, huynh tìm ta có chuyện gì vậy.

Phong Ngọc Dũng nghe thanh âm quen thuộc ấy quay người lại, nhìn y phục của nàng có chút máu đỏ điểm xuyết, hắn không khỏi lo lắng:

- Linh nhi muội đã gặp chuyện gì sao, mấy vết máu này là sao đây? Chẳng lẽ là Phong Ngọc Thiên hạ sát muội vì muội cản hắn hạ độc phụ hoàng?

Phong Linh nhướn mày hỏi Phong Ngọc Dũng:

- Huynh chắc chắn hắn là người hạ độc phụ hoàng?

Phong Ngọc Dũng gật đầu:

- Phải, ta đã tra xét một vài người phụ trách ăn uống của phụ hoàng. Và ta điều tra tại phủ của hắn nữa, có tìm ra được độc dược cất giữ cẩn thận ở trong mật thất.

Phong Linh cười đùa, đi sóng vai hắn, nhìn xa thật giống cặp nhân tình.

- Huynh tìm thế nào ra mật thất mà giỏi vậy?

Phong Ngọc Dũng đỏ mặt. Có nên nói với muội ấy chuyện đó không? Hôm đó chẳng là hắn vào ngự thư phòng, tìm độc dược thế là lôi được dưới gối hắn ta một quyển sách. Hắn mở ra đọc, đập vào mắt hắn hình ảnh... Ách là sách đó sách đó đó( Xuân Cung Đồ). Phong Ngọc Thiên biến thái a. Hắn cầm không cẩn thận làm rơi xuống đất, một gói nhỏ gì đó cũng rơi ra. Tìm thấy a. Ách tốt hết là không nên nói a. Hắn ha ha gượng gạo:

- Cái này là do ta quá tài giỏi.

Phong Linh nghi ngờ. Nhìn mặt huynh ấy kia kìa, đỏ hết trơn rồi. Có lẽ huynh ấy làm chuyện gì đó xấu hổ tới mức không thể nói ra.

- Muội thấy không tin tưởng cho lắm. Thôi huynh nói đi. Muội đảm bảo không nói cho ai biết đâu.

- Thôi được rồi, huynh thua muội rồi.

Hắn ngó trước sau rồi ghé tai muội muội thầm thì.

- Thế này, thế này...

Nghe xong Phong Linh cười phá lên. Sao nàng có hoàng huynh đáng yêu thế này cơ chứ. Ha ha... Tưởng chuyện gì khiến huynh ấy đỏ mặt lại là chuyện này.

- Huynh trong sáng quá rồi đấy. Không ổn, muội sẽ đưa cho huynh một vài quyển như thế để huynh trị dần bệnh nhát gái thôi.

Phong Ngọc Dũng bịt miệng nàng, luôn miệng nói:

- Không cần, không cần. Ai ai nhát gái hả... huynh chỉ là không muốn lại gần nữ tử thôi.

Phong Linh nghiêng người dò hỏi:

- Thế muội là trường hợp đặc biệt hả? Mà huynh, vấn đề kia, ừm cái đó được không? Huynh là vua mà, ừm ừm, đoạn tử tuyệt tôn là không được,...

Phong Ngọc Dũng cốc đầu nàng mấy phát, tức giận nói:

- Bổn Thái tử bình thường. Chỉ là người bổn thái tử ưng còn chưa đến thôi. Nha đầu ngươi muốn ăn đòn.

Phong Linh ôm đầu khúc khích cười... Ai da sao huynh ấy dễ thương đến thế này cơ chứ. Chắc nàng phải chăm chỉ tìm người về làm đại tẩu của mình rồi.