Phong Linh mấy ngày qua ngoài việc đi đi lại lại bốc thuốc chữa bệnh cho phụ hoàng nàng, thì thời gian còn lại thường ngẩn người mong nhớ về hắn. Hắn đang làm gì? Hắn có bị thương không? Hắn có nhớ nàng không?

Tình yêu như một liều mê dược, một khi đã trúng phải thì khó lòng thoát ra được. Cũng như nàng, nàng yêu hắn, đời này kiếp này sẽ không thay đổi.

- Con lại đang nhớ ai vậy?

Phong Cổ Thành sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Ông thật ngạc nhiên khi nhi nữ của mình lại tài giỏi đến vậy. Ông thường trò chuyện với con, kể về mối tình khắc cốt ghi tâm của mình và Hy nhi. Mỗi lần kể, khoé mắt ông lại đỏ và cay vì nhớ nàng. Khoảng cách âm dương thật quá xa, ông không thể bên nàng phần đời còn lại. Nhưng vì hai đứa con, ông biết mình phải sống cho đến khi chúng có sức lực bay xa phá tan vòng vây tù hãm này.

Còn Phong Linh, nàng chỉ lắng nghe ông giãi bày tâm sự mà chẳng nói thêm điều gì.

Nàng vẫn còn giận ông nhiều lắm.

Tình yêu nhút nhát như thế đã hại mẫu hậu nàng chết thảm, hại huynh muội nàng bơ vơ trong chốn cung trường đày máu tanh mà trưởng thành. Nỗi đau ấy ai thấu cho huynh muội nàng.

- Linh nhi, con vẫn chưa tha thứ cho ta sao?

Phong Linh do dự nhìn ông, nàng thực sự không biết nên làm thế nào cho phải nữa.

Chẳng lẽ nói rằng nàng không tha thứ cho những gì ông đã gây ra sao? Tất nhiên nàng không thể làm thế. Nàng ngừng tay bắt mạch cho ông, khẽ khàng nói:

- Không, phụ hoàng người nghĩ nhiều rồi. Người nghỉ ngơi trước đi, nhi thần đi lấy dược liệu sắc thuốc.

Nhìn bóng Phong Linh bước xa dần, Phong Cổ Thành nặng nề đau đớn. Ông biết, nhi nữ vẫn chưa tha thứ cho ông, nó còn hận ông nhiều lắm. Làm phụ thân, ông rốt cuộc chẳng cho con một điều gì hạnh phúc. Nhìn con bị người hãm hại sỉ vả ông đành cam chịu, và đưa con đến tự sinh tự lực ở lãnh cung. Thật sai lầm khi ông nghĩ đó là nơi an toàn nhất cho nhi nữ của mình. Trong biển lửa năm đó ông cũng phải trơ mắt nhìn tẩm cung của con cháy rụi. Nước mắt ông vẫn cố nén lại. Ông thấy mình thật vô dụng, ông thấy có lỗi với nàng rất nhiều.

Kí ức đau thương kia bỗng quay ngược trở về trong tâm trí, nước mắt ông lặng lẽ tuôn ra.

" Mười bốn năm về trước... Hoàng cung Phong Thần Quốc, tại Linh Tê điện.

- Hy nhi, Hy nhi, nàng làm sao vậy? Nàng hãy nhìn ta đi, ta đến với nàng rồi đây. Nàng ráng lên, nàng đừng bỏ ta, bỏ Dũng Nhi cùng Lam Nhi. Ta xin nàng đấy, nàng bảo sẽ ở bên ta mãi không rời xa mà... Nàng đã hứa vậy mà... Hy nhi...

- Thành,... chàng đang khóc vì thiếp ư? Khụ khụ, phụt... Chàng... Chàng vẫn còn yêu thiếp sao?... Thiếp vui rồi... Nước mắt quân vương không dễ rơi,... Chàng đừng khóc nữa... Trước lúc chết gặp chàng thiếp vui lắm rồi...

- Không, Hy Nhi, đừng nói như vậy, xin nàng đừng nói nữa. Trẫm xin nàng đó. Ta sai rồi. Là ta, là ta vô năng, để nàng chịu nhiều uỷ khuất, để nàng bị Nghi Phi hành hạ. Ta sai rồi. Ta không cần giang sơn, ta chỉ cần nàng xin đừng xa ta...

- Thành,... Thần thiếp yêu chàng... Thiếp biết... Thiếp chỉ là... công chúa.. của... phế quốc Thuỷ Hà... Thiếp không có gì để giúp - chàng... Đoạt lại giang sơn... Từ tay Nghi gia... Xin lỗi chàng...

- Hy nhi, nàng sẽ ổn thôi, đừng nói nữa. Thái y, thái y đâu rồi, mau tới đây... Các ngươi mau tới đây... Mau lên..,

- Thành,... Kiếp sau... kiếp sau... Thiếp ...mong...cùng...chàng... Nối... Tơ... Duyên... Phụt, thiếp... lạnh... quá... Chàng... Ôm... Thiếp... Khụ khụ... Chàng cười...

- Ta cười, ta cười... Ha ha... Ta cười với nàng rồi... Ha ha hức hức...

- Linh... Và... Dũng... Mong... Chàng... Bảo... Vệ.... Ch...

- Không, không, không Hy nhi ta không cho phép nàng chết. Nàng đừng nhắm mắt như vậy, nàng mở mắt ra cho ta, hức Hy nhi, đừng mà xin nàng đừng thế... Hức...

- Hoàng thượng, Hoàng hậu, người đã mất rồi.

- Câm ngay. Nàng còn sống, câm ngay.

- Phụ hoàng, phụ hoàng mẫu hậu,... Mẫu hậu... Hu hu người trả mẫu hậu cho con, hu hu mẫu hậu...

- Cút ngay, cút ngay. Không cho các ngươi nói nàng chết. Linh nhi Dũng nhi, mẫu hậu chỉ ngủ thôi, mai nàng sẽ lại vui vẻ với chúng ta.

- Người nói dối, con ghét người... Hu hu...

- Hy Nhi, hức,... Ta ôm nàng thế này, nàng có ấm không? Nàng đang trêu ta, ta biết mà. Hức hức... Ngay lần đầu chúng ta gặp mặt nàng cũng lừa ta để lấy ngọc bội mà. Ta đã thích nàng từ lúc đó. Ta yêu sự ngây thơ, vô tư của nàng. Ngày đại hôn, là ngày ta hạnh phúc nhất vì ta rốt cuộc cũng có nàng. Nàng nghe ta nói không? Ta yêu nàng. Nàng biết ta sợ nhất là gì mà. Ta sợ mất nàng mãi mãi nên nàng đừng đùa ta nữa. Tỉnh dậy đi... Hu hu hu... Ta nợ nàng một đời, kiếp sau, ta sẽ trả hết cho nàng. Nàng nhớ đợi ta, đừng đi trước. Ta sẽ nhanh đến bên nàng thôi...."

" Hy nhi, đợi ta giải quyết xong bè lũ Nghi gia, đưa Dũng nhi lên ngôi vị an toàn, ta sẽ đến làm bạn với nàng."