Dạ tiệc được tổ chứa rất linh đình chúc mừng thái tử Phong Ngọc Dũng quân lâm trở về. Phong Linh không thể dùng thân phận thực sự của mình để tham dự. Nhưng cũng chẳng có nghĩa là nàng không được phép đến chúc mừng. Chỉ là giờ nàng là Song Y lẫy lừng vang danh thiên hạ. Nàng được thái tử mời đến với tư cách là thần y đến chữa trị cho hoàng thượng.

Phong Linh, giờ đây, với một dung mạo tầm thường, mặc bạch y, đứng trầm ngâm một bên nhìn người đến ngày một đông. Nàng này so với người kia càng lộng lẫy hoa phục hơn, đồ trang sức đeo đếm không xuể. Thành ra nàng tự nhiên bị chìm dần trong dòng người áo lụa thế này.

Nhân vật chính của bữa tiệc cũng đã đến.

Phong Ngọc Dũng tiêu sái bước tới. Các văn võ bá quan vừa thấy vội vàng cúi người kính cẩn:

- Thái tử điện hạ vạn phúc kim an.

- Miễn lễ. Bổn thái tử đa tạ chúng đại thần đã đến dự yến tiệc trở về của bổn thái tử.

Phong Ngọc Dũng ngồi xuống bàn ăn của mình, mọi người mới vội ngồi xuống, ai nấy rôm rả chúc mừng:

- Điện hạ, chúc mừng người đã chiếm được sự tín nhiệm của Hoả Thánh a. Hơn nữa lại được hoàng thượng Hoả Thánh miễn thuế của thương nhân Phong Thần ta quả là chuyện tốt.

Một tên cận thần nào đó nâng li chúc mừng.

Phong Ngọc Dũng cười to, uống hết chén rượu đầy.

- Hạ đại nhân quá khen rồi, bổn điện hạ làm việc luôn nghĩ tới lợi ích phát triển của Phong Thần ta đầu tiên mà.

Phong Linh hơi chán nản, nàng thực không hứng thú với mấy vấn đề này cho lắm. Nhưng nàng phát hiện ra một ánh mắt sắc lạnh chăm chăm nhìn hoàng huynh của nàng. Phong Ngọc Thiên. Người này nhất định phải trừ khử, hắn không phải người sẽ dễ dàng buông xuôi đế vị. Nàng mơ hồ cảnh giác.

- Hoàng huynh, thần đệ chúc mừng huynh thắng lợi trở về.

Nàng nhíu mày. Hắn lại sắp giở trò gì đây?

- Đa tạ Thiên hoàng đệ.

Ngọc Dũng nửa cười nửa không đáp lại, trong giọng nói không thể nén lại cỗ lãnh khí.

- Vậy, nữ tử bạch y kia là...

Phong Linh liền cúi người đáp lại một cách kính cẩn:

- Thưa tam hoàng tử, ta là Hoàng Trúc Linh.

Ngọc Thiên nhếch môi. Trong giọng nói có gì đó khinh bỉ cùng chế nhạo. Hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội để dìm thái tử xuống nước.

- ồ. Ra vậy, ngươi không phải là thái tử phi được chỉ định của Thái tử Hoả Thánh sao? Hay cái giá của việc trinh chiến mạo hiểm của hoàng huynh ta là do ngươi?

Tất cả mọi người xung quanh bỗng nổi lên tiếng xì xào. Thái tử là người như vậy sao? Hắn lại cướp nữ nhân của Hoả Thánh thái tử sao? Không có lẽ do nàng ta quyến rũ mê hoặc thái tử. Là nàng ta có mớ nới cũ thôi.

Bao nhiêu con mắt bỗng nhiên dồn về phía nàng dò xét khiến nàng thật khó chịu. Tất nhiên sỉ nhục như vậy đều do Phong Ngọc Thiên gây ra. Nàng giữ bộ dạng bình tĩnh hết súc có thể, điềm đạm trả lời.

- Đúng là ta, là thái tử phi tương lai của Hoả Thánh. Hai nước giao hảo hoà bình, biết Phong hoàng có bệnh nặng, Phong Thần thái tử đã mời ta đến chữa trị cho ngài. Ta và hắn quả không có quan hệ như các ngươi đã nói. Quả thực Hoả Thánh ta phải cầu viện các ngươi nhưng cũng không có nghĩa để người sỉ nhục dễ dàng đâu.

Âm thanh của nàng mang theo một cỗ uy áp khiến toàn trường im lặng. Phong Ngọc Dũng vốn tức giận nghe tiếng nàng trả lời rành mạch rõ ràng trong bụng không ngớt lời tan thưởng.

Còn Phong Ngọc Thiên hơi ngạc nhiên. Nàng ta cư nhiên có bản lĩnh này, không hổ là quốc mẫu tương lai của Hoả Thánh. Nhưng chẳng phải nàng và Hoả Thiên Đức còn chậm chạp chưa kết hôn sao? Vậy thì hắn sẽ cho nàng mãi mãi không cùng thái tử Hoả Thánh ở một chỗ. Hắn thực muốn xem nàng ta kiêu ngạo đến mức nào? Có trách thì hãy trách nàng ta đứng ủng hộ bên Phong Ngọc Dũng mà thôi.

Phong Linh đứng dậy, cúi người hướng Phong Ngọc Dũng nói :

- Phong thái tử, thứ lỗi cho ta không thể tiếp tục dự tiệc. Ta về trước.

Ngọc Dũng hất tay, nói:

- Được rồi, nàng đi đi.

Trong đại sảnh, một ánh mắt hận thù chăm chăm không rời nhìn Phong Linh đi. Tại sao nàng ta không có dung nhan mỹ miều như nàng, không có thân phận cao quý như nàng, lại có thể sánh vai cùng chiến thần vương tử cơ chứ. Tại sao? Nàng thích Hoả Thiên Đức, nàng sẽ không tha thứ cho bất kì kẻ nào cướp chàng đi. Phong Phỉ Thuý nắm chặt khăn tay, phải, nhất định người kia phải chết...